Mục lục
[Dịch]Quan Đạo Vô Cương- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lục Vi Dân lưu luyến không rời tách thân mình ra khỏi thân thể cô gái, cảm giác dễ chịu mềm mại đó khiến hắn thiếu chút nữa không kiềm chế được, muốn tiếp tục một lần nữa. Nếu không phải nghĩ đến chuyện Nhạc Thanh không bao lâu nữa sẽ trở về, hắn thật muốn cứ tiếp tục ôm bạn gái trong lòng mà ngủ một giấc thật say.

Cô gái cũng luyến tiếc cái ôm nồng nhiệt của bạn trai, nũng nịu uốn éo cơ thể, tấm thân ngọt ngào cọ sát lên vị trí nhạy cảm của Lục Vi Dân, khiến hắn không thể không dùng nghị lực lớn nhất mới có thể khống chế được bản thân mình.

Chiếc đèn ở đầu giường có vẻ mờ mịt, hai người cùng ngồi tựa vào đầu giường, thảo nào nói đàn ông sau khi làm chuyện này đều muốn hút một điếu thuốc, quả thực, tựa vào đầu giường, hút một hơi, chầm chậm thưởng thức, cảm giác này còn hơn cả thần tiên.

- Đại Dân, Chân Tiệp nói anh hiện tại có chút không muốn được điều về?

Gò má lúm đồng tiền phấn hồng của Chân Ny tựa vào vai Lục Vi Dân, mái tóc xõa tung, đôi lông mi cong dài cùng đôi môi anh đào đỏ mọng, hơi thở thở hổn hển, dường như còn chưa trở lại bình thường từ cuộc ái ân ban nãy, chiếc chăn gấm khó khăn lắm mới che lại trước ngực, bầu ngực trắng như ẩn như hiện.

- Ừ, hiện tại không phải thời điểm để trở về.

Lục Vi Dân lời ít ý nhiều.

- Thời cơ chưa chín muồi.

- Chưa chín muồi như thế nào? Chú Quách không phải rất thích anh sao? Anh trở về là có thể trực tiếp đến văn phòng nhà máy làm, nhà máy cần nhân tài ưu tú như anh, so với việc anh ở cái xó kia không phải tiền đồ rộng mở hơn nhiều sao?

Chân Ny có chút giận, đôi mắt nhìn sang hướng khác, nghiêng người, ôm lấy cánh tay hắn, cằm để ở trên vai Lục Vi Dân.

- Em không muốn cuộc sống như thế này, em muốn mỗi ngày đều được ở bên anh. Đại Dân, anh nhanh về đây đi, em biết chỉ cần anh muốn trở về, thì có thể về được, hơn nữa chắc chắn sẽ được coi trọng.

- Anh muốn trở về thì có thể về được? Ừ, lời này cũng không thể coi là sai. Nhưng Tiểu Ny, em là muốn anh về rồi sợ đông sợ tây mà nghe người ta vênh mặt hất hàm sai khiến hay là muốn anh khi trở về khiến ai nấy đều ngưỡng mộ?

Lục Vi Dân yêu thương đưa tay nhấn vào mũi Chân Ny một cái:

- Em muốn kiểu nào?

Cô gái không lên tiếng.

- Muốn có được thì phải trả giá, câu này không thể bàn cãi, đích thực là phép biện chứng có ý nghĩa sâu xa. Bánh chưa bao giờ từ trên trời rơi xuống, nếu như có rơi, vậy không phải là bánh có nhân, mà là cạm bẫy.

Lục Vi Dân rút cánh tay từ trong chăn nắm lấy bờ vai mịn màng trắng như ngọc của cô gái, tiện tay kéo chăn che khuất nơi nhạy cảm kia, lúc này mới thoải mái vuốt nhẹ nơi khiến người ta thèm khát đó.

- Anh không muốn khoe khoang gì, nhưng anh dám nói hiện tại anh làm việc rất tốt, lãnh đạo rất tín nhiệm anh. Nghề thư ký này ai cũng đều biết rằng chỉ là nền tảng, là bàn đạp, không thể làm cả đời. Thế nhưng độ cao và tính đàn hồi của nền tảng và bàn đạp lại không giống nhau, chính là xem sự nỗ lực cùng may mắn của mỗi người. Khi em đã có nền tảng cao, mà lực đàn hồi của bàn đạp cũng đã mạnh, em chỉ cần nhảy một bước, có lẽ chính là tương lai tươi sáng.

Chân Ny hoàn toàn bị khí thế hùng hồn toát ra từ lời nói của người đàn ông bên cạnh làm cho chấn động. Llúc này cô hoàn toàn say mê vì khí phách đặc biệt có sức hấp dẫn của bạn trai mình, có một khoảnh khắc cô thậm chí còn muốn hôn ngực đối phương, khát khao đối phương lại một lần nữa hòa nhập vào cơ thể mình, để đối phương lại cùng mình cảm nhận ái ân một lần nữa. Thứ tình cảm hỗn hợp giữa tôn thờ và yêu say đắm này lớn hơn nhiều tình yêu bình thường.

Bữa ăn của những người khác Lục Vi Dân có thể từ chối, nhưng lời mời của Từ Hiểu Xuân thì hắn không thể từ chối, cho dù hắn có bận rộn hơn nữa, thời gian eo hẹp hơn nữa, hắn cũng phải đi.

Nếu như nói ở trụ sở Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện Nam Đàm còn có một người khiến hắn còn có một chút cảm kích, thì đó chính là Từ Hiểu Xuân. Ngay cả đến Chu Du Minh cũng không được tính như vậy, nhiều lắm cũng chỉ là có chút thiện cảm mà thôi.

Từ Hiểu Xuân không giống như thế. Tuy nói mình đến Nam Đàm là thông qua quan hệ của Cao Anh Thành, nhưng quyền quyết định lại ở trong tay Từ Hiểu Xuân. Là Từ Hiểu Xuân cho mình cơ hội này, khiến mình có thể trở thành thư ký của Thẩm Tử Liệt, mà đúng là bởi vì mình làm thư ký cho Thẩm Tử Liệt mới có thể có cơ hội có bước đột phá ở việc tiêu thụ kiwi, danh tiếng vang xa, mới có thể thực sự lọt được vào mắt An Đức Kiện.

Chỉ có điểm này đương nhiên không đủ, Từ Hiểu Xuân ở phía sau vẫn luôn luôn giữ thái độ ủng hộ đối với mình. Ngay cả khi mình bị Tần Hải Cơ và Tào Cương liên kết đuổi ra khỏi Ban quản lý Khu kinh tế mới đến Ủy ban công tác Đoàn huyện, Từ Hiểu Xuân vừa mới tiếp nhận chức vụ Phó bí thư cũng vì mình mà đứng ra đấu lý một phen. Không quan tâm kết quả cuối cùng như thế nào, chỉ là thái độ này liền đủ để cho Lục Vi Dân ghi nhớ trong lòng. Sau này Từ Hiểu Xuân còn hết lòng nói tốt cho hắn trước mặt An Đức Kiện, mối ân tình này hắn phải nhớ kỹ.

Quan hệ Lục Vi Dân và Mã Chí Dũng đã rất thân thiết, một mặt là hai người tương đối hợp ý nhau, mặt khác là hai người đều ý thức được địa vị của từng người trong suy nghĩ của ông chủ cũng không thấp. Chính vì nhân tố này cũng khiến cho Mã Chí Dũng vô cùng tôn trọng Lục Vi Dân.

Nghe nói Lục Vi Dân muốn về Nam Đàm một chuyến, Mã Chí Dũng chủ động đề xuất muốn đưa Lục Vi Dân về Nam Đàm, Lục Vi Dân nhiều lần từ chối nhưng không được. Trùng hợp tối nay Bí thư Hạ có kế hoạch khác, Lục Vi Dân cũng liền xin Hạ Lực Hành và An Đức Kiện cho nghỉ phép về Nam Đàm một chuyến.

Mã Chí Dũng khăng khăng muốn đưa Lục Vi Dân một chuyến, Lục Vi Dân từ chối không được, cũng liền hưởng thụ hương vị có xe riêng đưa rước.

Đường Phong Nam cũng không được coi là tốt, nhưng việc cải tạo con đường này lại bị để muộn hơn một chút, chiếc Audi chạy một giờ mới chạy hết đoạn này. Lục Vi Dân cũng lịch sự mời Mã Chí Dũng đi ăn, tuy nhiên Mã Chí Dũng cũng không thể ở lại, chỉ hỏi Lục Vi Dân đến lúc đó có cần đón không, điều này khiến Lục Vi Dân có cảm giác được yêu quý quá mà lo sợ, liên tục tỏ vẻ không dám.

Khi Lục Vi Dân đến khách sạn Nam Đàm thì Từ Hiểu Xuân đã tới, cũng không ngoài dự đoán của Lục Vi Dân, còn có Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật Huyện ủy Trương Lập Bản.

Thấy Trương Lập Bản bước lên trước đưa tay chào đón, Lục Vi Dân không thể không thừa nhận trước khác nay khác. Mấy tháng trước, Trương Lập Bản còn nói với mình có hứng thú đến Ủy ban Chính trị Pháp luật làm việc hay không, mà hiện tại giữa đôi bên thậm chí đến một kiểu vị trí bất bình đẳng cũng không thể duy trì.

- Chủ nhiệm Trương, đã lâu không gặp ngài.

- Vi Dân, gọi cậu là thư ký Lục tôi cảm thấy quá xa lạ, gọi là Vi Dân nghe vẫn thân thiết hơn một chút.

Trương Lập Bản giơ bàn tay béo tròn bắt tay Lục Vi Dân, lắc một hồi, tay kia thì thân thiết vỗ vai Lục Vi Dân.

- Tôi thật ra rất muốn đến Phong Châu, chỉ sợ cậu quá bận thôi.

- Chủ nhiệm Trương, ngài nói gì thế, ngài là lãnh đạo của tôi, ngài đến Phong Châu, tôi dù có bận rộn đến thế nào cũng không dám tiếp đón ngài không chu đáo.

Lục Vi Dân không thật quen với phương thức gặp mặt đặc biệt thân thiết kiểu này, nhưng hắn biết Trương Lập Bản là một người phóng khoáng, hơn nữa quan hệ với An Đức Kiện cũng không tầm thường, có lẽ cũng hiểu tình hình hiện tại của mình trong Địa ủy, cho nên mới nhiệt tình như vậy. Việc này cũng có thể hiểu được.

- Ha ha, Vi Dân, nói được lời này khiến lòng tôi rất thoải mái, đi, vào trong đi, ông Từ cũng ở trong rồi.

Trương Lập Bản cùng Lục Vi Dân sóng vai đi, thậm chí còn thản nhiên đi sau nửa bước.

Lục Vi Dân đâu dám đi trước, vội vàng dừng chân, giơ tay mời Trương Lập Bản đi trước. Trương Lập Bản lại không đồng ý, nói Lục Vi Dân là khách, sau một hồi nhường đi nhường lại, Trương Lập Bản mới miễn cưỡng đi trước.

- Ông Chu tối nay có việc, không tới được, chỉ có ông Từ và tôi, ngoài ra còn có Mao Dung và Phó phòng Công an địa khu Tạ.

Trương Lập Bản vừa đi vừa giới thiệu.

- Phó phòng Tạ? Phó phòng công an Tạ Trường Sinh?

Bước chân Lục Vi Dân thoáng chậm lại, hắn sớm chỉ biết bữa cơm này không đơn thuần là tụ họp trước năm mới, nhưng Từ Hiểu Xuân đối với mình xem như có ơn tri ngộ, hơn nữa cũng giúp mình không ít, cho nên về công hay về tư hắn cũng phải nhận lời.

- Ha ha, Vi Dân, đừng nhạy cảm như vậy. Ông Tạ là người Nam Đàm, cùng xã với ông Từ, lại là bạn học cũ, quan hệ vẫn tốt lắm, cũng có liên hệ về nghiệp vụ với tôi, cũng là anh rể Mao Dung, cho nên ông ta về Nam Đàm, chúng tôi cũng tính tụ tập một buổi.

Trương Lập Bản cũng là người đã ở trong quan trường lâu năm, đương nhiên hiểu Lục Vi Dân kiêng kị điều gì, trong lòng cũng vô cùng tán thưởng sự thận trọng của Lục Vi Dân, vừa giải thích vừa nói:

- Ông Tạ này mới chuyển ngành từ bộ đội về, được phân đến phòng Công an địa khu, còn chưa quen thuộc tình hình, đúng lúc, mọi người cùng nhau tụ họp.

Lục Vi Dân mỉm cười:

- Tôi không thật quen Phó phòng Tạ, chỉ là từng gặp mặt một lần, Chánh văn phòng Mao cũng là lãnh đạo cũ của tôi, đã lâu không được gặp chị ấy, hôm nay phải mời chị ấy một chén.

- Trước lạ sau quen, ông Tạ cũng là một người rất chính trực, rèn luyện ở bộ đội hơn hai mươi năm, là Chính ủy đoàn chuyển nghề trở về, cậu tiếp xúc vài lần sẽ biết ngay thôi.

Trương Lập Bản cười nói.

- Đi thôi.

Đi vào phòng riêng, Từ Hiểu Xuân và một người đàn ông khác đã ngồi vào bàn liền đứng lên, Mao Dung cũng đã sớm đứng ở cửa, cười đón Lục Vi Dân:

- Chà, ngài thư ký Lục hạ cố đến chơi, vinh dự cho kẻ hèn mọn này thật đấy, chị Mao đã lâu cũng chưa được gặp cậu.

- Chị Mao, chị đang trêu tôi đấy à? Chị gọi tôi là Vi Dân thì lòng tôi mới thoải mái, thư ký Lục gì chứ, tôi ở trước mặt chị vĩnh viễn là cấp dưới nhỏ nhoi mà.

Lục Vi Dân vội vàng bắt tay Mao Dung.

- Mấy tháng không gặp chị Mao, chị Mao càng ngày càng xinh đẹp.

Mao Dung cười khanh khách, cười đến nghiêng ngả cả người.

Cô mặc một bộ sườn xám tơ nhung vàng không tay khá hợp mốt, rõ ràng vô cùng ấn tượng trong thời đại này. Đường viền tơ thêu khéo léo tinh xảo, đường xẻ tà thật ra không cao, nhưng Mao Dung có dáng người được giữ gìn tương đương tốt khiến chiếc sườn xám này lập tức làm rạng rỡ không ít, rất có vẻ phụ nữ quyền quý trong xã hội thượng lưu thời kỳ dân quốc. Càng làm cho Lục Vi Dân hoa mắt chính là bộ ngực của đối phương trong tiếng cười cũng phập phồng không ngớt, rung động mãnh liệt.

- Vi Dân, lời này của cậu nếu là người khác có thể mừng rỡ như điên, nhưng chị Mao của cậu không để mình bị lừa đâu nhé, đi thôi, Phó bí thư Từ thì không cần giới thiệu, cậu chắc cũng quen anh Tạ của tôi chứ?

Mao Dung cũng là chủ nhân tương đối thoải mái, thấy Lục Vi Dân vẫn không chút kiêu căng ngạo mạn, làm ra vẻ ta đây, trong lòng cũng yên tâm hơn rất nhiều.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK