• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Chương 43: Hàn khí ngợp trời.


Sở Dương đặt mấy hòn đá trở về chỗ cũ. Sau khi hắn bước ra khỏi cánh cửa ngọc, bên trong hang đá đã tràn ngập trong hàn khí, nhưng nếu chỉ nhìn sơ qua thì gần như không khác gì so với lúc ban đầu.

Nhưng Sở Dương lại nhận ra chỗ khác biệt. Mặc dù đây vẫn là mảnh đất nơi Thất Âm hội tụ nhưng nó đã thiếu đi linh khí của Cửu Kiếp kiếm!

Phàm là nơi Thất Âm hội tụ thì trong lòng đất sẽ có chứa những bảo vật chí âm chí hàn, ở kiếp trước Sở Dương phải mất ba ngày mới phát hiện ra những điều này.

Sở Dương đã đoạt được Cửu Kiếp kiếm, món bảo vật quí giá hơn tất cả những bảo vật khác, cho nên đối với những bảo vật tạo thành tại nơi Thất Âm hội tụ hắn cũng không quá tham lam.

Thôi thì để lại cho Thiên Ngoại lâu chút nguyên khí còn thừa lại này đi.

Lần này Sở Dương đã hấp thu gần như toàn bộ hàn khí của bảo địa đã được tích lũy trong mấy chục năm qua. Tuy rằng là do Cửu Kiếp kiếm hấp thu, nhưng Sở Dương lại có thể chủ động sử dụng cho bản thân mình, vì vậy kết quả cũng không khác nhau là mấy.

Đó là lợi ích mà chỉ có chủ nhân của Cửu Kiếp kiếm mới có.

Tất nhiên, nếu tương lai Thiên Ngoại lâu không thể tránh khỏi họa diệt môn, thì Sở Dương sẽ cố gắng bằng mọi giá đoạt lấy bảo vật tại nơi này, quyết không để người khác chiếm được.

Vừa bước chân ra bên ngoài động, hắn bỗng vô cùng kinh ngạc.

Sư phụ vẫn lạnh nhạt đứng yên tại đó, chỉ là… tại sao Tông chủ lại che mặt? Hơn nữa lại che mặt cực kì cẩn thận, chỉ để hở có một đôi mắt. Ặc, con mắt hình như cũng nhỏ đi một tí, nhìn như chỉ là một đường thẳng mà thôi …

Vừa thấy Sở Dương xuất hiện, Mạnh Siêu Nhiên và Ô Vân Lương đồng thời chú ý tới hắn. Sau khi quan sát cẩn thận, hai người đều có một loại cảm giác khó hiểu: Sở Dương hiện tại cùng lúc trước tuyệt đối là hai người hoàn toàn khác nhau, nhưng lại khó mà nói rõ được là khác nhau ở chỗ nào.

Đồng thời, Ô Vân Lương cũng cảm thấy Sở Dương đang tò mò nhìn mình, da mặt cũng bắt đầu nóng lên.

- Con có sao không?
Hai người đồng thanh hỏi.

Sở Dương đã ở trong động đến ba canh giờ cho nên hai người đang rất lo lắng.

Những đệ tử bình thường khi tiến vào nơi Thất Âm hội tụ cũng chỉ có thể chịu đựng được thời gian khoảng nửa canh giờ. Nếu lâu hơn nữa thì sẽ bị khí lạnh làm đông cứng mà chết.

Đồng thời lúc đi ra đều có bộ dạng vô cùng chật vật, toàn thân run rẩy, trên người toát ra sương trắng trông như sắp chết đến nơi.

Mà Sở Dương đã ở bên trong những ba canh giờ mà trông vẫn nhẹ nhàng thoải mái, ung dung bước ra.

Hai người kinh ngạc nhìn Sở Dương, ánh mắt vô cùng kì quái.

Sở Dương thấy sư phụ và sư bá nhìn mình không chớp mắt, trong lòng cực kỳ nghi hoặc, bàn tay vô ý sờ sờ lên mặt. Nếu nơi này có tấm gương, hẳn việc đầu tiên Sở Dương muốn làm là soi thử xem trên mặt mình có phải đã mọc ra một bông hoa hay không.

Loại ánh mắt này thật sự rất kỳ quái.

Tất nhiên là hắn không biết lần đầu tiên tiến vào nơi Thất Âm hội tụ sẽ có phản ứng như thế nào.

- Sư phụ, sư bá, có chuyện gì thế ạ?


- Con không có việc gì chứ?
Hai người mở miệng đồng thanh hỏi.

- Đệ tử không sao
Sở Dương có chút khó chịu.

Hai người đưa mắt nhìn nhau, Sở Dương trông thấy rõ ràng đôi mắt chỉ còn một đường nhỏ của Ô Vân Lương bỗng nhiên trừng lớn!

- Khụ khụ khụ…Ý của đại sư bá con là Thất Âm Tuyệt Thần chưởng của con luyện đến đâu rồi?
Mạnh Siêu Nhiên ho khan vài tiếng, nghiêm mặt hỏi.

- Con cũng không rõ ràng lắm, chỉ là đã hấp thu không ít hàn khí mà thôi.
Sở Dương nói.
- Để con diễn thử cho sư phụ và sư bá xem.

Ô Vân Lương cùng Mạnh Siêu Nhiên im lặng thầm nghĩ: “Vậy tiểu tử ngươi vào trong đó lâu như vậy làm gì".

Sở Dương vận công, ra sức vận chuyển hàn khí đang chứa trong Cửu Kiếp kiếm ở đan điền, lập tức nhiệt độ trong hang động giảm xuống rõ rệt, lạnh buốt như đang giữa mùa đông. Còn tay phải của Sở Dương cũng biến thành màu trắng bạc.

Một chưởng xuất ra, lập tức hàn khí ngợp trời.

Hắn mới chỉ dùng có ba phần công lực nhưng Ô Vân Lương cùng Mạnh Siêu Nhiên đã vô cùng kinh ngạc.

Không thể nào? Đây là dấu hiệu đặc trưng của tầng thứ năm Thất Âm Tuyệt Thần chưởng mà! Điều này … quả thực không thể tưởng tượng được! Trước đó, Sở Dương sử dụng Thất Âm Tuyệt Thần chưởng mới chỉ ở trình độ nhập môn, thậm chí còn chưa luyện thành tầng thứ nhất!

Nhưng hiện tại, xem đặc điểm của hàn khí thì rõ ràng là hắn đã đột phá đến tầng thứ năm! Tốc độ tu luyện như vậy so ra thì đã nhanh hơn mấy chục năm so với các đệ tử của chưởng môn.

Nếu họ mà biết là Sở Dương mới chỉ dùng có ba phần công lực thì không biết là sẽ phải kinh ngạc ra sao?

Hai người đồng thời dụi dụi mắt, Mạnh Siêu Nhiên nhìn đồ đệ của mình mà như thấy quỷ, đưa tay nhéo đùi Ô Vân Lương.

Ô Vân Lương đau đớn hét to một tiếng, đùi ông vốn đã bị đánh cho bầm dập nay lại bị nhéo một cái mạnh như vậy khiến ông đau tới chảy nước mắt. Ô Vân Lương ôm ôm chân nhảy dựng lên.

- Thật sự không phải đang nằm mơ.
Mạnh Siêu Nhiên cười vui vẻ. Đệ tử thành tài chính là niềm vui lớn nhất của người làm sư phụ như ông.

- Đệ!...
Ô Vân Lương tức giận nhìn Mạnh Siêu Nhiên:
- Chân đệ không biết đau hả?

- Không có cảm giác.
Mạnh Siêu Nhiên trả lời như không có việc gì:
- Đệ chỉ muốn xem thử xem đây có phải là sự thật hay không mà thôi.

- Vậy tại sao đệ lại nhéo đùi ta làm gì?
Ô Vân Lương tức giận nói.

- Chúng ta đã là sư huynh đệ nhiều năm rồi đâu cần phải phân biệt rạch ròi như vậy chứ, nhéo đùi huynh hay nhéo đùi đệ thì có gì khác nhau đâu.
Mạnh Siêu Nhiên cười cười, vỗ vỗ vai Sở Dương:
- Khá lắm! Sư phụ rất hãnh diện vì con.

Nhìn thấy vị tiểu sư đệ này của mình xưa nay vốn luôn trầm ổn, ngày thường ít nói ít cười, vậy mà bây giờ lại đang vui mừng thất thố như vậy, dù Ô Vân Lương đang ra vẻ giận dữ nhưng thật ra trong lòng lại đang rất vui mừng, có cảm giác như vị sư đệ hoạt bát lanh lợi của ngày xưa đã quay trở về, không khỏi bật cười sung sướng.

- Con có thể hấp thu nhiều hàn khí như vậy, sau này khi lưu lạc bên ngoài, ta cũng cảm thấy yên tâm hơn nhiều.
Mạnh Siêu Nhiên cười cười, nói với Sở Dương:
- Có điều sau khi đến Thiết Vân phải cố gắng tránh những chuyện thị phi. Tuyệt đối không nên ỷ mình có chút công phu mà xen vào việc của người khác, lại càng không được làm những chuyện anh hùng cứu mỹ nhân! Cần phải biết rằng sắc đẹp chính là nguồn gốc của lầm lỗi.

Sở Dương trịnh trọng gật đậu.

Những lời này của Mạnh Siêu Nhiên đúng là những lời vàng ngọc. Anh hùng cứu mỹ nhân, mỹ nhân lấy thân báo đáp chính là giấc mộng của rất nhiêu thiếu niên khi bước chân vào giang hồ. Nhưng đó cũng là lý do khiến cho bao nhiêu vũ giả phải chết đi.

Phải biết rằng những kẻ khi dễ mỹ nữ đều là những kẻ khó đối phó, không phải bản thân hắn khó đối phó thì là chỗ dựa của hắn vũng chắc. Chọc vào bọn chúng, nếu bản thân không có thực lực mạnh mẽ hay chỗ dựa vững chắc thì kết cục cũng chỉ có thể là chết hoặc sẽ phải trốn chui trốn lủi nơi chân trời góc biển mà thôi.

Sở Dương thầm nghĩ, nếu mình cũng làm việc thiếu suy nghĩ giống như mấy tên trẻ con đó …thì đó mới là chuyện không thể nào tin được.

- Ta vẫn chưa hiểu, làm sao con có thể hấp thu nhiều hàn khi như vậy?
Ô Vân Lương nói chen vào, con mắt bị đánh bầm tím trừng lớn nhìn Sở Dương:
Con chỉ mới là Vũ Sĩ cấp một ... Hả? Vũ Sĩ cấp một?

Sở Dương mở to mắt, giả ngây giả ngô hỏi:
- Có chuyện gì sao sư bá?

Ô Vân Lương Đại Tông chủ kinh ngạc, con mắt trợn trừng thiếu chút nữa thì rớt xuống. Mấy hôm trước hắn mới Vũ Đồ cấp ba, thế mà mới qua có vài ngày thôi hắn đã trở thành Vũ Sĩ cấp một, tốc độ tiến bộ kinh khủng như thế này, chẳng lẽ hắn ngồi hỏa tiễn mà phóng hả?

Sao có nhiều kỳ tích phát sinh trên người tên tiểu tử này như vậy?

Mà cho dù là Vũ Sĩ cấp một đi chăng nữa nếu mà hấp thu nhiều hàn khí như vậy cũng đã sớm bị đông thành kem rồi, tại sao tên tiểu tử này lại không có việc gì?

Nhìn xem bộ dáng thật thà phúc hậu của Sở Dương, Ô Vân Lương uể oải:
- Thôi thôi, ta cũng không nhắc nhở gì thêm nữa. Chỉ mong lúc đến Thiết Vân, tiểu tử ngươi cũng có thể “thật thà” được như thế này là tốt rồi.

- Đệ tử nhất định sẽ không phụ lòng mong đợi của người.
Sở Dương cười cười, vẻ mặt vô cùng thành thật.

Ô Vân Lương im lặng nhìn vẻ mặt chất phác của Sở Dương, cắn răng nói:
- Chỉ có tên ngốc mới đi tin vào mấy cái lời phỉnh đấy! Nếu người nào dám tin vào lời tiểu tử ngươi nói chỉ sợ hắn sẽ bị ngươi bán đứng mà không biết nữa.

Mạnh Siêu Nhiên nghe thế thì cười ha hả.


-----------------------o0o-----------------------

Dù ra chương không được nhanh lắm nhưng nhóm xin đảm bảo mỗi bản dịch đến tay các bạn đều là tốt nhất và chất lượng nhất!

Cám ơn các bạn đã ủng hộ! Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK