• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Quyển 3- Tấn công Thiết Vân
Chương 61: Cường đạo Mã lưng gù? (Biên chuẩn)


Thiết Bổ Thiên lại thở dài một tiếng, buồn bã nói:
- Lan Hương, xoa bóp hai bên Thái Dương giúp ta.

Nghe như Thái tử biết nàng đã tới từ lâu. Nhưng Lan Hương lại biết vừa rồi Thái tử đang say sưa suy nghĩ căn bản không phát hiện ra mình đã đến.

Bởi vì từ trước đến nay Thiết Bổ Thiên không bao giờ tỏ ra mềm yếu ở trước mặt bất kỳ ai!

Thiết Bổ Thiên ngẩng đầu nhìn Lan Hương, mắt hắn đã trong sáng trở lại.

Thậm chí không cần thời gian biến đổi, hắn đã khôi phục lại phong thái của vị Thái tử Bổ Thiên quân lâm thiên hạ!

Lan Hương “Dạ” một tiếng rồi nhẹ nhàng đi tới.

Thái tử gia rất mệt, Ngài quá mệt mỏi rồi! Mình phải dốc hết khả năng của để giúp người có thể được thoải mái hơn.

Nhưng vừa mới xoa bóp được một lát, bỗng nhiên Thiết Bổ Thiên nhớ ra điều gì đó, bèn ngồi dậy, nhíu mày trầm tư hồi lâu rồi nói:

- Ngươi phái người đi xem Bạo Cuồng Lôi với tiểu thư Ô Thiến Thiến của Thiên Ngoại lâu đã ngủ chưa, nếu họ chưa ngủ thì mời bọn họ đến nơi này của ta một chuyến.

Bởi vì hắn đột nhiên nhớ ra, lúc ban ngày khi Đỗ Thế Tình giới thiệu về Sở Dương thì hình như lão có nói một câu: Hắn chính là đệ tử bị trục xuất của Thiên Ngoại lâu!

Hai chữ “Trục xuất” này làm cho Thiết Bổ Thiên nghĩ điên đầu cũng không thể giải thích được. Một người như vậy thì cho dù ở bất kỳ tông môn nào cũng đều là nhân vật đứng đầu, được xem như bảo bối cần phải bảo vệ, bồi dưỡng còn không kịp, làm sao mà lại bị đuổi khỏi tông môn?

Ô Vân Lương là Tông chủ của Thiên Ngoại lâu, mình đã từng gặp vài lần nhưng ông ta dường như không phải là người hồ đồ đến như vậy. Lẽ nào còn có bí mật gì đó? Hay là có mưu đồ gì? Hay là như thế nào?

Lan Hương khẽ giật mình, nhu thuận đáp:
- Vâng.

Lúc này Thiết Bổ Thiên lại nằm gục xuống bàn. Kể cả khi hắn nằm xuống thì áo choàng trắng vẫn che phủ toàn thân, thân hình vẫn không lộ ra ngoài một chút nào.

Một lát sau thì Bạo Cuồng Lôi và Ô Thiến Thiến đã đến.

Sau đó một lúc lâu, Thiết Bổ Thiên lại nằm gục xuống bàn nhìn theo bóng lưng của Bạo Cuồng Lôi và Ô Thiến Thiến đang đi ra ngoài, dường như hắn đang suy nghĩ điều gì đó.

Sở Dương trong miêu tả của Bạo Cuồng Lôi và Ô Thiến Thiến so sánh với Sở Dương trong miêu tả của Đỗ Thế Tình thì dường như là hai người hoàn toàn khác nhau! Về việc Sở Dương bị trục xuất ra khỏi môn phái thì hai người bọn họ cũng không biết rõ tình huống là như thế nào cả, họ chỉ biết môn phái thông báo Sở Dương giết đại sư huynh của mình, đã xâm phạm nghiêm trọng vào môn quy của Thiên Ngoại lâu, không xử tử tại chỗ cũng đã là khoan dung với hắn lắm rồi.

Thiết Bổ Thiên hơi nhíu mày, lát sau hắn nói một câu rất mơ hồ:
- Thật ra, Sở Dương là một người rất thú vị.

Hắn nói rất khẽ, khẽ đến nỗi ngoài hắn ra thì ai cũng không nghe thấy cả.

o0o
Sở Dương vừa vào thành thì hắn liền vuốt mặt một cái biến đổi thành bộ dáng khác, đi thêm một đoạn nữa thì liền rẽ vào một cái hẻm nhỏ, qua hai khúc cua thì hắn đi ra, lúc này hắn đã biến thành một người khác hoàn toàn. Đó là một người khoảng ba mươi tuổi, lưng gù, bộ mặt dữ tợn.

Khi hắn đi ra thì trông cứ như là một người bị gù thật.

Cũng không phải là hắn không muốn người của Thiết Bổ Thiên tìm được mình, mà là bởi bây giờ hắn muốn kiếm một số vốn liếng thật lớn cái đã, sau đó mới để cho bọn họ tìm được hắn. Dù sao muốn có được một địa vị nhất định nào đó mà không có thực lực cùng tiền bạc tương xứng thì không bao giờ thành công!

Cho nên bây giờ, Sở Dương nếu đã không làm thì thôi, còn nếu đã làm thì phải làm cho ra hồn. Lúc này, hắn chuẩn bị bắt đầu dùng thủ đoạn để tích lũy vốn liếng cho mình. Nhưng cái gọi là "thủ đoạn" của hắn thì ra lại là "không từ bất kỳ một thủ đoạn nào. . ."

Sở dĩ Đệ Ngũ Khinh Nhu nhòm ngó Thiết Vân chính là bởi vì, ở Thiết Vân, số lượng mỏ quặng nhiều vô kể! Hơn nữa phần lớn đều là quặng sắt!

Bởi lẽ đó nên Thiết Vân mới có thể xa xỉ như thế, ngay cả mũi tên của binh lính bình thường cũng có một nửa được luyện bằng tinh cương.

Phải biết rằng giàu có như Đại Triệu mà mũi tên của binh sĩ cũng mới chỉ có đầu mũi tên là sắt nguyên chất thôi đấy, còn những bộ phận khác đều chỉ là tre gỗ.

Hơn nữa, nước Thiết Vân ở sát thảo nguyên, nằm ở phương Bắc, dân chúng dũng mãnh, chiến lực mạnh mẽ. Nếu như không trừ bỏ đi Thiết Vân trước tiên thì bất luận đế quốc Đại Triệu có đem quân đánh đi hướng nào cũng đều có cảm giác không an tâm ở nơi hậu phương.

Sở Dương đi ra khỏi hẻm nhỏ thì thấy trước mặt có một tên mập đang đi tới.

Một tên mặt béo tai to, con mắt thì đang đảo láo liên nhìn ngó xung quanh.

Quần áo trên người người này không quá đẹp đẽ, lúc bước đi còn hơi khom lưng xuống. A, trông có vẻ hắn cũng chẳng phải là nhân vật quyền thế gì. Hơn nữa ánh mắt của hắn ngoại trừ nhìn bà già trẻ con thì đều không dám nhìn những người khác. Xem ra là một kẻ nhát gan sợ chết.

Sở Dương từ từ bước tới như hung thần ác bá rồi đột nhiên chộp vào vạt áo của tên này. Sau đó hắn lôi tên béo ị kia vào trong hẻm.

Động tác của Sở Dương rất nhanh. Người ngoài chỉ thấy bóng người nhoáng lên một cái đã không thấy bóng dáng tên mập đáng ghét đó đâu nữa.

Tên mập béo ị bị bất ngờ, không kịp đề phòng, lúc này toàn thân run rẩy, ngay cả cầu xin tha thứ cũng không dám nói lớn tiếng:
- Đại. . .Đại gia, tiểu nhân trên có mẹ già dưới có con nhỏ, nên, nên. . .

- Nên với không nên cái mịa gì!

Sở Dương hung ác trừng mắt:

- Nói cho ngươi biết, lão tử chính là Mã lưng gù trên núi Ngũ Hoa ở ngoại thành! Hôm nay vào thành mua bán một chút, nhìn tiểu tử ngươi thuận mắt nên bày cho ngươi cách làm giàu!

- Núi Ngũ Hoa . . . Mã lưng gù?

Tên béo run rẩy nhìn tên gù do Sở Dương hóa trang thành liền bị dọa cho sợ tới mức thiếu chút nữa muốn tắt thở mà chết. Đột nhiên ma xui quỷ khiến thế nào mà hắn lại nói ra một câu:
- Đại. . . Đại gia, Đại Vương, ngoài thành không có núi Ngũ Hoa. . .

- Rác rưởi!
Sở Dương bạt tai hắn một cái:
- Có núi Ngũ Hoa hay không ngươi không cần quan tâm, lão tử chỉ hỏi ngươi muốn sống hay muốn chết?

- Muốn sống, muốn sống, Đại Vương tha mạng.
Mập mạp trả lời lưu loát vô cùng.

- Nói cho lão tử biết tình hình của thành Thiết Vân này.
Sở Dương hung ác nói:
- Nói kỹ một chút. Nếu có chỗ nào không rõ ràng thì lão tử rút mỡ toàn thân ngươi ra để đốt đèn trời!

Nói xong hắn bẻ khớp ngón tay kêu răng rắc. Phối hợp với ánh mắt như hung thần ác sát này thì quả thực làm người khác phải khiếp đảm.

Tất nhiên là hắn phải hỏi thăm rõ ràng tình hình của thành Thiết Vân.

Tên mập mềm nhũn như đống bùn nhão ngồi phịch xuống đất, nước mắt nước mũi lem nhem đầy mặt. Cứt đái vãi ra đầy quần, mùi hôi thối bốc lên nồng nặc.. .

(ọe, vừa biên vừa dịch cái đoạn này mà ta phải vào WC ói mấy lần- nguyên văn người dịch nhẹ nhàng hơn, nhưng ta thích ntn hơn, hé hé hé)

Nửa canh giờ sau, Sở Dương bịt mũi chạy nhanh ra hỏi hẻm nhỏ, chạy đi thật xa hắn mới há miệng hít lấy hít để.

Má ơi, suýt chút nữa thì chết ngạt rồi. Thối không chịu được!

Càng về sau không hiểu là do tên mập mạp kia quá sợ hãi hay bụng dạ của hắn khó chịu mà hắn vừa run rẩy trả lời vừa đánh rắm liên tục.

Lúc ấy, quả thực Sở Dương vô cùng khốn khổ!

Nhưng không thể không nói, tuy rằng tên mập mạp này hơi mất vệ sinh nhưng quả thực hắn rất quen thuộc thành Thiết Vân này.

(Đoạn sau đc chia làm 2 versions, một là version chuẩn, 1 là version thơ)

Từ Nam tới Bắc, từ Đông sang Tây, hắn đều giới thiệu cho Sở Dương cực kỳ kỹ càng, ngay cả trên đường có mấy cái ngõ nhỏ, cô nương nhà ai xinh đẹp mĩ miều, tiểu thư nhà ai xinh tươi như hoa hậu, nha đầu nhà nào vô cùng phóng đãng. . . Hắn đều nói rõ ràng rành mạch.

Cô nương nào làn da trắng trẻo, nha đầu nhà ai ngực nở mông to, tiểu nương nhà nào có đôi mắt đào hoa. . .

Nhà ai có nhiều tiền bạc, người nào nhà ai nắm nhiều quyền thế. . .

Phạm vi phân chia hắc bạch lưỡng đạo trong thành này, việc kinh doanh của từng người trong thành, sự phân phối quặng mỏ bên ngoài thành như thế nào. . .

Người nhà nào không thể trêu chọc, người nhà nào cần phải tránh đi. . .

Vân vân và vân vân, nói chung là rất nhiều. Sở Dương chỉ nghe thôi mà cũng choáng váng hết cả đầu. Cuối cùng hắn nghe theo tên mập mạp hướng dẫn, đi ra ngoài mua một tấm bản đồ.

Chỉ chờ Sở Dương đi thật xa, tên mập mạp kia mới run run rẩy rẩy vịn vào tường đi ra ngoài. Sau đó với đũng quần đầm đìa ... (cái ấy ấy) , hắn kinh hồn bạt vía chạy vào cánh đồng hoang phía trước, hắn giống như là một nhà vệ sinh công cộng vậy, khiến cho người đi đường phải bịt mũi mà nhìn quanh.

(Bạn nào thích văn thơ thì nhà biên tập của bọn tớ trong lúc tùy hứng đã dịch lại nguyên đoạn này dưới dạng thơ, mời mọi người cùng thưởng thức ^^!!)


Từ Nam chí Bắc từ Đông sang Tây,
Hắn giới thiệu cực kỳ kỹ càng,
Cả trên đường có mấy ngõ nhỏ,
Con nhà ai xinh đẹp mỹ miều,
Tiểu thư nào xinh như hoa hậu,
A hoàn nào phóng đãng vô cùng. . .
Hắn đều nói rõ ràng chi tiết.

Cô nương nào làn da trắng trẻo,
Nha đầu nào ngực nở mông to,
Tiểu nương nào cặp mắt đào hoa. . .
Người nhà nào tiền nhiều như nước,
Người nhà nào quyền thế thật to. . .
Phạm vi nào hắc bạch phân chia,
Việc kinh doanh của từng người một,
Mỏ khoáng sản phân phối thế nào. . .

Người nhà nào không nên trêu chọc,
Người nhà nào nên phải tránh đi. . .
Nhiều nhiều lắm, không phải là ít.
Sở Dương nghe mà thấy choáng đầu.
Cuối cùng nghe mập mạp hướng dẫn,
Đi ra ngoài mua tấm bản đồ.

Chỉ chờ hắn đi thật là xa,
Mập mạp mới run rẩy đứng lên,
Như cây liễu vịn tường bước tới.
Cùng với một đũng quần cứt đái,
Hắn kinh hồn chạy tới đồng hoang,
Mùi hôi thối vung vẩy khắp nơi,
Khiến người người bịt mũi nhìn quanh.


-----------------------o0o-----------------------

Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK