• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Quyển 2 chương 41- Mũi kiếm trở về vị trí cũ

Sở Dương quan sát khối thạch bích, nhíu nhíu mày: làm sao mới có thể đào được mũi kiếm ra đây? Có lẽ nó đã bị chôn sâu dưới nền đất rồi.

Nhưng vào lúc này, đột nhiên Cửu Kiếp Kiếm trong đan điền phát ra ý niệm kêu gọi mãnh liệt, ý niệm triệu hoán này gần như làm cho trái tim Sở Dương muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Hắn cắn chặt răng, không làm được cũng phải làm!

Sở Dương trở tay, rút kiếm đánh “xoát” một cái rồi liền vận nội công. Đột nhiên trong đan điền của hắn, hàn khí từng bị Cửu Kiếp Kiếm cắn nuốt bỗng bừng lên, ào ạt tràn vào thân kiếm. Một thanh kiếm vốn làm bằng thép bình thường, bỗng nhiên trở nên óng ánh trong suốt, tỏa hàn quang vạn trượng.

Ánh sáng chiếu khắp mọi ngõ ngách trong hang đá, soi rõ rành rành.

Giết!

Tay Sở Dương chợt động, cầm trường kiếm đam thẳng về phía thạch bích, vốn hắn muốn thử xem mức độ cứng rắn của nó ra sao rồi sau đó mới đưa ra quyết định, nhưng chẳng ngờ chém xuống một kiếm này lại cứ như chém vào một miếng đậu hũ, “soạt” một tiếng liền ngập thẳng đến tận chuôi!

Sở Dương mừng rỡ, sao lại mềm như thế?

Sở Phong thử dùng tay vân vê thạch bích nhưng nó không chút sứt mẻ, mà ngược lại đầu ngón tay còn bị đau âm ỉ. Lúc này hắn mới nhận ra, loại hàn khí quỉ dị kia chính là khắc tinh của khối thạch bích này.

Hàn khí bao trùm lấy trường kiếm, lưỡi kiếm Sở Dương nghiêng nghiêng chém vào bên trong, dùng ít lực, thanh kiếm lưu lại một rảnh sâu chừng ba thước trên thạch bích. Tiếp tục, xoạt xoạt xoạt ba kiếm đã cắt thành một cái hình chữ nhật, Hắn quăng thanh kiếm qua bên, song chưởng áp vào khối đá vuông vức như miếng đậu hũ này, dùng sức kéo ra!

Phốc một tiếng, khối đá mấy trăm cân rời khỏi tay, rơi trên mặt đất.

Sở Dương tiếp tục không chút đình trệ, từng khối từng khối đá vuông vức bị hắn đào trên thạch bích xuống rồi xếp ngay ngắn trên mặt đất, chỉ sau một lúc Sở Dương đã mồ hôi mồ kê đầm đìa.

Trên măt đất, những khối đá to nhỏ khoảng gần đến một trăm khối.

Trường kiếm lại một lần nữa đâm vào mặt thạch bích, bỗng dưng “đinh” một tiếng. Trong đan điền, Cửu Kiếm Kiếm ngân một tiếng, sau đó liền bay lên xoay gấp quanh đan điền, háo hức hưng phấn đến mức không thể nằm yên được.

Mũi kiếm!

Sau khi đào ra khối đá lớn này, con mắt Sở Dương thoáng híp lại. Bên trong khối đá này, một đoạn mũi kiếm lóng lánh đang lẳng lặng nằm đó.

Thân kiếm dài, mũi kiếm sắc bén, hai bên lưỡi ẩn hiện bạch quang, tựa hồ như được bao phủ bởi một tầng hồng phấn nhàn nhạt. Đây là bảo kiếm từng giết vô số người, trên thân vẫn có huyết quang còn lưu lại. Một cỗ khí tức hung lệ tỏa ra từ trên lưỡi kiếm.

Không có bất cứ cái gì che đậy, đoạn mũi kiếm này nằm đây không biết đã bao nhiêu năm tháng. Nhưng nó vẫn như cũ lóe ra ánh sáng lạnh lẽo, hơn nữa trên thân kiếm còn có một vầng sáng mơ hồ vờn quanh.

Sở Dương chỉ cảm thấy bờ môi khô khốc, tim đập như trống. Hắn cố gắng giữ mình bình tĩnh lại, khẽ vươn tay bắt lấy mũi kiếm.

Vừa cầm mũi kiếm lên tay, đột nhiên Sở Dương nhướng mày, mồ hôi túa ra như nước!

Mũi kiếm này đã bị chôn vùi nhiều năm như vậy, xem ra nhiệt độ hẳn cũng không cao, nhưng tới khi cầm lên bỗng thấy nóng đến phỏng tay, hiện tại tiếp xúc với toàn thân tràn đầy hàn khí của Sở Dương, nóng lạnh giao kích làm trong động đá nổ ầm một tiếng tạo ra sương mù nồng nặc, đưa tay ra không nhìn rõ năm ngón.

Đã thế bỗng nhiên lại có một cỗ khí tức hung hãn tuôn ra, mũi kiếm trong tay Sở Dương khẽ rung như muốn cắt đứt bàn tay hắn rồi bay ra ngoài!

Sở Dương cố gắng vận công, toàn lực chống cự! Trong lòng hắn lúc này vô cùng buồn bực, kiếp trước lúc mình lấy được mũi kiếm Cửu Kiếp Kiếm, làm gì xuất hiện tình huống quỷ dị thế này. Sao đời này việc gì cũng vất vả, việc gì cũng không giống khi trước vậy?

Mũi kiếm giãy giụa càng ngày càng kịch liệt, Sở Dương đã bắt đầu không thể khống chế nổi. Rốt cuộc mũi kiếm khẽ động, Sở Dương chau mày, lòng bàn hắn đã xuất hiện một vết cắt sâu hoắm!

Mắt thấy mũi kiếm sắp bay đi. Nếu bay mất, sợ rằng suốt đời này hắn cũng không nhất định có thể tìm lại được.

Đúng lúc này, trong đan điền chợt tràn lên một cảm giác giận dữ, hồn Cửu Kiếp kiếm bắn vọt ra như tia chớp, xuyên theo kinh mạch, trong chớp mắt đã vọt tới lòng bàn tay Sở Dương!

Ngay sau đó, một cỗ lực lượng kỳ lạ, từ lòng bàn tay Sở Dương tiến nhập vào bên trong mũi kiếm Cửu Kiếp Kiếm. Mũi kiếm đang vùng vẫy kịch liệt sau khi vừa tiếp xúc với cỗ lục lượng này lại bỗng nhiên bình ổn trở lại!

Hàn khí trên người Sở Dương đột nhiên biến mất, khí nóng cũng lập tức không thấy tăm hơi. Mũi kiếm Cửu Kiếp Kiếm trong tay tỏa sáng rực rỡ, một cỗ huyết quang lóe lên sau đó liền biến mất. Ngay lập tức Sở Dương cảm giác được mũi kiếm này đã bắt đầu trở nên dễ bảo hơn.

Ngay sau đó, một chuyện kỳ quái lại xuất hiện.

Mũi kiếm lóe sáng, từ trong bàn tay Sở Dương bỗng nhiên biến mất một cách quỷ dị.

Mà bên trong đan điền, Cửu Kiếp Kiếm hư ảo kia thoáng rung lên hưng phấn, bộ phận mũi kiếm bất chợt ngưng tụ thành thực chất!

Mũi kiếm trở về vị trí cũ!

Ngay sau đó, trong lòng Sở Dương dâng lên một cỗ ý cảnh mênh mông, bao la mờ mịt. Sâu trong bóng tối, dường như có người đang truyền âm nói: ”Một chút hào quang soi vạn trượng, diệt tuyệt thiên hạ đã làm sao? Chôn sâu không đổi chí anh hùng, hội tụ phong vân chính là vương!”

Lúc này, trong lòng Sở Dương chợt hiện lên mấy câu khẩu quyết cùng một số tư thế kỳ quái. Tâm thần hắn chấn động, đắm chìm vào trong biển ý thức, cảm nhận.

Hắn bỗng nhận ra cái này chính là khẩu quyết của thần công Cửu Kiếp Cửu Trùng Thiênmà chính mình đã thuộc làu làu! Một lực lượng kỳ lạ xuất ra từ mũi kiếm Cử Kiếp kiếm bên trong đan điền, dung hòa với tứ chi bách hải của hắn ...

Bất tri bất giác, công lực Sở Dương đột nhiên tăng tiến mạnh, vừa đột phá vũ sĩ cấp một bỗng dưng mãnh liệt tăng lên đến vũ sĩ cấp ba, hơn nửa lại là cấp ba đỉnh, mơ hồ còn có thể tiếp tục đột phá, nhưng cuối cùng dừng lại ở đỉnh phong, không tiến thêm chút nào nữa.

Đồng thời, bên trong ý thức hải, một bóng người cao lớn thân mặc vũ y tay cầm trường kiếm, đang chầm chậm triển khai kiếm thế!

Mỗi một động tác sử kiếm đều như nước chảy mây trôi, Sở Dương nhìn xem đến mê say.

Những chiêu kiếm này hắn biết ở kiếp trước, nhưng không biết sao lại không thể hiểu rõ được tinh túy bên trong.Lúc này nhìn thấy người kia, bỗng như có một lực lượng kỳ lạ trợ giúp bản thân, cuối cùng hắn cũng hiểu rõ được hết thảy những ảo diệu trong đó.

Kiếp trước hắn cũng từng đạt được lực lượng từ mũi kiếm này, thu được khẩu quyết, tuy so với tình huống hiện tại không có gì khác biệt, nhưng hắn lại có cảm giác kiếp này cũng không giống với kiếp trước nữa!

Ở kiếp trước, lúc nào cũng có một cái gì đó ngăn trở, dù thế nào cũng không thể lý giải được một cách triệt để. Dường như chỉ ngăn cách bởi một sợi chỉ mỏng manh, nhưng dù làm thế nào cũng không thể vượt qua được.

Nhưng giờ phút này hắn đã thấu hiểu rồi! Mỗi một chi tiết, mỗi một biến hóa cho dù nhỏ nhất, giống như đáy một con suối trong veo, hiện rõ lên mồn một.

Việc này chính là do được Cửu Kiếp Kiếm thừa nhận, là đặc quyền của chủ nhân Cửu Kiếp Kiếm!

Sở Dương nhắm mắt lại, chìm đắm trong ý cảnh kỳ lạ này.

Nhưng hắn không biết, ngay khi mũi kiếm Cửu Kiếp Kiếm tiến nhập vào đan điền của mình, cũng là lúc bốn câu thơ kia đột nhiên xuất hiện, một đạo hào quang, từ trung tâm Tụ Vân Phong của Thiên Ngoại Lâu, vô thanh vô thức phá không xông thẳng lên trời cao!

Trên bầu trời Hạ Tam Thiên bỗng nhiên có mây đen vần vũ ầm ầm kéo tới từ bốn phương tám hướng, chỉ trong phút chốc đã bao phủ toàn bộ trời đất!

Đại địa đột nhiên rơi vào tối tăm, đưa tay không thấy năm ngón.

Lúc này đang là buổi sáng, chỉ còn hơn một canh giờ nữa là đến giữa trưa, vậy mà trời đất tối sầm!

Toàn bộ người trên đại lục nhìn thấy cảnh tượng này thì đều thất kinh!

**************************
Trong phủ Thừa tướng của đế quốc Đại Triệu.

Từ bên ngoài nhìn vào, phủ thừa tướng trông như một cái phủ quan viên bình thường, diện tích không thực sự lớn, hơn nữa từ bên ngoài nhìn vào cũng không lấy gì làm quá huy hoáng tráng lệ. Canh phòng cũng không cẩn mật!

Nhưng ở đây chính là nơi ở của Đệ Ngũ Khinh Nhu kiêu hùng cái thế!.

Lúc trời đất bắt đầu tối lại, tiếng kinh hô loạn khắp bốn phương, nhưng phủ thừa tướng này vẫn yên tĩnh như tờ, không chút rối loạn.

Lập tức trong khoảng thời gian ngắn, cả tòa phủ thừa tường đèn đuốc sáng trưng.

Đây đang là buổi sáng, hơn nữa dị tượng trên bầu trời là chuyện không thể đoán trước được, nhưng người ở đây dường như đã có chuẩn bị đâu vào đấy hết.

Ánh đèn soi chiếu rõ ràng.

Bên trong thư phòng, một thư sinh khoảng ba mươi tuổi đang ngồi thẳng, một thân áo vải, thoạt nhìn trông lịch lãm, mộc mạc mà tao nhã, khuôn mặt quả thật nho nhã, ánh mắt thâm thúy, tựa hồ sâu thẳm như biển, dường như mọi chuyện trên đời này không có thứ gì có thể qua được mắt của hắn.

Thời điểm bóng tối kéo đến, dường như đã có linh cảm trước, hắn đứng trầm mặc bên cửa sổ ngước nhìn lên bầu trời bao la.



-----------------------o0o-----------------------

Dù ra chương không được nhanh lắm nhưng nhóm xin đảm bảo mỗi bản dịch đến tay các bạn đều là tốt nhất và chất lượng nhất!

Cám ơn các bạn đã ủng hộ! Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK