Mục lục
[Dịch]Quan Đạo Vô Cương- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lục Vi Dân nói qua một lần về tình tình hiện tại cho cô gái hiểu, trọng điểm nắm được là Nam Đàm hiện tại đang gặp phải một áp lực rất lớn, chuẩn bị phải tiêu thụ bốn trăm ngàn kg kiwi trong khi thị trường tiêu dùng ở trong tỉnh còn chưa có đào tạo cho tình huống này, việc phụ trách đem bốn trăm ngàn kg kiwi đi ra ngoài tiêu thụ lại càng có vẻ khó khăn hơn.

- Vi Dân, một việc lớn như vậy vì sao lúc này mới nghĩ đến tìm nguồn tiêu thụ, lúc trước ở huyện sao không làm đi? Thời gian chưa đến một tháng, như lời anh nói, ở tỉnh còn không có thói quen tiêu dùng này, anh sẽ không thể mong chờ gì, nhưng bên Bắc Kinh Thượng Hải, anh làm thế nào để mở nguồn tiêu thụ? Chẳng lẽ không biết gì chạy đến chợ hoa quả bán sỉ của Bắc Kinh Thượng Hải, đi tới từng nhà hỏi người ta có muốn kiwi Nam Đàm chúng ta hay không? Như vậy giống như trò đùa quá

Cô gái không thể tin nổi nhìn Lục Vi Dân, nhưng nhìn thấy vẻ mặt Lục Vi Dân bất đắc dĩ đành buông tha, cô hiểu đây không phải vấn đề mà Lục Vi Dân có thể trả lời, hiện tại cũng không phải là lúc tìm cách trả lời vấn đề này, mà là nên suy xét làm thế nào để giải quyết vấn đề này.

- Vậy anh tính làm sao?

- Còn chưa biết làm thế nào cho tốt, nhưng có một vài ý tưởng sơ bộ, cùng lúc còn phải đi Xương Châu, tôi tính tìm đường, tôi thấy Trung thu năm nay là ngày ba tháng mười, cũng cách ngày kiwi Nam Đàm của chúng ta được đưa ra thị trường không xa lắm. Một vài xí nghiệp quốc doanh lớn Xương Châu vào Trung thu và quốc khánh thói quen phát trái cây và bánh Trung thu, thí dụ như nhà máy 195 chỗ ba tôi, năm vừa rồi phát táo, nếu năm nay có thể thay đổi, đổi thành phát kiwi, có lẽ tôi nghĩ có lẽ có thể giải quyết phần nào vấn đề.

Lục Vi Dân ở trước mặt Tô Yến Thanh cũng không che dấu gì,

- Tuy nhiên có được hay không còn chưa biết được, còn phải chờ sau khi từ Xương Châu quay về mới biết được. Yến Thanh, cô cũng là người Xương Châu, nếu biết có cửa ngõ nào, không ngại giúp tôi suy nghĩ một vài biện pháp theo phương diện này.

Tô Yến Thanh thoáng chút ngạc nhiên nhìn đối phương, cô đúng là không ngờ đầu óc người này sao có thể dùng tốt như vậy, không ngờ đem chiêu số đánh tới bên này.

Cô đương nhiên biết nhà máy 195, hơn mười ngàn công nhân viên chức, nếu thật sự mỗi công nhân viên chức đều được phát kiwi làm phúc lợi ngày lễ, tính toán có thể tiêu thụ gần một trăm ngàn kg kiwi, như vậy tốt xấu cũng coi như là giảm bớt chút áp lực.

Hai người đang ở trong phòng nói chuyện thì có một người đàn ông ba mươi tuổi đi vào, nhìn hai người, sau đó vẻ mặt thờ ơ nói:

- Tôi là người ở cục thương mại, lãnh đạo sai tôi đến Văn phòng Huyện ủy báo danh, không rõ nên tìm ai?

Lục Vi Dân và Tô Yến Thanh trao đổi ánh mắt một chút, vội vàng tiếp đón :

- Xin hỏi danh tính của anh, tôi là Lục Vi Dân, mọi người thường gọi tôi là Tiểu Lục, không cần báo danh, trong khoảng thời gian này chúng ta cùng nhau công tác, mời anh ngồi.

Người đàn ông đánh giá Lục Vi Dân và Tô Yến Thanh bên cạnh một lúc rồi gật gật đầu:

- Tôi nghĩ chắc không có chuyện gì tốt, Bon rùa rụt cổ điều tôi đến đây chứ tôi không muốn đến. Tôi họ Thường, Thường Xuân Lai, gọi tôi là Thường ca cũng được, Lai ca cũng được.

Người đàn ông tùy tiện đặt mông ngồi xuống chiếc ghế mây, đưa một chân lên bắt chéo, lấy từ trong túi ra một gói thuốc Hoa Trà châm lửa, khẽ run lên, hai luồng khói phun ra:

- Tiểu Lục, đến làm một điếu?

- Cảm ơn Thường ca, tôi không dùng.

Lục Vi Dân khẩn trương phất tay, trong lòng cười khổ.

Xem ra, người ở cục thương mại tới giúp cũng là một người gian xảo, vừa nhìn đã biết là kẻ ba gai, người này cũng tự biết mình, vừa đến liền lớn tiếng nói rõ, chính là không muốn đến.

- Tiểu Lục, tôi muốn xem qua chút tài liệu, nói tới đây là tới để làm gì, giúp bán kiwi? Sao ở huyện còn đặc biệt thành lập một nhóm trợ giúp nông dân mở quầy bán hoa quả? Có phải ăn no ở không quá?

Người đàn ông ba mươi tuổi kia vẻ mặt đầy châm chọc, thuần thục phun ra một ngụm khói,

- Sao không còn ai nữa, chẳng lẽ chỉ có ba chúng ta làm việc này?

- Thường ca, công việc này tạm thời chỉ có ba chúng ta, những người khác đều là lãnh đạo.

Lục Vi Dân cười ra mặt,

- Thường ca, chuyện này cũng không phải là không có biện pháp, sản lượng kiwi ở huyện chúng ta rất lớn, bây giờ còn chưa có nguồn tiêu thụ, nếu bán không xong, không phải là nông dân chịu tổn thất lớn nhất sao? Làm ầm ĩ lên không phải khiến cho mọi người không có việc gì lại kiếm người gây sự sao? Cho nên ở huyện liền cân nhắc phải giúp nông dân đem thứ này bán đi, tốt nhất là có thể bán được với cái giá cao.

- Bán không được thì liên quan gì đến tôi nhỉ?

Người đàn ông thờ ơ nói:

- Làm quan ở cái huyện khốn khiếp này không có việc gì thì lại kiếm việc, nông dân thích trồng loại gì là tự do của người ta, khoán sản phẩm đến từng hộ gia đình, nông dân có quyền làm trên đất của họ, ở huyện ở xã cậu mù quáng làm theo làm gì? Thế không phải là ăn no ờ không à? Cậu muốn cứng nhắc quy định người khác phải làm theo như vậy, kết quả là cậu phải quản chuyện người khác bán không được, Tiểu Lục, cậu nói coi không phải là nắm con rận đặt trên đầu chính mình sao? Tốt lắm, hiện tại bán không được, nông dân cũng sẽ chỉ đi tìm quan trên, không sờ đến đầu chúng ta.

Ánh mắt Lục Vi Dân và Tô Yến Thanh đều chợt lóe, không ngờ người này tuy rằng lời lẽ thô tục hết bài này đến bài khác, nhưng lại nói rất có lý, đâu ra đó, chẳng qua tất cả lời nói đều là chửi rủa làm nhục những kẻ làm quan.

-Ha ha, lời Thường ca nói tuy đúng, nhưng lãnh đạo thu xếp phía dưới làm công tác này, chúng ta nếu đã nhận, dù sao cũng phải nghĩ cách, Thường ca là làm bên cục thương mại, hẳn là quen thuộc, phương pháp chắc chắn có nhiều, không biết Thường ca có biện pháp xử lý nào hay không?

Lục Vi Dân cười hỏi.

- Đừng, Tiểu Lục, cậu đừng nâng Thường ca lên cao như vậy, ngã xuống sẽ rất đau! Hiện tại cục thương mại quốc doanh cũng có chuyện như vậy, cậu hy vọng bọn rùa rụt cổ ở cục thương mại thay cậu tìm phương pháp tiêu thụ, chính là nằm mơ, bọn rùa rụt cổ cả ngày ngoại trừ chơi gái chơi bài, còn có thể làm gì?

Gương mặt người đàn ông bất động,

- Chỉ một câu, Tiểu Lục, muốn hy vọng người ở cục thương mại tìm biện pháp, chí là trò đùa.

- Vậy ý Thường ca là muốn tìm biện pháp thì tìm đường đi ở bên ngoài?

Tô Yến Thanh chớp chớp mắt, mỉm cười nói.

Mỹ nữ chen vào nói, sắc mặt người đàn ông thoáng có chút kiềm chế:

- Tôi ở ở cục thương mại lăn lộn mười năm, đều theo khuôn phép cũ, theo kế hoạch mà chấp hành, là có nề nếp, hiện tại muốn lập tức phải bán được mấy trăm ngàn kg kiwi, đừng nói mọi người thích ăn hay không thích ăn, tôi dám nói ở huyện Nam Đàm và Địa khu Lê Dương cũng chưa có nhiều người biết ăn quả này, hương vị thế nào cũng còn chưa biết, sao cậu có thể hy vọng bọn họ sẽ đến mua thứ này? Thành phố lớn thì linh hoạt hơn rất nhiều, hiện tại ở đó buôn bán sỉ đường dài phần lớn đều là các hộ cá thể, nếu muốn tìm cách, chỉ có thể tìm đến bọn họ.

Lục Vi Dân trong lòng vui vẻ, tưởng rằng cục thương mại đưa tới chỗ mình một Hỗn Thế Ma Vương, không ngờ người đàn ông hay cạnh khóe này dường như không giống với ấn tượng kinh khủng như ban đầu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK