Mục lục
[Dịch]Quan Đạo Vô Cương- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lục Vi Dân mỉm cười. Chuyện của anh trai mình hắn đương nhiên là biết rõ ràng. Sau khi tốt nghiệp đại học thì được phân đến nhà máy cơ giới Hồng Kỳ như một cán bộ trọng điểm bồi dưỡng. Công tác vài năm đã được đề bạt lên làm Phó chủ nhiệm phân xưởng, có thể nói là tiền đồ vô lượng. Nhưng Lục Vi Dân biết rằng tâm tư của anh trai mình không chỉ dừng lại như thế.

- Ba vốn bất mãn với việc anh làm việc bên ngoài, cho rằng anh đây là phạm pháp vượt rào. Anh hiện tại đã ổn rồi, sao lại phải nhảy ra ngoài?

- Về công việc của nhà máy, anh là Phó chủ nhiệm phân xưởng, có thể nói là dùng một phần năm tinh lực là có thể hoàn thành được công việc. Chẳng lẽ anh cả ngày rảnh rỗi, bỏ phí thời gian sao? Anh ra bên ngoài làm việc cho một nhà máy thiết kế gia công tư nhân. Thứ nhất là kiếm thêm thu nhập. Chẳng lẽ kiếm tiền bằng thời gian rảnh rỗi của mình là phạm pháp sao? Thứ hai là xem như rèn luyện, gia tăng kinh nghiệm.

Lục Ủng Quân trên mặt hiện lên một nụ cười tự hào:

- Anh trai cậu tốt nghiệp đại học chính là muốn làm ra được điều này. Nếu không có lý tưởng thì không phải là anh trai cậu.

Kiếp trước, anh trai quả thật là từ chức đi Thượng Hải. Chẳng qua là sau một năm khắc khẩu với cha rồi mới đi. Anh ấy ở Thượng Hải hai năm, sau đó thì về lại Xương Châu, liên lạc với đồng nghiệp làm nhân viên cơ giới ở nhà máy Hồng Kỳ, thành lập một nhà máy sản xuất linh kiện ô tô. Sau này quy mô xí nghiệp không ngừng được mở rộng, thậm chí còn bỏ vốn đầu tư xây dựng cho hai tỉnh, trở thành một xí nghiệp có tiếng trong nội thành tỉnh Xương Châu.

- Anh, nếu anh thật sự cảm thấy mình đi ra ngoài tốt hơn hiện tại bây giờ thì em nghĩ rằng anh đừng chần chừ nữa. Cứ hiện tại bước đi. Tính nết của ba không phải là anh không biết. Anh có nói như thế nào thì tư tưởng của ba cũng không thông đâu. Chỉ có những chuyện anh làm chứng minh cho ba thấy thì lúc đó ba mới tán thành.

Lục Vi Dân nhìn người anh trai của mình, trịnh trọng nói:

- Anh đến Thượng Hải chẳng những có thể mở rộng tầm mắt, gia tăng kiến thức. Hơn nữa nói không chừng còn gia tăng mối quan hệ giữa người với người. Ngày sau nếu anh muốn làm nên sự nghiệp của mình thì khẳng định cũng sẽ có ích lợi. So với việc anh làm tại nhà máy cơ giới Hồng Kỳ thì lý tưởng còn mạnh hơn rất nhiều. Anh, em cũng hộ anh. Nếu anh cần tiền, em có thể tài trợ cho anh một ít.

- Đại Dân, em thật sự nghĩ như vậy sao?

Lục Ủng Quân ánh mắt chớp động, trên mặt hiện lên vẻ ngạc nhiên. Y như thế nào cũng không ngờ rằng em trai của y lại ủng hộ mình từ chức như vậy. Y còn tưởng rằng suy nghĩ của mình khẳng định sẽ bị cả nhà phản đối, không nghĩ đến là mình còn được sự tán thành của em trai.

- Anh, nhân sinh rất ngắn ngủi, mình nên làm những gì mình muốn làm. Bằng không khi già rồi khẳng định sẽ lưu lại tiếc nuối. Em tin tưởng vào bản lĩnh của anh, khẳng định là anh còn làm ra sự nghiệp lớn hơn so với nhà máy cơ giới Hồng Kỳ. Hiện tại mở ra con đường cải cách, xuống biển cũng không phải là một hành động gì kinh ngạc. Có người đã bỏ hết sự nghiệp của mình để đến một nơi khác. Ở Lĩnh Nam, tình huống này rất phổ biến, chẳng tính là cái gì. Bạn học của em được phân đến Ủy ban Kế hoạch tỉnh Lĩnh Nam, công tác chưa được bao lâu thì đã có suy nghĩ muốn bay nhảy ra ngoài. Đương nhiên, gia đình của cậu ấy có nhà máy riêng. Nhưng em vẫn cảm thấy anh nên xông pha ra ngoài một lần.

Lục Vi Dân chân thành nói:

- Nếu anh không đủ tiền thì em còn một ít đây.

- Haha, đến lúc nào mà anh trai cậu còn tìm đến cậu vay tiền sao?

Lục Ủng Quân cười ha hả, trong lòng cao hứng đến không nói nên lời. Không phải vì chuyện em trai ủng hộ mình, mà là em trai y đã trưởng thành nên mới cao hứng.

- Anh trai cậu có nghèo chẳng lẽ lại không đủ tiền? Anh trai cậu hai năm bên ngoài làm cho một cơ sở sản xuất gia công, cũng kiếm được một ít tiền. Làm sự nghiệp lớn thì không đủ, nhưng vẫn đủ để anh trai cậu đến Thượng Hải một chuyến.

- Anh, không thể nói như vậy. Chúng ta là anh em, máu mủ tình thâm thì còn nói cái gì nữa? Anh phải làm việc, nếu em có thể ủng hộ thì đương nhiên phải toàn lực ủng hộ anh.

Lục Vi Dân giọng điệu bình thản.

- Ồ? Đại Dân, em mới đi làm được có hai tháng, có thể để dành được bao nhiêu tiền? Tiền lương một tháng của em được bao nhiêu? Hơn một trăm đồng không?

Lục Ủng Quân cười trêu em trai.

- Anh, tiền lương của em thì làm sao mà đủ. Tuy nhiên, do vừa rồi cây kiwi của huyện Nam Đàm đến mùa thu hoạch mà chưa tiêu thụ được. Cho nên em và Kính Phong đã mạo hiểm một lần, đem số lượng kiwi đến Quảng Châu để bán, và kiếm được một khoản tiền.

Lục Vi Dân không chút để ý nói.

- Ồ? Buôn bán lời nhiều không?

Lục Ủng Quân có chút kinh ngạc. Hắn thật không ngờ, em trai của mình lại có óc buôn bán như vậy.

- Năm chục ngàn.

- Sao? Năm chục ngàn?

Lục Ủng Quân chấn động. Nhìn vẻ mặt của em trai, y còn tưởng là lời được mấy ngàn đồng đã là một khoản thu không nhỏ rồi. Không ngờ Lục Vi Dân mở miệng lại là năm chục ngàn. Đây thật sự là nằm ngoài dự đoán của y. Sắc mặt y lập tức trở nên nghiêm túc:

- Đại Dân, em không phải là muốn hướng nhà máy đẩy mạnh tiêu thụ số lượng kiwi này sao?

- Anh, em biết là anh lo lắng. Anh yên tâm đi, em còn không đến mức ngu ngốc như vậy đâu. Việc ký kết với nhà máy là do công ty Khai thác và Phát triển nông nghiệp hiện đại của huyện ký. Em chỉ là một người trung gian. Em và Kính Phong kiếm tiền trong sạch. Từ Nam Đàm đến Quảng Châu, Kính Phong đã vất vả cả nửa tháng đấy.

Lục Vi Dân đối với phi vụ đầu tiên của mình trong kinh doanh tương đối đắc ý. Dù sao đây cũng là lần kinh doanh đầu tiên của hắn khi tái sinh.

- Đại Dân, quả thật không đơn giản đấy. Bạn học của em bên Quảng Châu cũng giúp đỡ à?

Lục Ủng Quân thuận miệng hỏi.

- Vâng, trước mắt là vạch ra đường đi. Rồi mới quyết định giao hàng. Chuyện làm ăn lần này sợ không tốt, nhưng cuối cùng cũng đã thành công.

Lục Vi Dân gãi đầu nói.

- Em không thử làm sao mà biết không được? Vạn sự khởi đầu nan. Ai cũng phải có lần đầu tiên. Tuy nhiên, Đại Dân, em làm trong cơ quan nhà nước, tốt nhất là không nên trộn lẫn với việc kinh doanh. Nếu không thì em hãy rời cơ quan nhà nước đi.

Lục Ủng Quân giọng điệu rất trịnh trọng.

- Anh, em biết chừng mực của mình mà. Cho nên, tất cả mọi chuyện đều do Kính Phong đi làm. Em chỉ làm tham mưu hiến kế mà thôi.

Lục Vi Dân gật đầu:

- Em vẫn muốn làm đúng chuyên môn công tác của mình.

- Em biết cân nhắc nặng nhẹ là được rồi.

Lục Ủng Quân cảm thấy đứa em trai của mình đã trưởng thành. Lời nói mơ hồ còn có sự bình thản, khác hẳn với một người trước đây chỉ biết lắng nghe. Đứa em trai này hiện giờ còn có thể bình đẳng đối thoại. Hơn nữa ngôn ngữ còn toát ra sự tự tin khiến cho Lục Ủng Quân cũng cảm thấy ngạc nhiên.

Lục Vi Dân và anh trai Lục Ủng Quân quan hệ vẫn rất tốt. Khi còn đi học thì anh ấy là người hướng dẫn cho hắn cho đến khi thi vào đại học với số điểm cao. Đối với nông thôn lúc ấy mà nói thì gần tương đương với trạng nguyên.

Tuy rằng Lục Ủng Quân không nói gì thêm, nhưng Lục Vi Dân biết rằng lời của mình vừa mới ra đã khiến cho anh trai hạ quyết tâm phải rời khỏi nhà máy cơ giới Hồng Kỳ để ra ngoài. Lục Vi Dân xem ra, nếu đã quyết định ra ngoài thì chi bằng quyết định sớm một chút. Ở lại nhà máy thêm một năm thì ngoại trừ lãng phí thời gian thì chẳng còn điều gì có ý nghĩa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK