- Ông Quan, thật đúng là khó có khi thấy ông nói như thế này. Vi Dân vẫn còn trẻ, cũng là thanh niên chưa kết hôn, phải nói hắn cũng không lo lắng gì những lời nói xấu này mới đúng? Bất kể là cô quả phụ Tùy cũng tốt, Đỗ Cửu nương cũng tốt, đó cũng là chuyện của bản thân hắn.
Khúc Nguyên Cao mặt cười xấu xa, hướng qua Lục Vi Dân, nháy mắt bí hiểm.
- Vi Dân, ông Quan nói như vậy là xác định cho cậu, cậu mới tới Song Phong chúng tôi bao lâu? Ba tháng nhỉ, ừ, trong huyện chúng ta có ba yêu tinh lớn, thì có hết hai người đều có mối quan hệ với cậu. Ăn cơm ở chỗ quả phụ Tùy, ở chỗ của Đỗ Cửu nương, có lúc nào đi thử tiểu Anh Đào xem. Ha ha, xem ra cậu đã rơi vào Ôn Nhu Hương rồi, cẩn thận, sắc là dao sắt cạo xương, Ôn Nhu Hương là hố chôn anh hùng đó.
- Chủ nhiệm Khúc, không nên làm hỏng mất thanh danh của người khác đâu, ngài là Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật, thì càng nên chú ý. Lời này của ngài đã nói ra thì cũng là xác định rồi.
Lục Vi Dân bị hai vị này liên kết nhau trêu chọc đến như vậy, làm cho trong lòng càng thêm buồn bực. Xem ra Song Phong này cũng thật sự giống An Đức Kiện nói, nếp sống không hay. Nếu thật sự làm những chuyện đó rồi, cũng chẳng có mấy ai chú ý, chẳng làm mấy chuyện đó, liền có người nghĩ mọi cách để đổ cho, khiến anh hết đường bào chữa.
Giữa những người đàn ông với nhau, chỉ cần quan hệ hòa hợp, nói chuyện liền chẳng có bao nhiêu cấm kỵ, lấy phụ nữ ra để nói chuyện cũng là thư giãn, đặc biệt là với từ ngữ mang một chút mơ hồ, không rõ ràng và chế giễu, càng có thể thêm cảm giác gần gũi hơn.
- Sợ gì, đừng nói nam, nữ chưa kết hôn, ai có thể nói gì nào? Chúng ta ở trong huyện này, ha ha, tôi không nói nữa. Những người khác nói này kia đó cũng là không ăn được nho thì nói nho còn xanh, tâm tính có vấn đề.
Khúc Nguyên Cao nói tùy tiện, sau đó lại chuyển câu chuyện.
- Chẳng qua Vi Dân, trông tuy gầy nhưng cường tráng khỏe mạnh, nhưng cũng giữ được ở mức vừa phải một chút. Bạn gái của cậu lại không ở bên này, xem bộ dạng này của cậu, ba bốn năm ở Song Phong của chúng ta e là cũng đi không xong, nhưng đừng để mấy năm sau thành bộ xương khô.
Nói mấy câu đầu còn có chút ý vị đứng đắn, sau lại lập tức để lộ ra bản tính, Lục Vi Dân không phản bác được, chỉ cười khổ chắp tay ra hiệu xin bỏ qua.
Trông thấy bộ dạng này của Lục Vi Dân, Quan Hằng và Khúc Nguyên Cao lại được một trận cười ha hả. Khó mà nhìn thấy được thời điểm Lục Vi Dân bị làm khó, khó mà nắm lấy được cơ hội này, ai mà không muốn quật hắn một phen để làm thú vui chứ?
Ba người từ căn tin nhà khách đi ra, vừa cười nói, vừa đi qua lối đi mát mẻ giữa căn tin và chỗ nghỉ.
Thấy ba người rời khỏi, một bóng người từ bóng cây phía sau mới bước ra.
Mặt Đỗ Tiếu Mi có chút nóng hầm hầm.
Lời nói trước kia của Quan Hằng vẫn còn ở bên tai, Chánh văn phòng Quan này, tiếp xúc nhiều năm như thế, Đỗ Tiếu Mi cảm thấy Quan Hằng này là người khó tiếp xúc nhất, lòng dạ cũng thâm sâu nhất. Với tư cách là lãnh đạo trực tiếp của nhà khách, lúc Quan Hằng hỏi đến việc của nhà khách không nhiều, bình thường đều phân công Phó chánh văn phòng tới hỏi thăm, bản thân bất quá là may mắn gặp mặt y trực tiếp báo cáo vài câu về công việc của nhà khách huyện, cũng đâu chú ý tới ý sai trong lời nói, nhưng không ngờ bị Chánh văn phòng Quan này lôi ra làm trò đùa trong cuộc nói chuyện đàn ông với nhau để châm chọc.
Những dịp lãnh đạo trong huyện thỉnh thoảng cần tụ họp nhóm nhỏ hoặc là làm công việc quá muộn cần phải ăn cơm ở căn tin nhà khách không nhiều, một tháng cũng một lần hai lần như thế. Trong ấn tượng của Đỗ Tiếu Mi, loại tụ họp nhóm nhỏ tương đối cố định là ba người Lương Quốc Uy, Thích Bản Dự, Quan Hằng này, thỉnh thoảng cũng có Mạnh Dư Giang, Khúc Nguyên Cao, Thái Vân Đào thỉnh thoảng cũng tham gia một hai lần. Mà ba người Lý Chương Đình, Chiêm Thái Chi và Dương Hiển Đức chưa bao giờ xuất hiện tại nơi này. Về phần Ngu Khánh Phong, vốn chưa bao giờ đến bên này, cũng không cần nói nhiều.
Hôm nay cô biết được Lương Quốc Uy và Quan Hằng muốn thuê phòng riêng của căn tin ăn cơm, vốn nghĩ là còn có một người, chắc phải là Thích Bản Dự. Nhưng thật không ngờ lại là Lục Vi Dân, sau đó còn gọi Khúc Nguyên Cao đến. Hơn nữa nhìn tình hình bốn người này uống rượu, bốn người uống ba chai rượu ngũ lương, cái này cũng lần đâu tiên cô ấy thấy từ khi tới phụ trách nhà khách này.
Lương Quốc Uy có thể uống, nhưng lại không thường xuyên uống, trước đây ăn cơm cho dù là phải uống rượu thì cũng chỉ một bình, nhiều lắm không tới hai. Mà hôm nay bốn người lại uống ba bình, hơn nữa nhìn mấy người uống rượu xong đi ra nói chuyện với nhau thật vui, dường như bữa cơm này thưởng thức tương đối thoải mái, đặc biệt là Quan Hằng và Khúc Nguyên Cao vẫn còn muốn đến chỗ ở của Lục Vi Dân.
Trong ấn tượng của Đỗ Tiếu Mi, đám bọn họ rất ít đi đến nhà đối phương. Tuy nói trong nhà khách huyện nơi Lục Vi Dân ở này không phải nhà của hắn, nhưng suy cho cùng cũng là nơi nghỉ lại của Lục Vi Dân. Quan Hằng và Khúc Nguyên Cao đi vào đây, điều này cũng có nghĩa là hai người Quan Hằng và Khúc Nguyên Cao cùng Lục Vi Dân có quan hệ không đơn thuần chút nào.
Đỗ Tiếu Mi có chút chần chừ. Hôm nay Thích Bản Dự không xuất hiện, hơn nữa theo cô biết, Thích Bản Dự hôm nay dường như không có bận công vụ tiếp đãi nào, làm sao lại không tham gia?
Tất cả đều nói Phó bí thư Thích và Lục Vi Dân có chút không ưa gì nhau, hơn nữa nghe nói hai người còn chút đối chọi gay gắt. Nhưng theo lẽ thường, với sự tín nhiệm của Bí thư Lương đối với Phó bí thư Thích, Đỗ Tiếu Mi tuyệt đối không tin trong cuộc phân cao thấp của Lục Vi Dân và Thích Bản Dự mà Bí thư Lương lại nghiêng về Lục Vi Dân. Nhưng hôm nay xảy ra cảnh tượng này ngay trước mắt mình, lại khiến Đỗ Tiếu Mi có chút dao động.
Quan Hằng là người thế nào Đỗ Tiếu Mi rất rõ ràng. Tuy rằng Quan Hằng chỉ là một Chánh văn phòng Quận ủy, xếp hạng ở Ủy viên thường vụ Huyện ủy cũng gần kế cuối, chỉ vẻn vẹn trước Thái Vân Đào và Lục Vi Dân, nhưng sức nặng trong mắt Lương Quốc Uy thì không hề kém với Thích Bản Dự. Đừng nhìn Thích Bản Dự người trước người sau tương đối ghê gớm, nhưng người thực sự có tiếng nói với Lương Quốc Uy, nếu nói lời thật lòng, chỉ e là Quan Hằng xếp ở vị trí thứ nhất.
Hiện Đỗ Tiếu Mi nhìn thấy bộ dạng Quan Hằng, Khúc Nguyên Cao và Lục Vi Dân như thế này. Tuy nói mấy nhân vật này biểu hiện ra chưa chắc là suy nghĩ trong lòng họ, nhưng khi ở trạng thái say chuếch choáng, lời nói thường có nhiều phần thật. Khi nào Quan Hằng lại đùa người khác? Hợp ý với Lục Vi Dân như vậy, điều này thì chứng minh rõ vấn đề rồi.
Nhìn bóng dáng của ba người dần dần mất hẳn, Đỗ Tiếu Mi thật không biết có nên đem tin này tiết lộ cho Thích Bản Dự hay không. Tình hình này có chút tinh tế, đối với cô mà nói, thật là còn một chút gì đó không chắc chắn, không rõ ràng.
- Chánh văn phòng Quan, lại đây, nếm thử hồng trà Kỳ Môn, hạ xanh đông hồng, đây chính là hồng trà Kỳ Môn chính hiệu, hương vị tuyệt hảo.
Lục Vi Dân lấy từ trong tủ đồ ra một hộp trà gói kín, cười tủm tỉm nói.
- Tôi đây giấu kín không cho người ngoài biết, nếm thử đi, dư vị đậm đà, hương vị lưu giữ.
- Nghe nói Chủ tịch Địa khu Tôn thích uống hồng trà, hồng trà Kỳ Môn cũng là món yêu thích nhất của ông ấy?
Quan Hằng thuận miệng hỏi.
Lục Vi Dân ngẩn ra, ánh mắt lay động, mỉm cười gật đầu.
- Ừ, Chủ tịch Tôn không có sở thích nào khác, chỉ thích uống trà, hơn nữa chỉ uống hồng trà. Lúc tôi công tác ở văn phòng Địa ủy cũng đã từng nghe ông ta nói qua. Mùa hè uống trà xanh càng có lợi đối với sức khỏe, ông ấy nói quen rồi, ông ta hễ thành thói quen, rất khó thay đổi. Chẳng giấu gì Chánh văn phòng Quan và Chủ nhiệm Khúc, trà này là hồi tháng chín năm ngoái lúc làm ở văn phòng Địa ủy, vừa lúc đi đến văn phòng Chủ tịch Tôn, có được nó từ Chủ tịch Tôn. Một người bạn của ông mang từ nơi sản xuất đến cho ông, tôi cũng mặt dày kiếm được một chút.
Thừa dịp lúc Lục Vi Dân cúi đầu pha trà, Quan Hằng nhận thấy Khúc Nguyên Cao ném cái liếc mắt đầy thâm ý qua đối diện, trong lòng cũng ngầm động đậy.
Trong địa khu đồn rằng trước khi Lục Vi Dân xuống đây, Tôn Chấn muốn đưa Lục Vi Dân đến văn phòng Ủy ban nhân dân Địa khu, nhưng không biết sau này vì nguyên nhân gì Lục Vi Dân vẫn xuống đây.
Đương nhiên điều này cũng có thể là nghe nhầm đồn bậy. Về lời đồn của Lục Vi Dân quả thật quá nhiều, với tư cách là thư ký của Bí thư Địa ủy, chỉ mới làm được một năm, nhưng lại không theo Bí thư Địa ủy đến tỉnh, điều này xem ra kỳ quái làm sao ấy. Lục Vi Dân này tuy bản thân nói là có ý định muốn xuống, nhưng đến cuối cùng có phải là nguyên nhân này hay không thật sự khó nói. Suy nghĩ của các lãnh đạo bên trên ai cũng đoán không ra, e là chỉ có bản thân Lục Vi Dân mới rõ ngọn nguồn trong vấn đề này.
Tuy Tôn Chấn đảm nhiệm chức Chủ tịch Địa khu chưa đến ba tháng, nhưng ông ta đã dần thể hiện được phong cách cá nhân. Điều khác với Lý Chí Viễn là Tôn Chấn vô cùng chán ghét kiểu tác phong phù phiếm. Bất kể là đến điều tra nghiên cứu ở các bộ, ủy ban trung ương hay là đến các huyện thì lệ thường đều chỉ thông báo trước nửa ngày. Hơn nữa còn không chỉ chuyên nghe báo cáo mà yêu cầu vừa xem vừa báo cáo, không nói đến thành tích, chỉ nói đến cách thức suy nghĩ, các vấn đề còn tồn tại và phương pháp giải quyết.