- Vi Dân, anh có thể nhìn đi chỗ khác được không?
Giọng điệu có chút quở trách nhưng cũng có thêm vài phần thân thiết, Tô Yến Thanh hai má ửng đỏ, cắn môi, hai tay cô bắt chéo ấn đôi vai mình.
- Sao tôi cứ cảm giác đôi mắt anh có thể nhìn thấu người khác vậy? Khiến người ta thấy không thoải mái.
- Thật sao? Đôi mắt tôi lợi hại đến thế sao?
Lục Vi Dân cũng bật cười. Hoàng hôn mùa hè, dù là mặt trời đã xuống núi, nhưng trời vẫn còn rất sáng, thảo nào Yến Thanh cảm thấy hơi ngượng ngùng.
- Được rồi, tôi thay đồ trước, cũng gần đến giờ rồi.
Lục Vi Dân đứng dậy, lắc đầu:
- Đàn ông con trai vẫn cứ thích hợp nhất. Mặc đồ, thay đồ đều đơn giản nhanh gọn.
- Vi Dân, có phải anh có tâm sự gì không?
Tô Yến Thanh ngồi dưới làn nước, nói yếu ớt.
Lục Vi Dân đang định bước đi chợt hơi chấn động, xoay người lại nhìn Tô Yến Thanh đang ngồi dưới nước, như thoáng chút suy nghĩ nói:
- Yến Thanh, ánh mắt cô cũng thật ghê gớm. Tôi thấy mình đã che đậy rất tốt, tin rằng không ai có thể nhìn ra, nhưng không ngờ lại không thể qua nổi mắt cô.
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Tô Yến Thanh đứng dậy, bước từ trong nước lên bờ, nói với vẻ rất quan tâm:
- Tôi thấy hai ngày nay anh hơi lặng lẽ.
- Không có việc gì.
Lục Vi Dân lắc đầu, có vẻ rất điểm tĩnh, thản nhiên.
- Tâm trạng không được tốt lắm, tự tôi điều chỉnh là được rồi.
- Chuyện gì khiến tâm trạng anh không yên?
Tô Yến Thanh vừa lấy trong cái túi nhỏ ra một cái khăn tắm để lau người vừa hỏi.
- Ha ha, tôi nói rồi, không có việc gì đâu. Cô đi thay quần áo trước đi.
Lục Vi Dân chuyển đề tài, nhìn xung quanh một lượt.
- Bên này, vừa khéo, cô thay quần áo ở bên này đi. Đừng cố ý thử thách tôi đấy.
Tô Yến Thanh vốn còn định hỏi đến cùng nhưng lại bị lời nói này của Lục Vi Dân làm cho phân tâm, mặt nóng bừng bừng:
- Người chẳng ra gì thì có bao giờ nói được câu nào tử tế!
Tô Yến Thanh lúc này mới nhìn bốn phía. Nơi Lục Vi Dân chỉ cho cô là phía sau một bụi thông Mã Vĩ, địa thế cũng hơi thấp hơn so với bên này, vừa vặn có thể che kín được. Đó thực sự là một nơi tốt để thay quần áo.
Nhìn thấy bóng dáng thướt tha của Tô Yến Thanh biến mất sau bóng cây, Lục Vi Dân nhẹ nhàng thở dài một hơi.
Mấy ngày nay tâm trạng của hắn thực sự có phần không tốt.
Bệnh tình của bố vợ Thẩm Tử Liệt rất nghiêm trọng, không dậy nổi.
Sức khỏe ông cụ Trương vốn dĩ khá tốt. Sau khi đến Hội đồng nhân dân thì cũng không thấy bất kỳ dấu hiệu gì, ngoài việc có chút mạch máu bị xơ cứng ra thì cũng không có gì khác. Không ngờ bệnh lại đến nhanh như vậy, đột nhiên bỗng bị xuất huyết não, suýt nữa mất mạng. Cũng may được cấp cứu kịp thời mới cứu được ông cụ Trương từ bàn tay Diêm Vương.
Dù rằng đã được cứu mạng nhưng ông cụ Trương lại bị liệt nửa người, về cơ bản ông không có khả năng đến Hội đồng nhân dân làm việc nữa. Dù là sau khi bệnh tình ổn định, xuất viện được rồi thì cũng chỉ có thể ở nhà dưỡng bệnh mà thôi. Như thế cũng có nghĩa là tầm ảnh hưởng của ông trong thời gian sau sẽ nhanh chóng bị thu hẹp. Đó quả là một tin không mấy tốt lành với một người đang rèn luyện ở dưới cơ sở như Thẩm Tử Liệt.
Mà lúc này phòng nghiên cứu ban Tuyên giáo Tỉnh ủy đang trống ghế Chủ nhiệm. Trương Tú Toàn nằm trên giường bệnh nhìn Phó bí thư Tỉnh ủy Cổ Chiêu Nam đến thăm mình, đưa ra ý nghĩ muốn cho con rể mình là Thẩm Tử Liệt được điều về tỉnh để tiện chăm sóc cho mình. Cổ Chiêu Nam rất vui vẻ đồng ý ngay với nguyện vọng của Trương Tú Toàn.
Thẩm Tử Liệt hai ngày nay chỉ là vội vội vàng vàng trở về Nam Đàm một lần, ở lại nửa ngày rồi lại quay về Xương Châu. Ông ta cố dành ra chút thời gian gặp Lục Vi Dân, nói chuyện về vấn đề lựa chọn khó khăn mà hiện nay ông ta đang đứng trước.
Bởi vì lý do thời gian, Thẩm Tử Liệt cũng chưa kịp nói chuyện nhiều với Lục Vi Dân. Nhưng Lục Vi Dân cũng đã cảm thấy được sự mâu thuẫn và do dự trong nội tâm Thẩm Tử Liệt. Hơn nữa dựa vào sự phán đoán về tính cách và tâm lý của Lục Vi Dân đối vớiThẩm Tử Liệt thì Thẩm Tử Liệt cuối cùng cũng sẽ chọn quay về tỉnh.
Nghĩ đến đây, Lục Vi Dân liền không khỏi thở dài một hơi.
Nói thực thì tính cách Thẩm Tử Liệt cũng không thật thích hợp làm chủ quản đảng và chính quyền của một vùng ở cơ sở. Phòng nghiên cứu ban Tuyên giáo Tỉnh ủy là nơi thích hợp với ông ta nhất. Hiện nay ông ta mới đảm nhiệm chức Chủ tịch huyện, vừa khéo cũng là cán bộ cấp Trưởng phòng, quay trở về ban Tuyên giáo Tỉnh ủy cũng là vừa đúng chỗ.
Chuẩn xác mà nói, một Chủ tịch huyện ở huyện nghèo và hẻo lánh như Nam Đàm có thể đảm nhiệm chức Chủ nhiệm phòng nghiên cứu ban Tuyên giáo Tỉnh ủy thì là một bước tiến không nhỏ. Nếu như không phải là Trương Tú Toàn đang ở trên giường bệnh thì e rằng Thẩm Tử Liệt phải làm Bí thư huyện ủy hai năm mới có thể mơ đến vị trí này.
Mà hiện tại, về cơ bản là Trương Tú Toàn dùng sức ảnh hưởng chính trị còn sót lại của mình để cho con rể chen chân lên vị trí này. Nếu như không nắm chắc cơ hội này thì có lẽ về sau cũng chưa chắc còn có thể có được cơ hội tốt như thế nữa.
Người đi trà nguội. Câu nói này ở trong chốn quan trường có thể nói là đã thể hiện vô cùng chân thực. Nếu như Trương Tú Toàn có thể ngồi vững ở vị trí Phó chủ tịch Hội đồng nhân dân tỉnh ba đến năm năm nữa thì Thẩm Tử Liệt không hẳn không thể làm tốt một cách vững chắc ở cơ sở trong mấy năm để chen chân lên cán bộ cấp Phó giám đốc sở. Nhưng hiện nay khi Trương Tú Toàn bệnh liệt giường, ba năm, năm năm sau còn ai nhớ đến Trương Tú Toàn cơ chứ?
Lục Vi Dân có thể hiểu được sự đau khổ, mâu thuẫn bây giờ của Thẩm Tử Liệt. Ông ta khó khăn lắm mới được giữ chức Chủ tịch huyện, đang chuẩn bị xắn tay áo lên làm một vụ lớn. Đối với cán bộ từ cơ quan bộ ngành cấp tỉnh điều xuống như ông ta mà có thể làm từng bước chắc chắn, giành được một số thành tích ở phía dưới thì không những có thể tăng thêm kinh nghiệm, cũng thực sự là một sự rèn luyện toàn diện với năng lực của mình. Không ngờ lại phải đứng trước sự lựa chọn như thế này, thật sự là đã làm khó ông ta.
Thẩm Tử Liệt không nói chắc chắn rằng ông ta phải về ban Tuyên giáo Tỉnh ủy, nhưng Lục Vi Dân khẳng định cuối cùng Thẩm Tử Liệt vẫn sẽ nghe theo lý trí mà trở về tỉnh. Tuy rằng nếu tiếp tục làm việc ở Nam Đàm thậm chí có khả năng rất lớn sẽ được tiếp nhận chức vụ Bí thư huyện ủy của An Đức Kiện. Nhưng tiếp nhận chức vụ Bí thư huyện ủy thì lại sẽ thế nào?
Nếu làm Bí thư huyện ủy ba đến năm năm mà vẫn không thể không trở về tỉnh, thậm chí chưa chắc đã có thể có được cơ hội như hiện nay, thì đối với Thẩm Tử Liệt mà nói thì đó chính là tổn thất lớn nhất. Chỉ sợ bản thân Thẩm Tử Liệt cũng không cho rằng mình ở vị trí Bí thư Huyện ủy Nam Đàm vài năm là chắc chắn có thể được thăng cấp lên cán bộ cấp Phó giám đốc sở. Hơn nữa nếu là cán bộ cấp Phó giám đốc sở của địa khu Phong Châu thì cũng chưa chắc là điều mà Thẩm Tử Liệt hy vọng có được.
Có lẽ mình nên nói chuyện với Thẩm Tử Liệt kỹ càng một chút để giúp ông ta xua tan nỗi rối bời trong nội tâm. Lục Vi Dân đang nghiền ngẫm thì đột nhiên nghe thấy một tiếng thét chói tai vọng lại từ phía rừng cây bên kia. Lúc này hắn sớm đã thay xong quần áo, chỉ còn chờ Tô Yến Thanh. Còn tiếng kêu sợ hãi này thì chắc chắn là của Tô Yến Thanh.
Lục Vi Dân sửng sốt một chút, lập tức phản ứng lại ngay. Hắn bật cười, nói có ý trêu chọc:
- Yến Thanh, sao thế, vẫn muốn thử tôi đó hả? Yên tâm đi, tôi rất quân tử, tuyệt đối không giống như mấy cảnh trong tiểu thuyết hay trên phim đâu. Có phải cô nhìn thấy chuột hay dế không đấy? Hay là cô muốn dùng cách này để giải tỏa nỗi phiền muộn trong lòng tôi? Ha ha, vậy thì sự hy sinh của cô chẳng phải quá lớn sao?
- Không, Vi Dân, là rắn, có rắn!
Giọng nói của Tô Yến Thanh đầy sợ hãi và hoang mang, không giống như đang làm bộ chút nào.
Lục Vi Dân giật mình kinh ngạc, rắn?
Thật sự như thế sao?
Không nghĩ được nhiều nữa, hắn vội vàng lao đến nhanh như một mũi tên, xuyên qua bụi rậm, nhảy thẳng vào đó:
- Đâu, rắn ở đâu?
Tô Yến Thanh cũng không biết làm sao lại gặp phải tình cảnh như thế. Cô vừa mới kịp cởi chiếc áo tắm ra, trên người vẫn còn có chút bọt nước. Cô lấy khăn tắm trong chiếc túi nhỏ ra, lau người xong mới mặc quần áo.
Quần áo lót đều ở trong chiếc túi nhỏ. Khi đến đây, ngồi xe đạp của Lục Vi Dân, cô ngượng không dám để nó ở giỏ xe nên đành phải giữ chặt trong tay.
Vừa mới kịp lôi áo lót ra, đang chuẩn bị mặc vào thì ánh mắt Tô Yến Thanh lại vô tình phát hiện ra cái thứ ở trên cây đang uốn lượn cách cô không đến ba mét.
Rắn! Cái thân thể ngoằn ngoèo màu đen loang lổ kia khiến Tô Yến Thanh sợ đến cứng cả người, nổi da gà từ đầu đến chân.
Ánh mắt lạnh lẽo của con rắn cùng với cái lưỡi thò ra thụt vào liên tục của nó khiến Tô Yến Thanh lập tức nghĩ tới vô số những cảnh kinh khủng mà người ta thường nói.
Cô gần như là theo bản năng mà thét ầm lên, không biết mình nên đối mặt với tình hình này như thế nào.
Hồi còn nhỏ nghe thấy người lớn nói khi thấy rắn độc thì không thể tùy tiện động đậy lung tung, cũng không được chạy, nếu không thì nó sẽ đuổi theo ngay. Nhưng cứ đứng ngây ra đấy, con rắn mà lao tới cắn mình thì làm thế nào?
Tô Yến Thanh chỉ cảm thấy chân tay mình run rẩy, toàn thân cứng đờ. Đầu óc cô hoàn toàn đông cứng lại, ngoại trừ tiếng thét chói tai thì cô hoàn toàn không biết mình nên làm gì.
Lục Vi Dân nhẹ nhàng chui vào, thuận tay liền kéo người Tô Yến Thanh về phía sau mình. Sau đó nhìn theo hướng ánh mắt của Tô Yến Thanh, trong lòng lại thoải mái, có chút dở khóc dở cười.
- Rắn hoa cải, chỉ là một con rắn hoa cải mà thôi!
Nó bò trên cây, chắc là muốn đi ăn trộm trứng chim trong một tổ nào đó. Bộ dạng nhe nanh múa vuốt muốn tấn công người của nó ở trong mắt Lục Vi Dân thì lại chỉ thấy mắc cười.
Khi còn bé, ở quê Vi Trang, đứa nhỏ lên núi bắn chim xuống sông bắt cá như hắn thì chẳng lạ gì việc bắt rắn. Loại rắn có tên sách là Vương Gấm này trông có vẻ ghê gớm nhưng thực ra không hề có độc, thường là món ăn Trung Quốc ưa thích của những người có tâm hồn ăn uống.
Hắn tiện tay nhặt một hòn đá dưới đất lên ném về phía đó, con rắn sợ hãi liền lủi đi ngay. Chỉ trong chớp mắt nó đã nhanh chóng bò từ trên cây xuống, lủi vào trong lùm cây, biến mất tăm.
Lục Vi Dân quay người lại, theo bản năng mà vỗ vai Tô Yến Thanh đang run bắn:
- Không sao, có việc gì đâu. Yến Thanh, chỉ là một con rắn hoa cải thôi mà. Cô lớn thế này sao lại có thể
Lời còn chưa dứt, Lục Vi Dân đã ngẩn người chết lặng nhìn trước mắt mình.
Trời ơi! Lục Vi Dân lần đầu tiên có cảm giác chân tay luống cuống không biết làm thế nào. Tô Yến Thanh cũng hệt như thế!
Lại một lần nữa tiếng thét chói tai lại vang lên. Tô Yến Thanh đã phản ứng lại từ nỗi kinh hoảng, theo bản năng mà lấy một tay che ngực. Đột nhiên nhớ ra phần thân dưới cũng chưa kịp mặc quần lót thì chỉ đành lấy tay kia ra che mắt Lục Vi Dân. Sau đó vô cùng xấu hổ mà kêu lên:
- Nhắm mắt, nhắm mắt lại ngay!
- Tuyệt đối không nhìn!
Lục Vi Dân cũng vội vàng nhắm mắt lại ngay.
- Thật sự tôi không hề cố ý!
Lúc trước vì nghĩ rằng tình huống khẩn cấp nên Lục Vi Dân cũng không hề để ý, chỉ biết lao vào, thậm chí còn thuận tay kéo Tô Yến Thanh về đằng sau mình, rồi lại còn vỗ vai cô. Đến lúc này mới phát hiện ra Tô Yến Thanh không có lấy một mảnh vải trên người, tay vẫn còn cầm chiếc áo lót. Hai người lại ở gần sát nhau đến như thế.
Thanks