• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Quyển 3 : Tấn công Thiết Vân
Chương 80: Thế nào là huynh đệ?

-----------------------o0o-----------------------
“ Tuy nhiên, người này chỉ có thể dùng, chứ nếu hợp tác thì vẫn phải đề phòng. Hắn muốn đối phó Đệ Ngũ Khinh Nhu là điều không thể nghi ngờ, nhưng lí do là gì thì không một ai có thể rõ. Kì lạ hơn nữa là trong mắt hắn không hề có chút dục vọng quyền lực nào. Đó mới thật sự là thứ làm người khác ngạc nhiên.” Thiết Bổ Thiên trầm tư.

“ Liệu có phải hắn đến từ chỗ kia….?”

“ Ý ngươi là…. Thí luyện? Ừ, cũng có thể. Nhưng nếu thực sự là như thế thì thân phận của hắn lại càng không thể bại lộ.”

“ Nhưng chuyện như thế đã lâu lắm không xảy ra rồi.”

“ Nhanh chóng cho tình báo ở các nơi điều tra một chút xem có phát hiện ra những người trẻ tuổi kì quái nhưng lại vô cùng mạnh mẽ hay không.” Thiết Long Thành thản nhiên nói:” Nếu có xuất hiện, hơn nữa không chỉ một người, thì có thể hoàn toàn khẳng định.”

“ Vâng, nhưng bọn họ cũng sẽ giữ khoảng cách với chúng ta.”

“ Tất nhiên, có thể dùng nhưng tuyệt đói không thể khống chế.”

“ Tên Sở Dương này là người bị Thiên Ngoại Lâu vứt bỏ.” Thiếu nữ trầm tư một lúc rồi chậm rãi nói ra, thanh âm đứt đoạn.

“ Người bị Thiên Ngoại Lâu vứt bỏ? Không thể nào? Ô Vân Lương cam lòng vứt bỏ nhân tài như vậy sao?”

“ Cháu cũng cảm thấy kì lạ.” Thiếu nữ nói:” Hơn nữa cháu cảm thấy, người đứng bên cạnh hắn mới đến từ chỗ kia.”

“ Là người đứng bên cạnh đó sao?”

“ Người trẻ tuổi bên cạnh Sở Dương cũng rất đáng sợ. Lai lịch của hắn thậm chí còn thần bí hơn Sở Dương, tựa như hắn từ trên trời rơi xuống vậy.”

“ Mặc kệ ra sao đi nữa, hắn vẫn nghe lời Sở Dương, cho nên chỉ cần xem Sở Dương làm thế nào là tốt rồi. Mặc khác, tìm cách liên hệ với Ô Vân Lương Thiên Ngoại Lâu, ta muốn hỏi hắn một chút.”

“ Được”

“ Thông báo cho Hình bộ không cần tra xét bản án của thông thiên đạo tặc nữa.” Thiết Bổ Thiên cười hắc hắc:” Tra tới tra lui, nếu vô tình tra ra còn phải chùi đít cho hắn.”



“ Ra là nhị thúc cũng nhận ra rồi.” Thiếu nữ đỏ mặt lên, hiển nhiên là mặt vẫn không đủ dày khi nhắc tới cụm từ ‘ chùi đít.’

“ Là chúng ta muốn chùi đít cho hắn!” Thiết Long Thành cười ha ha. Vừa nói ra câu này, thiếu nữ lại lâm vào trầm tư, đôi mắt rực sáng. Những lời thô tục này hình như đang chứa ý nghĩa sâu xa nào đó?

Khi đến ngã ba, thiếu nữ bèn vẫy tay tạm biệt Thiết Long Thành, thướt tha đi về phía xa, chỉ sau một đoạn gấp khúc đã không còn thấy bóng dáng nữa.

Sau khi không còn thấy bóng dáng thiếu nữ kia Thiết Long Thành bỗng thở dài một hơi; ánh mắt hắn nhìn bóng lưng thiếu nữ có chút thương tiếc, lẩm bẩm nói:” Trọng trách với Thiết Vân này thật khó đảm đương.”

“ Không cần biết có bao nhiêu khó khăn, chỉ cần còn có nguyên soái, Thiết Vân sẽ mãi mãi tồn tại!” Phó tướng đứng bên cạnh hắn nói đầy kính trọng, tựa như hắn tuyệt đối tin tưởng Thiết Long Thành.

“ Ta chỉ là nguyên soái, chứ không phải… ” Thiết Long Thành lắc đầu, không nói hết câu đã quát:” Trờ về thôi!” Đội quân lại tiếp tục đi về phía trước, cách đây không xa là Thiên Uy phủ, cũng là chỗ ở của Thiết Long Thành

Danh hiệu của Thiết Long Thành ở Thiết Vân quốc là: Thiên Uy vương gia!

“ Ta già rồi, nên nhường đường cho bọn trẻ các ngươi.” Thiết Long Thành nghĩ thầm rồi hạ lệnh:” Từ nay về sau, bất kể việc gì liên quan đến quân đội, đều phải báo tới ta và thái tử điện hạ! Chỉ cần trận đại chiến chưa nổ ra, ta sẽ không đưa ra thêm quyết sách nào nữa, lão phu cần phải nghỉ ngơi vài năm.”

“ Điều này….” Tất cả thân tín bên cạnh hắn đều vô cùng kinh ngạc.

“ Thái tử có thể xử lí được.” Thiết Long Thành thản nhiên nói:” Nếu hắn không xử lí được, thì đó cũng là lúc quốc gia này nằm trên bờ vực tồn vong.” Hắn nói ra những lời đầy ẩn ý.

Thiết Long Thành đã đi xa nhưng lệnh cấm của hắn vẫn không bị hủy. Ở chỗ của Sở Dương đã có rất nhiều người tới xem náo nhiệt, nhưng tuyệt không có một ai dám đi vào.

Nhưng hai người ở bên trong lại không hề sốt ruột. Gần giữa trưa, Cố Độc Hành mang theo rất nhiều bạc ra ngoài thỏa sức mua sắm, rượu và thức ăn bày đầy bàn, hai người ăn uống thả cửa.

Ngay khi bắt đầu rót rượu, Cố Độc Hành đã bưng bát rượu lên:” Sở Dương, ta mời người một chén.”

“ Tốt!”

“ Kỳ thực ta không muốn uống bát rượu này.”

“ Hả? Vì sao?”

“ Uống xong bát rượu này, Cố Độc Hành ta đã không còn độc hành nữa rồi, quả là không xứng với cái tên.”

“ Vậy người có thể sửa tên thành ’ Cố Song Phi’ được không?”

“ Vậy cũng được… Là ngươi song phi hay là ta song phi ngươi? ( Không hiểu được nghĩa ở đoạn này cho lắm.. rất mong được sự giúp đỡ.. nguyên văn: 那也行, 但... 是你双飞我还是我双飞你 ”

“ Trêu ta hả! Ngươi mới song phi hai con heo.”

“ Ha ha ha…”

Rượu mới được ba tuần thì dưới đất đã có hai vò rượu trống không, hai vò còn nằm trên bàn cũng đã chỉ còn non nửa. Đó là năm cân rượu, hơn nữa còn là rượu cực mạnh.

Miệng Cố Độc Hành mở lớn:” Sở Dương, ta nhận ra được ngươi rất ngưu, nhưng ta thực sự không rõ, ngươi có phải đi từ gia tộc đó ra không? Không tìn được là trong thiên hạ này còn có một kẻ trẻ tuổi có thể làm Cố Độc Hành này bội phục. Thực sự là không thể tin được…”

“ Ta không có gia tộc.” Sở Dương chợt im lặng, rồi hắn bưng bát rượu lên một hơi uống cạn.

“ Không có gia tộc?”

“ Ta là cô nhi, thẳng thắn một chút là bị vứt bỏ.” Sở Dương cười ra nước mắt:” Ngay cả họ tên của mình là gì ta cũng không biết, cái tên này là do sư phụ ta đặt cho.”

Một hồi trầm mặc.

“ Cũng tốt, ít nhất ngươi vẫn còn có hi vọng, không biết cha mẹ ngươi đang ở đâu trên thế gian này.” Cố Độc Hành thở dài nói:” Ta có cha mẹ, cũng biết mình họ gì, nhưng cha mẹ ta bị người khác giết, vĩnh viễn cũng không thể gặp lại được nữa…”

“ Mẹ kiếp! Uống rượu tiếp!”


“ Đúng, uống rượu, không nói đến chuyện này nữa.”

…….

“ Sở Dương, trước khi gặp ngươi ta cũng không có ai là huynh đệ, hắc hắc, rốt cuộc bây giờ đã có rồi.”

“ Đã có? Ở đâu? Sao ta chưa gặp?”

“ Ngươi chưa hề gặp nhưng không sao, ta gặp là được rồi, ha ha ha.”

“ Huynh đệ… Huynh đệ là cái gì?”

“ Huynh đệ, ha ha, huynh đệ là huynh đệ., không phải là cái gì!” Cố Độc Hành cười to:” Nếu trước mắt huynh đệ là núi đao thì có cho họ giẫm lên người ta để đi qua, ta cũng cam tâm tình nguyện! Đó là huynh đệ! Mặc dù hắn có thể không coi ta là huynh đệ, nhưng nếu ta coi hắn là huynh đệ, thì đó là huynh đệ!”

Cố Độc Hành rốt cuộc đã uống say, hắn lung lay đứng lên, đột nhiên đấm một quyền lên ngực mình, ngửa mặt lên trời thét dài:” Mấy chục năm qua ta chưa từng cao hứng thế này! Ha ha ha… Thống khoái!”

Nói xong thì hắn gục đầu xuống bàn, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Ánh mắt Sở Dương có chút mông lung, nhưng rồi hắn vẫn nâng bát rượu lên đổ vào miệng, bỗng nhiên ngừng lại một chút, thì thào lặp đi lặp lại:” Nếu như trước mặt huynh đệ là núi đao, ta cam tâm tình nguyện để huynh đệ giẫm lên người ta đi qua nó! Đó là huynh đệ. Dù cho hắn không coi ta là huynh đệ, chỉ cần trong lòng ta muốn hắn là huynh đệ, vậy thì đó chính là huynh đệ của ta!”

Hắn đột nhiên gật gật đầu, rồi lại lắc đầu, mỉm cười lẩm bẩm nói:” Nếu ngươi có thể đối xử với huynh đệ của mình như vậy thì họ cũng sẽ làm thế với ngươi. Hai người là huynh đệ, trước là huynh, sau có đệ, đó là hai người chứ không phải thứ mà một người có thê thay thế được.”


Hắn hướng ánh mắt vào hư không, thấp giọng nói:” Ta sẽ không để huynh đệ của mình đơn độc!”

Những lời này dù cho nói ra rất nhỏ nhưng vô cùng có khí phách. Trong mắt hắn lại hiện lên một chút hồi ức: hắn nhớ tới Đàm Đàm, nhớ tới cái kẻ mà cả đời chỉ có một kiện trân bảo lại muốn tặng cho huynh đệ của mình!

Đó là huynh đệ!

Sau đó hắn liền nâng cả vò rượu lên, dốc hết vào miệng mình.

Rượu văng khắp nơi!



Trận say làm Thiên Binh các tạm thời không thể tiếp tục mở cửa. Hai người nằm trong đại sảnh gáy o o, bên ngoài người đến người đi không ngừng, trong nhà lại vang lên tiếng ngày liên hồi, mùi hương của rượu thịt cứ lượn lờ quanh quẩn.

Hai kẻ này khó có một lần phóng túng như thế. Họ cũng biết, từ này về sau sợ là đã không còn lúc nào có thể buông lỏng được nữa rồi!

Cho đến tận xế chiều, họ mới tỉnh lại, gió làm quần áo cả hai kêu phần phật, hai người đột nhiên quay sang nhìn nhau rồi cũng cười to lên.

Đúng lúc này có tiếng gõ cửa truyền tới từ bên ngoài:” Xin hỏi, đây là chỗ ở của Sở Dương phải không? Đó là thanh âm của một thiếu nữ.”

Sở Dương khẽ giật mình, thanh âm này rất quen, chẳng phải là của Ô Thiến Thiến sao!



Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK