Hồ Hoán Sơn là cán sự tổ chức của Quận ủy, đồng thời cũng là Ủy viên thường vụ Quận ủy, Lục Vi Dân tính toán sau này sẽ tìm thời gian nói chuyện kỹ càng với Hồ Hoán Sơn một chút. Tin rằng ông ta cũng nhận được điện thoại của Điêu Nhất Bình. Ban Tổ chức chỉ có thể giới thiệu đại khái về tình hình, thực sự hiểu rõ chức trưởng, phó của chính quyền Đảng ủy xã, thị trấn toàn bộ bốn xã và thị trấn thì vẫn cần cán sự tổ chức lâu năm như Hồ Hoán Sơn mới có thể nói rõ.
Sau khi ăn cơm xong, Chương Minh Tuyền đưa Lục Vi Dân quay về trụ sở Quận ủy, sau đó chào rồi đi xe đạp về nhà nghỉ trưa.
Người nhà của ông ta là giáo viên ở trường học thị trấn, nhà cũng ở trong kí túc xá của trường học. Theo lời ông ta thì thói quen ngủ trưa là thói quen không gì thay đổi nổi, nếu không thì chiều sẽ không có tinh thần mà làm việc.
Lục Vi Dân thấy trụ sở Quận ủy không một bóng người mà cười khổ lắc đầu.
Trừ người gác cổng họ Lưu ra thì cả Quận ủy Oa Cố dường như chỉ có mình hắn, thậm chí đến người để nói chuyện cũng không có. Cũng khó trách được sao Chu Minh Khuê lại không muốn ở trong này, người bình thường ai lại muốn cả ngày ở đây làm bạn với ông bảo vệ sáu mươi tuổi cơ chứ?
Lúc này hắn cũng có phần lý giải được tâm tính của Chu Minh Khuê, trời cao hoàng đế xa, chỉ cần anh dẹp yên bên dưới thì ai rảnh rối đến quản việc của anh cơ chứ?
Nơi này từ huyện đến cũng phải hơn một giờ, hơn nữa lãnh đạo huyện chẳng ai không có chuyện gì mà lại đến đây?
Có thể nói ở nơi này Bí thư Quận ủy chính là thứ hai, nếu như ông trời là nhất. Nhất là được Bí thư Huyện ủy và Phó bí thư Huyện ủy tín nhiệm và ủng hộ, Chu Minh Khuê có ngông cuồng ngang ngược gì thì dường như cũng là chuyện dễ hiểu, còn mình thì sao? Ở đây lâu liệu có thể cũng trở thành giống như ông ta.
Lái xe lái chiếc xe tải Xương Hà của Quận ủy tên tiểu Tiền là cháu họ xa của Tiền Lí Hội. Đại khái là anh ta cũng biết người bà con xa này của mình sẽ không quay lại nữa, cho nên biểu hiện trước mặt Lục Vi Dân cũng cực kỳ ân cần.
Đưa Lục Vi Dân đến kí túc trường trung học số hai Phong Châu, Lục Vi Dân khéo léo từ chối khi anh ta muốn lên giúp hắn dọn dẹp đồ đạc, mà để anh ta chờ ở dưới tầng.
Thực ra cũng không có nhiều đồ cần mang đi. Chỉ có một cái hòm sách, còn có một số là tư liệu mà hắn tích lũy trong thời gian hơn hai năm từ lúc làm ở Huyện ủy Nam Đàm đến Địa ủy Phong Châu.
Vừa mới về còn thực sự có phần không thích ứng được, dường như từ Phong Châu đến Oa Cố đã xa như mấy đời. Lục Vi Dân đứng thất thần ở cửa một lúc lâu mới mở cửa thu dọn đồ đạc.
- A, tiểu Lục, đúng là cậu rồi, cậu về rồi ư?
Một làn gió mang theo mùi thơm từ đằng sau thổi đến, mùi thơm nhẹ đặc biệt đối với Lục Vi Dân mà nói đã rất quen thuộc. Quả nhiên như vậy, Lục Vi Dân xoay người, thấy một niềm vui bất ngờ trên đôi má lúm đồng tiền.
- Thời gian này cậu đi đâu thế? Sao mãi không thấy cậu về? Đi công tác à? Học tập hay là khảo sát?
Giang Băng Lăng mừng rỡ đứng ở cửa nhìn Lục Vi Dân một lượt. Người đang lạnh nhạt bế tắc với chồng là cô rất vui vì mình có một người hàng xóm như thế này. Cũng chính vì có một người hiểu lòng người, thấu hiểu nỗi khổ tận đáy lòng người ta mới khiến cho tâm trạng sầu khổ trong thời gian này của Giang Băng Lăng được giải thoát. Điều đó làm cho cô không đến mức hằng ngày phải lấy nước mắt rửa mặt, mà có thể giữ tâm trạng bình thản và nụ cười tươi đối mặt với công việc vất vả hằng ngày.
Cô cũng biết cảm xúc này của mình có chút không bình thường, tuy nhiên cô thấy mình cũng không có ý đồ gì khác. Lục Vi Dân còn nhỏ hơn cô một tuổi, cô chưa bao giờ có ý gì khác, cũng chỉ đơn thuần là cảm thấy cậu này thực sự rất ưu tú, rất biết đối nhân xử thế, không hổ danh là nhân vật của phòng Nghiên cứu Chính sách Địa ủy.
Thời gian này không hề thấy bóng Lục Vi Dân, cũng không biết hắn đã đi đâu, ngay cả chào hỏi một lời cũng không thấy… Điều này khiến cho Giang Băng Lăng rất không thích ứng. Trương Hải Bằng đã tìm quan hệ để được điều về Lê Dương, hơn nữa cũng đã gửi tối hậu thư. Hoặc là cùng y về Lê Dương, nhưng không thể đến Cục tài chính, mà chỉ có thể làm ở một phòng Tài chính xã, huyện thuộc thành phố Lê Dương. Hoặc là cứ ở một mình bên Phong Châu. Giang Băng Lăng không chấp nhận tối hậu thư này.
Trên thực tế hai người đã ra sống riêng, mà cô và Trương Hải Bằng đều biết cuộc hôn nhân mà ngay cả đến hôn lễ cũng chưa tổ chức chỉ e là đã đi đến tận cùng.
Một mình ở góc lầu bốn này, Giang Băng Lăng đã quen nhìn căn phòng chếch đối diện luôn để ngọn đèn nhỏ đến mười hai giờ đêm. Dường như có ngọn đèn này… thì lòng cô mới yên và đi vào giấc ngủ dường như cũng càng ngọt ngào.
Cách có mấy buổi tối không tâm sự với Lục Vi Dân, loại cảm giác mất mát và cô đơn này giống như có loại rắn độc quấn quanh lòng cô. Điều này khiến cho chính cô cũng cảm thấy e rằng trong chuyện tình cảm mình không biết có phải đang có chướng ngại gì hay không.
- Tôi về rồi, chị Giang, nhưng tôi về là để dọn đồ, ở đây không được nữa rồi.
Lục Vi Dân mỉm cười đáp.
- Hả? Cậu sắp chuyển đi? Đến chỗ nào vậy?
Chỉ cảm thấy nỗi thất vọng và bực bội không nói lên lời bao phủ trong lòng, Giang Băng Băng cố cười.
- Tìm được phòng đẹp rồi hả?
- Cái gì mà phòng đẹp chứ, tôi vẫn thấy ở đây rất thoải mái, tối không bận gì còn có thể nói chuyện, tán dóc với chị Giang một chút… nhưng đáng tiếc là không được nữa rồi.
Lục Vi Dân lắc đầu.
- Tôi không làm ở Địa ủy nữa, xuống cấp dưới rồi.
Giang Băng Lăng lập tức hiểu ngay, cảm thấy vui cho Lục Vi Dân. Trên mặt cô hiện rõ vẻ vui mừng:
- Xuống tạm giữ chức hả? Chuyện vui rồi, đến huyện nào vậy?
- Song Phong, tuy nhiên không phải là ở huyện mà là ở quận, xã.
Lục Vi Dân khoát tay.
- Một nơi xa nhất… cũng may là giao thông cũng thuận tiện.
- Bên Đảng ủy hay là bên chính quyền?
Giang Băng Lăng nhăn mày, xuống huyện tạm giữ chức là tốt. Lục Vi Dân còn trẻ như vậy, xuống đảm nhiệm chức Phó phòng, quay về văn phòng Địa ủy cũng được, ở phòng Nghiên cứu chính sách Địa ủy cũng hay… Đó là Phó phòng đầy thực chất, làm tốt, đến trước năm ba mươi tuổi làm cán bộ cấp trưởng phòng là rất có hi vọng. Chỉ có điều là xuống xã, thị trấn tạm giữ chức Phó bí thư hoặc Phó chủ tịch xã, trong một hai năm này cuộc sống có phần vất vả. Điều kiện vùng Song Phương coi như ở cấp thấp của toàn địa khu, nhưng Lục Vi Dân nói là xã xa xôi nhất trong huyện thì chắc là điều kiện ở đó cũng tương đối kém.
- Bên Đảng ủy.
Lục Vi Dân nói mơ hồ. Giang Băng Lăng xem ra thực sự cũng không hiểu rõ thân phận thật của hắn. Bên Cục tài chính và bên Địa ủy thời gian giao tiếp chưa nhiều, có phải giao tiếp thì căn bản cũng chỉ là chuyện của Cục trưởng và Chánh văn phòng. Cơ hội cho cán bộ cấp trung đặt chân đến Địa ủy cũng không nhiều, chứ đừng nói đến người làm công tác nghiệp vụ như Giang Băng Lăng. Thế là cũng bình thường.
- Không sao, chị Giang e là thường qua đó. Từ Phong Châu đến Xương Châu phải đi qua đó, Oa Cố. Chị có chút ấn tượng nào không, nó ở sát bên Lạc Khâu.
- Oa Cố, cái nơi khe núi đó? Có chút ấn tượng, hình như từ đó đến Lạc Khâu còn gần hơn đến huyện, xem ra là vùng rìa của địa khu chúng ta rồi.
Lục Vi Dân nhắc tới Oa Cố thì Giang Băng Lăng cũng có chút ấn tượng.
- Đúng vậy, chị Giang cũng không vì xa mà không đến thăm tôi nhé, càng ở xa thì càng cô đơn, cần có bạn bè quan tâm. Chị Giang nói có đúng không?
Lục Vi Dân vừa cười vừa trêu ghẹo.
- Đến Cố Oa, nhất định tôi sẽ dẫn chị Giang đi dạo thăm quan phong cảnh một vòng.
- Oa Cố thì có phong cảnh gì đẹp, toàn núi với núi.
Giang Băng Lăng mỉm cười.
- Chị Giang không biết đấy chứ, trong tiểu thuyết “Ỷ Thiên Đồ Long Kí” của Kim Dung, Hồ Điệp cốc mà y tiên Hồ Thanh Ngưu ẩn cư chính là ở Oa Cố đó. Sơn thủy hữu tình, đông ấm hè mát, dược thảo phong phú, tắm thuốc thiên nhiên.
Lục Vi Dân nói ba hoa.
Y tiên Hồ Điệp cốc đó ở đâu nào có ai biết chắc, vốn dĩ nơi đó là bịa ra. Lục Vi Dân khẳng định nó ở Oa Cố vì dù sao thì Đóa Tử Khẩu cũng có một nơi gọi là Hồ Điệp cốc, vốn dĩ thảo dược hoang dại cũng không ít, hơn nữa ở đó còn có lịch sử gieo trồng dược liệu. Lấy tên là Hồ Điệp cốc cũng có thể gây danh tiếng, mở rộng ảnh hưởng.
- Thật ư?
Giang Băng Lăng hỏi tò mò. Tuy cô không đọc tiểu thuyết võ hiệp nhưng cô cũng có nghe qua tiểu thuyết của Kim Dung, thấy Lục Vi Dân nói như vậy cô cũng có chút động lòng:
- Vậy thì có cơ hội chủ nhật nào đó tôi sẽ đến thăm.
- Xem kìa, chị Giang, chị thực tế vậy, tôi gọi chị tới thăm tôi là chính còn đi ngắm phong cảnh chỉ là thứ yếu thôi. Chị cũng lộ liễu quá nhỉ?
Lục Vi Dân vừa cười vừa trêu chọc đối phương rồi ra vẻ thương cảm nói.
- Dù thế nào thì miệng chị cũng nên nói là tới thăm Vi Dân, nhân tiện thì đi ngắm phong cảnh luôn, sao mà đã thành đến ngắm phong cảnh, nửa câu cũng không nhắc đến tôi nữa? Tổn thương lòng tự trọng đấy.
Bị Lục Vi Dân chọc cười, cô cười rung cả người, bộ ngực đầy đặn dưới lớp áo len màu hồng đào trong áo gió phập phồng.
Dường như chú ý đến ánh mắt khác thường của Lục Vi Dân, Giang Băng Lăng có chút co người lại, theo bản năng cô ngiêng người che vạt áo, gắt giọng:
- Nhìn người khác kiểu gì thế? Chỗ nên hay không nên nhìn đều nhìn chằm chằm!
- Hai tầng bảo vệ, nhìn không thấy, huống hồ là thân hình con gái không phải là để cho đàn ông nhìn hay sao?
Vừa dứt lời, Lục Vi Dân mới cảm thấy mình có chút lỗ mãng. Câu này có chút gì đó mờ ám bên trong, nhanh chóng cứu vãn.
- Chị Giang dáng đẹp không nhìn không được.
Hung hăng nhìn Lục Vi Dân một cái, Giang Băng Lăng biết không nên giằng co vấn đề này mãi, nếu không sẽ thành liếc mắt đưa tình. Tuy nhiên vô tình hữu ý giọng xưng hô của cô tự nhiên thay đổi:
- Vi Dân, một mình cậu xuống xã, ăn uống sinh hoạt có quen không?
- Không có gì mà không quen cả, tôi vốn là đứa trẻ lớn lên ở nông thôn, tuổi trẻ đối phó được mà.
Lục Vi Dân chẳng nề hà gì mà lắc đầu.
- Đúng rồi, phía Hải Bằng…
Sắc mặt của Giang Băng Lăng hơi biến đổi, dừng như là không muốn nhắc đến đề tài này. Nhưng nghĩ đến mình và Hải Bằng đến nước này, Lục Vi Dân cũng là người chứng kiến chân thực nhất. Cô không biết rốt cục thì mình đã làm sai điều gì, hay là tình cảm này vốn dĩ đã mỏng manh, hoặc là hiện thực tàn khốc đã thay đổi tất cả.
Thấy cô có vẻ chán nản, Lục Vi Dân cũng không nói thêm gì. Chuyện tình cảm là chuyện của hai người, người ngoài không thể xen vào.
- Bỏ đi, Hải Bằng về Lê Dương đã hơn hai tháng, chỉ gọi điện thoại cho tôi có một lần, hỏi tôi rốt cuộc nghĩ thế nào. Tôi nói tôi không thể bỏ công việc bên này, anh ta nói ý là tôi đã chọn vứt bỏ tình cảm này. Tôi nói hai việc đó không mâu thuẩn, có vấn đề cũng không phải từ đó, anh ta liền cúp máy luôn.
Giang Băng Lăng có vẻ có tinh thần hơn một chút, gượng cười.
- Trong thời gian này, công việc bận rộn, tôi cũng không nghĩ nhiều như vậy. Cứ để thuận theo tự nhiên đi, cái gì là của mình thì mãi mãi là của mình, không phải của mình thì cầu cũng không được, hôn nhân cũng như thế.
Lục Vi Dân không biết nên an ủi đối phương thế nào, hồi lâu mới nói:
- Vấn đề hôn nhân nên thận trọng một chút là tốt, nhưng nếu thực sự đi tới tận cùng, cũng nên chia tay hòa bình. Không làm vợ chồng được, có thể làm bạn, cũng có thể cố gắng không làm tổn thương đối phương, trở thành kẻ thù. Dù sao từng đi cùng nhau, cũng là duyên số, duyên phận đã hết, đường ai nấy đi chúc phúc cho nhau là được rồi.
Bị những lời nói có phần triết lý của Lục Vi Dân chọc cho cười, Giang Bằng Lăng mở to hai mắt, nhìn hắn chằm chằm:
- Vi Dân, xem ra cậu rất có cảm xúc trong vấn đề này. Có phải cậu đã thất tình nhiều lần, hay là chuyên đi đùa bỡn các cô gái?
Lục Vi Dân vội xua tay:
- Chị Giang. đừng phá hư danh dự của tôi thế chứ. Tốt xấu gì khi tôi học đại học cũng là thanh niên phóng khoáng, không nói là trong chuyện tình cảm lúc nào cũng dễ như trở bàn tay thì cũng chẳng bao nhiêu khó khăn. Chỉ có từ đùa bỡn này, tôi thấy tình cảm không có từ đùa bỡn. Tình cảm là của đôi bên, hai bên cùng có tình cảm không gọi là đùa bỡn, không có tình cảm mới gọi là đùa bỡn.
Bị Lục Vi Dân chọc cười, tâm trạng của cô cũng khá lên nhiều. Dường như cô cảm thấy bao nhiêu bực bội trong thời gian vừa rồi được xua tan đi không ít, đến chính cô cũng kinh ngạc không hiểu sao lại có cảm giác như vậy. Dường như trong sâu thẳm giữa mình và cậu thanh niên còn kém mình một tuổi lại có sự nhạy cảm sâu sắc không nói thành lời như thế.
Có Giang Băng Lăng giúp, Lục Vi Dân đã thu dọn xong đồ đạc rất nhanh, sau đó hai người nói lời từ biệt, hắn hẹn cô có thời gian cô hãy đến Oa Cố làm khách. Lục Vi Dân cũng cho Giang Băng Lăng số điện thoại của mình, để cô có chuyện gì thì có thể liên lạc với hắn bất cứ lúc nào. Có điều ở Oa Cố tín hiện không tốt lắm, hắn dặn nếu có chuyện cô có thể gọi cho hắn nhiều lần.
Giang Băng Lăng nhìn Lục Vi Dân xuống lầu xong, sau đó có một người trông như lái xe đi từ trên chiếc xe tải nhỏ vội vàng chạy xuống đón lấy cái thùng giấy trong tay Lục Vi Dân.
Vốn là cô định tiễn hắn xuống dưới, nhưng lại cảm thấy không tiện lắm. Như thế giống như vợ tiễn chồng đi vậy, vì để tránh tình ngay lý gian, sau khi Lục Vi Dân nói không cần thì cô cũng không đi nữa.
Nhìn chiếc xe này hẳn là của chính quyền Oa Cố nơi Lục Vi Dân làm việc. Hắn nói hắn ở Quận ủy Oa Cố? Không lẽ là tạm giữ chức Phó bí thư Quận ủy sao? Chẳng lẽ hắn đi làm Phó bí thư Quận ủy Oa Cố? Tuy Giang Băng Lăng không rõ cụ thể mấy chuyện này lắm, nhưng cô cũng biết Phó bí thư Quận ủy so với Phó bí thư Đảng ủy xã, thị trấn cao hơn một bậc, thường là đều có thể là cấp trưởng phòng. Chẳng lẽ Lục Vi Dân vốn đã là cấp phó phòng đi xuống tạm giữ chức phó phòng sao?
Giang Băng Lăng bị tình huống này làm cho hoảng sợ. Rốt cục lai lịch của Lục Vi Dân thế nào cô cũng chưa hỏi rõ, xuống tạm giữ chức nhanh như vậy, chẳng lẽ người này có lai lịch gì đó như Trương Hải Bằng nói hay sao?
Lần tiếp theo phải hỏi người kia câu này cẩn thận. Thấy Lục Vi Dân lên xe, cười vẫy tay với mình, Giang Băng Lăng cũng mỉm cười phất tay ra hiệu, Lục Vi Dân lên xe, khẽ gật đầu sau đó rời đi.
Nếu thực sự như vậy thì Lục Vi Dân quả là người giữ không lộ chân tướng, âm thầm tạm giữ chức trưởng phòng. Hắn mới còn ít tuổi, cho dù là tạm giữ chức thì hai, ban năm sau trở về giữ chức trưởng phòng, chẳng qua cũng chỉ hai bảy, hai tám tuổi. Cán bộ cấp trưởng phòng thực sự hai bảy, hai tám tuổi cả Phong Châu này có được mấy người? Nghĩ đến đây Giang Băng Lăng không kìm nổi sự tò mò về người này.
- Bí thư Lục, ngài đi đâu vậy?
Thực ra tiểu Điền còn lớn hơn Lục Vi Dân mấy tuổi, nhưng tất cả những người trong Quận ủy đều gọi anh ta là tiểu Điền, Lục Vi Dân cũng thuận miệng gọi như vậy.
- Đi bên kia, dọc theo bờ sông Tây Phong, Tôi còn có chút chuyện, hay là thế này, anh đưa tôi đến cuối đường, một tiếng sau đến đón tôi. Nếu tôi không ở đó thì gọi điện cho tôi. Nếu tôi không trả lời thì tôi sẽ ra ngay, nếu tôi bận thì sẽ trả lời anh.
Lục Vi Dân ngẫm nghĩ và sắp xếp như vậy.
- Không sao, một tiếng sau tôi sẽ quay lại đợi đón ngài ở nơi ngài xuống xe.
Tiền Chính Bân rất biết điều. Hai mươi tư tuổi đã là Ủy viên thường vụ Huyện ủy kiêm Bí thư Quận ủy, kẻ ngốc cũng biết rằng vị Bí thư Lục này không tầm thường. Không phải nói mình là một nhân viên tạm thời, ngay cả các cán bộ của các xã, thị trấn và Quận ủy đều đầy kính sợ và tò mò với vị Bí thư Quận ủy mới có thể nói là vô tiền khoáng hậu này.
- Không cần, cứ làm theo lời tôi bảo là được.
Lục Vi Dân lắc đầu.
Chiếc xe Xương Hà băng đi men theo bờ sông Tây Phong. Đây là khu thành cũ, trông có vẻ hơi cũ kỹ. Nhất là con phố cũ dọc theo bờ sông Tây Phong càng hẹp rõ ràng, tuy nhiên dường như vì nội thành Phong Châu đã chuyển dần về phía sông Đông Phong, mảnh đất này liền thiều mấy phần hơi người. Con đường bờ sông tuy không rộng nhưng khá thông thoáng.
An Đức Kiện ở ngay đây, nghe nói đây là nhà cũ của ông ta.
Người khác thì thích ở nhà lầu, hoặc là do Địa ủy sắp xếp thống nhất, tuy nhiên An Đức Kiện lại khéo léo nói xin miễn và ở nhà cũ của mình.
Ở cuối hẻm, Lục Vi Dân lập tức xuống xe đi vào ngõ nhỏ, ở giữa có một đôi cánh cửa đã cũ, màu nước sơn đã bợt. Hai cái vòng khóa cửa hình đầu thú lại càng khiến ngôi nhà này thêm vài phần thú vị.
Lục Vi Dân gõ cửa, bên trong vang ra tiếng điềm tĩnh của An Đức Kiện:
- Mời vào.
- Trưởng ban An, tôi đến rồi.
Tay Lục Vi Dân cầm một chiếc túi giấy, trong đó là một ít đỗ thân dại chính cống trong núi của Đóa Tử Khẩu
An Đức Kiện không thích việc này, điều này hắn biết rõ, làm không khéo còn bị ông ta lạnh nhạt. Hắn vốn không muốn mang mấy thứ này, nhưng Chân Kính Tài đã nhắc nhở hắn, đa lễ thì người không trách. Đáng giá hay không là một chuyện, có tâm hay không lại là một chuyện khác, có người trân trọng cái tâm này, còn về phần nó là thứ gì thì lại là chuyện khác.
- Vi Dân mới xuống có mấy ngày mà đã học kiểu này à?
An Đức Kiện đang chăm sóc cây cối ở chân tường liếc nhìn Lục Vi Dân, hơi nhíu mày, rồi lại chuyển hướng mắt về phía cỏ cây, nói một cách không mặn không nhạt.
- Trưởng ban An, tôi biết là mình tùy tiện mang thứ gì đến đều bị ngài phê bình. Thực ra mấy cái này không đáng tiền, mấy miếng đỗ thân này là mọc hoang dại trên núi ở Oa Cố chúng tôi, tôi mua ở chợ, nhờ người ta chọn giúp. Nó đại diện cho việc tôi đã đến Oa Cố, để Trưởng ban An có thể nhớ điểm đặc sắc này của Oa Cố chúng tôi.
Lời này của Lục Vi Dân khiến cho An Đức Kiện vui. Ông ta cũng biết Lục Vi Dân không thích trò này, Lục Vi Dân cũng biết ông ta ghét kiểu đó. Chỉ là có tấm lòng người ta thì không tiện từ chối gay gắt:
- Vi Dân, thấy mầm biết cây mọc ra sao, nhìn một đốm mà biết là con báo. Tôi thấy nếp sống ở Song Phong không thật nghiêm chỉnh đâu.
- Trưởng ban An, chiếc mũ ông chụp xuống cho này khiến tôi không gánh nổi. Bí thư Quốc Uy mà biết lí do ngài nói câu này, vậy sẽ ra sao?
Lục Vi Dân xoa tay có vẻ khó khăn.
- Được rồi, đừng có đóng kịch trước mặt tôi. Cậu bây giờ là Ủy viên thường vụ Huyện ủy, Bí thư Quận ủy rồi, không phải là Trưởng phòng Tổng hợp văn phòng Địa ủy nữa, nói chuyện và làm việc phải chú ý thân phận và hoàn cảnh một chút. Tôi không nói ở trong nhà tôi, mà là chỉ bên ngoài, hiểu chưa?