• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Quyển 3 : Tấn công Thiết Vân
Chương 77: Sự hợp tác không thể tưởng tượng nổi.

-----------------------o0o-----------------------Thiếu nữ bỗng quay đầu nhìn Thiết Long Thành. Nàng chỉ thấy trong đôi mắt ông ta có gì đó sắc bén như kiếm lại lạnh giá như băng, nhưng cùng với càng suy nghĩ thêm thì sự sắc bén này cũng mất dần.

“ Tám năm truớc bệ hạ đột nhiên trúng tên độc, tính mạng chỉ còn trong sớm tối, thái tử lúc đó lại quá nhỏ, chỉ là một đứa bé mới lên mười nên không thể phục chúng, Thiết Vân quốc hòan toàn nằm trên bờ vực suy vong. Bọn trọng thần trong triều đều mang lòng riêng, thế cục vô cùng nguy ngập, quả là ngàn cân treo sợi tóc.”

Thiết Long Thành tiếp tục kể. Nhưng điều đó lại khiến Sở Dưong cảm thấy nguời này đang cố gắng giải thích.

Sở Dương tự hiểu đây là lần đầu tiên gặp lão nên hắn không hề có tư cách này, mà kể cả là có tư cách đi chăng nữa thì vị tuớng quân này cũng không cần phải giải thích với mình. Điều đó khiến Sở Duơng không khỏi nghi hoặc.

Thiết Long Thành nói tiếp:“ Sau đó Đệ Ngũ Khinh Nhu lại đột nhiên mắc phải những lỗi không thể mắc, cũng là những sai lầm khiến nguời khác không thể lí giải nổi, khiến mấy vị lão tuớng dày dạn kinh nghiệm của đế quốc Đại Triệu chôn thây nơi sa truờng. Mấy chiến dịch đó cơ bản là không cần thiết với Đại Triệu, cũng là thứ không thể nào sinh ra tổn thất đuợc.”

“ Bởi vì khi đó bọn họ chỉ cần phát động tổng tấn công thì chỉ cần nửa năm đã có thể san bằng Thiết Vân! Thiết Vân của chúng ta đã không còn sức để đánh lại nữa! Vậy mà tại thời điểm mấu chốt này rất nhiều đại tuớng lãnh binh của họ lại đột nhiên nhận được những tin tình báo sai, xông vào tử địa để chúng ta dễ dàng tiêu diệt! Đó chính là ba trận đại chiến quyết định mang đến cho Thiết Vân cơ hội hồi sức!”

“ Sau đó chúng ta tập trung phân tích ba trận chiến này thì phát hiện ra rằng bọn ta dù có cố gắng thế nào đi nữa cũng không thể đưa bọn họ vào bẫy! Nói cách khác, là họ tự tìm đuờng chết! Sự thực này khiến chúng ta vô cùng kinh ngạc.”

“ Tiếp đó Đại Triệu lại cho quân đội nghỉ ngơi hồi sức một tháng. Họ cũng không cần tới một tháng nghỉ ngơi này, mà có vẻ như đang cho chúng ta thời gian để hồi phục và tính toán…” Thiết Long Thành hít sâu một hơi rồi nói:” Cho đến khi phân tích tình báo của đế quốc Đại Triệu vô số lần, chúng ta mới phát hiện ra đây là âm mưu của Đệ Ngũ Khinh Nhu!”

“ Nhưng chúng ta không thể không phối hợp với âm mưu này! Không thể không để hắn dắt mũi!”

“ Đệ Ngũ Khinh Nhu cần một trận chiến kéo dài để tích lũy quân công, bài trừ đối lập, nâng đỡ tâm phúc, đem tất cả sức mạnh của quân đội nắm lại trong bàn tay mình. Thiết Vân của chúng ta lại càng cần khoảng thời gian này để tập trung quân lực trong nuớc thành một thể hơn hắn, bởi vì khi đó đã là thời điểm sinh tử tồn vong!”

“ Nếu chúng ta không làm theo thì chỉ mấy tháng nữa Thiết Vân sẽ diệt vong, mà nếu chúng ta thực sự không phối hợp thì hắn cũng vẫn còn cơ hội khác, như là Vô Cực quốc! Vậy nên chúng ta không còn có lựa chọn nào khác, cho dù đây là một sự sỉ nhục, thì cũng phải giả câm giả điếc làm theo!”

Nói tới đây thì Thiết Long Thành bèn thở dài.

Dù cho hắn không tiếp tục nói thì bọn Sở Dương cũng đã hiểu.

Trong lúc chiến tranh, thống soái của hai nước lại ngầm phối hợp với nhau, cùng nhau thanh trừ kẻ đối lập, tập trung sức mạnh quốc nội! Trong lúc vô hình lại hỗ trợ lẫn nhau, nguơi cứ tranh chiến công của ngươi, ta lấy ranh giới của ta, nguơi bài trừ kẻ đối lập của mình, ta cũng giết địch nhân của ta.

Nói cho cùng thì mục tiêu của hai người này giống hệt nhau, đều là tập trung lực luợng quốc nội thành một thứ có thể phát huy trọn vẹn chiến lực!

Đệ Ngũ Khinh Nhu hiểu đuợc nếu lúc đó muốn quyết chiến thì có thể dễ dàng chiến thắng, đây là chuyện đã không thể thay đổi đuợc. Nhưng chiến thắng rồi thì sao, chẳng phải sẽ là công cao lấn chủ, khiến công thần nghi kị sao, hơn nữa khi đó căn cơ của hắn chưa vững, chuyện chết không có chỗ chôn hòan toàn có thể xảy ra. Mà kể cả có giữ đuợc tính mạng, bảo vệ được địa vị thì cũng vĩnh viễn mất đi cơ hội nắm đuợc quyền lực cao nhất.

Với dã tâm bừng bừng của Đệ Ngũ Khinh Nhu, lại thêm hoàn cảnh tốt như thế, hắn có thể buông tha sao?

Chắc chắn là không thể.

Khi đó toàn bộ Thiết Vân quốc nằm trong tay Thiết Long Thành, tình thế vô cùng bấp bênh, gần như không cần địch nhân công kích cũng có thể rơi vào tình trạng sụp đổ! Tất nhiên Thiết Long Thành không hề muốn quyết chiến.

Thống soái của hai nuớc không hề gặp nhau lần nào, vậy mà dù cách xa ngàn dặm vẫn có thể hợp tác vô cùng ăn ý! Hai nguời hỗ trợ lẫn nhau, thay nhau tính toán. Hôm nay ngươi thắng một trận, chém chết đại tuớng đối địch của ta thì ngày mai ta cũng thắng lại một lần, thay ngươi diệt trừ trở ngại.

Thời gian trăm vạn đại quân của hai nuớc chém giết tranh giành lãnh thổ đó lại trở thành trò chơi cho hai nguời họ đứng sau điều khiển! Một bên dùng mấy trăm vạn vong hồn tạo nên thanh danh cái thế cho Đệ Ngũ Khinh Nhu, một bên lại hi sinh từng đó người để đổi lấy sự đoàn kết cho toàn bộ Thiết Vân!

Chỉ có điều… Trò chơi này dù có cùng mục tiêu tranh giành thời gian, tranh thủ kiếm thanh danh thì đỉêm khởi đầu của hai bên lại hoàn toàn khác nhau!

Đệ Ngũ Khinh Nhu vì Đại Triệu, cũng là vì mình. Còn Thiết Long Thành phải chịu nhục trong vô số trận chiến mới có thể đem Thiết Vân tuởng như đã tan tành hợp lại một lần nữa, khiến cho đội ngũ bị chia rẽ trước đây trở thành một đội quân thiết huyết đủ sức tử chiến một lần!

Nếu Thiết Long Thành không phối hợp một cách tinh vi với Đệ Ngũ Khinh Nhu thì Thiết Vân quốc tuyệt không tồn tại tới bây giờ, càng không cần nói đến lúc Bổ Thiên thái tử nắm lấy đại quyền như Đệ Ngũ Khinh Nhu.

Dù có nghĩ đến nát óc thì cũng không ai có thể tưởng tượng được vô số biến hóa bên trong, Hơn nữa mỗi một lần, thống soái của hai bên đều đưa ra ám hiệu mà chỉ ngươi kia mới hiểu, sau đó mới làm theo. Người khác không thể nào nhận ra được điều đó.

Thực sự không thể tưởng tượng nổi, kẻ ở trong cuộc sẽ phải hao phí tâm lực như thế nào! Sở Dương không thể hiểu nổi vị Thiết tướng quân này đã làm điều đó ra sao.

Dưới sức ép tuyệt đối của Đệ Ngũ Khinh Nhu, ông ta hoàn toàn phối hợp, nhưng lại không cho hắn đạt được mục đích một cách hoàn hảo mà thậm chí ngay dưới thiên la địa võng của đối phương còn có thể từng bước tạo nên sức mạnh cho Thiết Vân, để bây giờ biến biên cương của nó đã trở thành nơi tường đồng vách sắt!

Khả năng tính toán, năng lực điều khiển, khống chế quân sự, thậm chí cả năng lực chính trị của người này cho dù không bằng Đệ Ngũ Khinh Nhu thì cũng không hề thua kém quá nhiều.

Hai kẻ là tử địch trong chiến đấu lại ngầm hỗ trợ nhau đến mức “ thiên y vô phùng”( áo trời không có lỗ hổng: chỉ sự kín kẽ vô cùng). Họ thực sự là đáng sợ.

Nhưng có điều khiến Sở Dương cảm thấy lạnh người: Thiết Long Thành và Đệ Ngũ Khinh Nhu chiến đấu như thế, chẳng khác nào coi tính mạng của mấy trăm vạn tướng sĩ hai bên như quân cờ tùy ý vứt bỏ. Mấy trăm vạn tính mạng đấy!

Chưa bao giờ Sở Dương lại hiểu rõ ý nghĩa của câu “ Nhất tướng công thành vạn cốt khô” như bây giờ!

“ Hối hận sao?” Nguời hỏi là Cố Độc Hành. Ánh mắt lạnh giá của hắn nhìn Thiết Long Thành:“ Trăm vạn tướng sĩ duới sự hợp tác của hai người thống sóai các ngươi đã phải táng thân nơi sa trường, hài cốt cũng không còn!”

“ Không phải trăm vạn! Chính xác là hai trăm bảy mươi chín vạn ba nghìn bảy trăm chín muơi sáu người! (2.793.796)” Sắc mặt như tượng băng của Thiết Long Thành không hề lộ ra chút sắc thái nào:” Đó là số tướng sĩ đã bỏ mình cho tới bây giờ, còn chưa tính tới người bị thương, người tàn tật không còn có thể tác chiến phải xuất ngũ và người mất tích! Đây là cái giá cực lớn mà Thiết Vân chúng ta đã phải trả cho cục diện ngày hôm nay”


Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK