Mục lục
[Dịch]Quan Đạo Vô Cương- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khoảng thời gian trước Tết âm lịch đối với người Trung Quốc mà nói chắc chắn là thời gian bận bịu nhất trong năm. Tổng kết công việc của một năm, giao lưu, liên lạc, đối nhân xử thế trong việc công việc tư, đều phải thể hiện thông qua các cuộc thăm hỏi ở cơ quan, trên bàn rượu, bàn tiệc, trà lầu, hay phòng hát.

Hai thứ đầu tiên là loại truyền thống thường thấy nhất, mà hai thứ sau lại là trào lưu hiện đại ngày càng phổ biến. Cơm no rượu say xong là đi đánh bài, ca hát, vừa có thể thả lỏng tâm trí, lại có thể xoá bỏ khoảng cách giữa lãnh đạo và nhân viên, thu hẹp khoảng cách hai bên một cách tốt nhất, cho nên ba điều dần dần hình thành một chuỗi động tác dây chuyền.

Đối với địa khu Phong Châu mà nói, đương nhiên trong khoảng thời gian này thì Bí thư Địa ủy Hạ Lực Hành đương nhiên là người bận nhất. Chưa nói ông ta là Bí thư Địa ủy, hơn nữa ông ta vẫn là chuyển từ chức Bí thư Địa ủy Lê Dương tới, tuy rằng Phong Châu và Lê Dương đã phân tách, nhưng ngay cả các lãnh đạo ở một cấp bậc nhất định trong địa khu Lê Dương cũng không ai dám xem nhẹ vị Bí thư Địa ủy tiền nhiệm này. Không chừng sau này Bí thư Hạ này lại thăng chức lên tỉnh, lại trở thành lãnh đạo của bọn họ, điều này có ai có thể nói rõ ràng chứ?

Mà làm thư ký của Bí thư Địa ủy, Lục Vi Dân trong khoảng thời gian này cũng phải bỏ bao công sức để sắp xếp lịch trình cho lãnh đạo. Làm sao mà có thể trong khả năng lớn nhất để lãnh đạo tham gia đầy đủ các hoạt động và các buổi cơm rượu bắt buộc, mà lại phải phối hợp mức độ quan trọng, tính cấp bách một cách hoàn hảo. Đây cũng là một cuộc khảo nghiệm năng lực đánh giá phân tích tổng hợp sự cân nhắc vai trò của các cuộc dự tiệc cơm rượu và đoán biết tâm tư lãnh đạo của một thư ký với lãnh đạo.

Sau khi sắp xếp bữa cơm cá nhân cho Trương Thiên Hào xong vào ngay sau Tết, một buổi tối trống ra là có thể đồng thời sắp đặt bữa cơm cho ba tốp người ở khách sạn Thiên Hà, Bí thư Hạ có thể điều chỉnh cho thích hợp trong khoảng thời gian này, cũng giải quyết được vấn đề nan giải của Phan Tiểu Phương. Mà thuyết phục bên Trương Thiên Hào cũng rất đơn giản, chỉ một câu nói rằng trước Tết Bí thư Hạ quá bận, hy vọng sau đó tìm lúc thư thư ngồi với Bí thư Trương, nói chuyện thoải mái, khiến cho Trương Thiên Hào cũng rất vừa lòng.

Đương nhiên sắp xếp kiểu này cũng đều phải được Hạ Lực Hành cho phép. Việc có quan trọng hoặc cấp bách hay không, các vị lãnh đạo khác nhau thì cách nhìn nhận cũng không giống nhau, đây đòi hỏi thư ký và lãnh đạo Văn phòng Địa ủy điều tiết. Đặc biệt là khi bữa cơm càng nghiên về hương vị cá nhân.

Những ngày bận như thế này cứ thế kéo dài đến mùng một Tết.

Mùng một Tết, Hạ Lực Hành dẫn đầu lãnh đạo của Ủy ban nhân dân Địa khu và Hội đồng nhân dân, Mặt trận Tổ quốc, Công đoàn cùng đến các cơ quan như: bến xe ô tô đường dài Phong Châu, đồn công an Tây Thành cục công an thành phố Phong Châu, điểm trực của đại đội cảnh sát giao thông phòng công an thành phố Phong Châu, trung tâm điều hành cục điện lực Phong Châu, nhà máy nước Phong Châu để thăm hỏi các đồng chí đang trực ban, coi như là làm tổng kết một năm, cũng coi như là sự khởi đầu một năm mới.

Bắt đầu từ mùng hai, theo thông lệ trực ban của địa khu Lê Dương, như thường lệ là mỗi ngày đều có một vị lãnh đạo ở Ủy ban nhân dân Địa khu đến chỉ huy trực ban, mà thời gian trực ban của Hạ Lực Hành cũng phải theo thông lệ là sắp xếp cùng với Lý Chí Viễn vào mùng sáu tháng giêng, cũng chính là ngày đầu đi làm. Sắp xếp như vậy có lợi cho lãnh đạo có thể trở về công tác sớm, chuẩn bị về mặt tâm lí và tư tưởng cho năm mới.

Mà Lục Vi Dân cuối cùng cũng được đón kỳ nghỉ dài nhất trong khoảng thời gian làm thư ký. Từ mùng hai đến mùng năm tháng giêng, hắn có thể vui vẻ mà tận hưởng thời gian riêng của mình, đặc biệt là trong những năm chưa có máy nhắn tin và điện thoại di động, hắn về cơ bản có thể không cần suy nghĩ đến những việc khác.

- Đúng vậy, nghe nói vẫn dừng lại ở phía nam, tin này quyệt đối đáng tin cậy.

Thẩm Tử Liệt có chút hưng phấn mà nâng chén rượu lên nhấp một ngụm. Đây quả là cảnh tượng tương đối hiếm thấy, đặc biệt là sau khi chuyển về ban Tuyên giáo Tỉnh ủy, Thẩm Tử Liệt về cơ bản thì gần như bỏ hẳn rượu. Hôm nay có thể là do Lục Vi Dân đưa theo cả Chân Ny đến thăm hỏi khiến cho ông ta tương đối vui vẻ, cho nên mới phá lệ uống một chén cho tăng thêm khí thế.

- Vâng, Chủ nhiệm nói rất đúng, tôi cũng biết được tin này. Ông ta quả thật vẫn đang thị sát ở phía nam, nhưng đã có chút thông tin rò ra ngoài, nói trên đường ông ta nói không ít, mà vô cùng chấn động. Nhưng không biết vì nguyên nhân gì, liên quan đến những phát biểu đó vẫn chưa thấy đăng báo, thậm chí ngay cả thông tin về ông ta cũng không hề nhắc tới.

Lục Vi Dân cân nhắc từng câu từng chữ, trong ánh mắt tuy rằng không hưng phấn như Thẩm Tử Liệt, nhưng cũng toát ra một ngọn lửa.

- Có thể ý nghĩa của chuyến đi này quá trọng đại, phía trên yêu cầu tiến hành nghiền ngẫm và đánh giá tổng thể và toàn diện về ý nghĩa và nội hàm của cả quá trình của hoạt động này…

- Vi Dân, đúng vậy, cậu phân tích rất chuẩn xác. Xu thế chung đã định, bây giờ cẩn phải có một luồng gió nam thổi đi đám mây mù đang bao phủ trong đầu óc mọi người, thực sự định ra phương hướng của bước tiếp theo cho kế hoạch phát triển lớn của đất nước ta.

Thẩm Tử Liệt hít một hơi thật sâu.

- Bài “Tiêu chuẩn kiểm ngiệm chính sách kinh tế chủ nghĩa xã hội” trên tờ “Cầu thị” là do cậu viết hay là Tôn Chấn viết? Còn cả bài “Đối đầu khó khăn, tiến lên phía trước” viết trên “Tiếng nói Xương Giang” nữa. Đúng rồi, ha ha, bài “Quyết tâm đổi mới, quyết tâm thắng lợi” hôm qua tờ “Nhật báo Xương Giang” đăng cũng là do Hạ Lực Hành viết sao?

Lục Vi Dân cười:

- Chủ nhiệm Thẩm, trước mặt ngài tôi không thể giấu diếm được điều gì. Ba bài viết này đều là quan điểm của Bí thư Hạ, Phó bí thư Tôn và Trưởng ban thư ký An, tôi ghi lại trong mấy lần trao đổi, đối thoại của bọn họ, sau đó cô đọng một số cách nghĩ và quan điểm của bọn họ, cuối cùng đưa bản thảo cho bọn họ và do bọn họ đích thân sửa. Còn về nói có thể công bố hay không, nói thật, trong lòng tôi lúc đó cũng không tự tin cho lắm, ngài cũng biết khoảng thời gian này tương đối nhạy cảm, không ngờ sau khi bọn họ sửa xong thì vẫn công bố.

Thẩm Tử Liệt mỉm cười đầy thâm ý, không nói tiếp nữa. Lục Vi Dân là người nhanh nhẹn, từ thời gian hắn làm thư ký cho ông ta là đã biết điều đó. Ba bài viết này rõ ràng là có vết tích quan điểm và cách nghĩ của Lục Vi Dân trong đó, hoặc có lẽ Hạ Lực Hành, Tôn Chấn và An Đức Kiện cũng có quan điểm của mình trong đó, nhưng cách thể hiện, nhấn mạnh trọng tâm một cách rõ ràng, sắc bén như vậy, Thẩm Tử Liệt không cho rằng ba vị này có khí phách và nhuệ khí như thế.

Không phải nói trên phương diện kiến thức và cách nghĩ ba người này kém hơn, mấu chốt là bọn họ bị ràng buộc bởi không khí và cục diện chính trị, không muốn suy xét đến phương diện sâu hơn. Mà trong mắt Thẩm Tử Liệt, tính nhạy bén trong khứu giác chính trị của Lục Vi Dân không ai có thể bằng. Ba bài viết này không nghi ngờ gì nữa chính là thứ mà Lục Vi Dân căn cứ theo ba người Hạ, Tôn, An để viết ra, hoặc là căn cứ vào một số đặc điểm về cách nghĩ, địa vị của ba người kia mà tỉ mỉ viết ra mấy bài như thế. Còn văn phong sắc bén và góc độ sắc bén kinh người, lại thêm thời kỳ nhạy cảm trước mắt, chẳng mấy chốc mà khiến cho luồng khí thế mạnh mẽ của ba bài viết này xuất hiện trên nhiều tờ báo khác nhau.

Có điều Thẩm Tử Liệt vẫn có phần khâm phục sự can đảm của Tỉnh ủy Giang Châu, nếu như nói bài “Đối đầu khó khăn, tiến lên phía trước” của An Đức Kiện đã thể hiện rõ ràng khuynh hướng chính trị của địa khu Phong Châu mới thành lập, còn bài viết mang tính chất như bài hịch chiến đấu của Hạ Lực Hành xuất hiện trên một tờ như “Nhật báo Xương Châu” rõ ràng là một phán đoán rõ ràng lớn mật với thời cục hiện nay. Mà bài viết của Tôn Chấn lại xuất hiện trên tờ “Cầu Thị” đã dẫn đến không ít tranh luận. Bất kể cấp trên muốn tung ra bài viết này để thử, hay là nguyên nhân khác, ít nhất Tôn chấn có thể dựa vào bài viết như thế công bố vào thời khắc nhạy cảm này mà giành được cơ hội bước vào tầm nhìn của cấp cao.

- Tử Liệt, anh cũng đừng coi thường mấy vị đó. Em nghe nói Hạ Lực Hành rất có khả năng trong nửa cuối năm sẽ trở về tỉnh, nghe nói không khéo lại chính là lãnh đạo của các anh đấy.

Trương Tĩnh Nghi cười rồi gắp thức ăn cho Chân Ny đang có chút ngại ngùng:

- Nào, Chân Ny, ăn thức ăn đi. Vi Dân đến nhà chúng tôi mấy lần, quen rồi, cô là lần đầu tiên đến, đừng khách sáo, cứ coi như nhà mình nhé.

- Cám ơn chị Tĩnh Nghi, tôi tự gắp là được rồi.

Trong lòng Chân Ny vui vẻ. Tuy rằng cô lần đầu tiên đến nhà họ Thẩm, nhưng cũng biết Thẩm Tử Liệt và Trương Tĩnh Nghi rất xem trọng bạn trai mình. Đây lại là cán bộ trên tỉnh, đặc biệt là nghe thấy câu “Hạ Lực Hành rất có thể quay về tỉnh”, quả thực xém chút nữa khiến cho cô vui mừng mà nhảy cẫng lên.

Tuy rằng không quá quan tâm đến việc Lục Vi Dân có thể quay về Xương Châu hay không, thậm chí cô cũng thừa nhận những lời Lục Vi Dân nói với cô sau cuộc ái ân lần trước trước cũng rất có ý nghĩa, nhưng cứ nghĩ đến việc mỗi ngày đều cô đơn một mình, mà mấy người bạn đã thành đôi cứ lượn lờ trước mắt, cảm giác cô đơn đó khiến cô khó lòng chịu được.

Chân Ny cũng tự nói với bản thân tốt nhất không nên quá tạo thêm áp lực trong công việc cho Lục Vi Dân, nhưng cô hy vọng bạn trai mình có thể ở bên cạnh. Nếu thực sự như Trương Tĩnh Nghi nói, lãnh đạo Lục Vi Dân sắp điều về tỉnh, mà Vi Dân nhất định cũng có thể cùng được điều về làm thư ký, đó chẳng phải là một việc tốt cả đôi đường hay sao?

- Ồ?

Thẩm Tử Liệt và Lục Vi Dân đều rất ngạc nhiên. Thẩm Tử Liệt cũng biết vợ mình nắm tin tức rất tốt, vợ ông là Phó tổng biên tập của báo “Nhật báo Xương Châu ”, rất thân với Trưởng ban Tuyên giáo Thành uỷ Xương Châu Triệu Lỵ. Mà tin Hạ Lực Hành có thể điều về tỉnh cũng không phải tin gì mới, mà cách nói cũng không ít. Có người nói Hạ lực Hành sẽ đảm nhiệm chức Phó chủ tịch tỉnh, mà cũng có người nói Hạ Lực Hành sẽ đảm nhiệm chức Trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân tỉnh, cũng có người nói sẽ đảm nhiệm chức Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy. Trong những tin đó thì tin Hạ lực Hành sẽ đảm nhiệm chức Phó chủ tịch tỉnh là mạnh mẽ nhất.

Nhưng nếu thông tin đó đến từ Triệu Ly, vậy thì tính xác thực của nó lập tức tăng thêm vài tầng.

- Tĩnh Nghi, em nói Bí thư Hạ có thể đảm nhiệm chức Trưởng ban Tuyên giáo? Như thế có phải là…

Hạ Lực Hành nếu như đến Ban tuyên giáo Tỉnh ủy, đương nhiên không thể là đảm nhiệm chức Phó ban, cho dù chức Phó ban thường trực cũng là không thể, vậy chỉ có thể đảm nhiệm chức Trưởng ban. Mà đảm nhiệm chức Trưởng ban thì có nghĩa là Hạ Lực Hành có thể tiến vào thường vụ, đây không khỏi có chút quá khoa trương.

- Đây cũng chỉ là một lời đồn đại, có điều em lại cảm thấy rất có khả năng. Cứ để xem, tháng sáu tỉnh sẽ họp đại hội Đảng, vậy chẳng phải trong phút chốc có thể rõ ràng sao. Tiếng nói của Hạ Lực Hành rất có trọng lượng với cấp dưới, lãnh đạo trong tỉnh cũng rất xem trọng ông ta, ông ta lên chức cũng là chuyện hợp lý.

Trong vấn đề này Trương Tĩnh Nghi dứt khoát hơn chồng mình.

- Lên chức không khiến cho người ta bất ngờ, nhưng vào thường vụ sợ rằng…

Thẩm Tử Liệt lắc đầu. Theo thông lệ, Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy Xương Giang phần nhiều là chọn ra từ những Phó chủ tịch tỉnh, thỉnh thoảng có tiền lệ là Bí thư Thành ủy của hai thành phố Côn Hồ và Thanh Khê hoặc Chủ tịch thành phố Xương Châu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK