Chương 3: Xem mắt
Cửa hàng mở chưa được bao lâu thì đã có người đến nhưng không phải là khách. Đó là Hạ Châu Nhi co gái của dì Hạ hàng xóm của cô, gia đình cô ấy đã nhiều lần giúp đỡ Hữu Tuyết trong lúc khó khăn. Khuôn mặt xinh đẹp dịu dàng và làn da không quá trắng, chớ nhìn dịu dàng như vậy mà sai lầm, cô ta rất nóng tính mà còn có thể đập một người đàn ông trưởng thành vạm vỡ thành bầm dập đấy. Từ đó cái biệt danh “Nữ la sát” được đặt trên người Châu Nhi.
- Tiểu Tuyết à, ngày nào cậu cũng như vầy không thấy nhàm chán à?
Hôm nay “nữ la sát” Châu Nhi mặc váy, chiếc váy màu xanh ngọc bích trễ vai rất đẹp nhưng người mặc nó lại có khuôn mặt đằng đằng sát khí, chứng tỏ cũng không thích gì cho lắm.
- Nữ la sát mặc váy là chuyện lạ.
Hữu Tuyết nhìn cái con người đang mặc váy đứng trước mặt cô mà tội nghiệp cho chiếc váy, bảo đảm sau này nó sẽ không có kết cục tốt.
- Đừng chọc mình, cậu tưởng mình muốn mặc nó à.
Châu Nhi đang nhìn cái váy một cách phẫn hận.
- Có chuyện?
Cô biết chắc rằng cái người này sẽ đến đây mà không có ý đồ nên trực tiếp hỏi thằng.
- Xem mắt, mẫu thân đại nhân ép mình đi. Cậu đi cùng mình nha?
Châu Nhi bắt đầu xuất chiêu nài nỉ Hữu Tuyết đi cùng mình, cái việc xem mắt này thật nhàm chán và hành hạ thân xác Châu Nhi.
- Không rảnh, tự đi đi.
Hữu Tuyết trực tiếp phũ phàng đi vào trong, việc này là việc thường xuyên. Cái con nhỏ này rất thiếu trách nhiệm, nhiều lúc còn để cô tiếp người ta, còn bản thân thì chuồn mất.
Sau một hồi năn nỉ ỉ ôi thì Hữu Tuyết miễn cưỡng đồng ý đi cùng, hẹn là 3 giờ chiều sẽ tới đón cô. Hại cô phải đóng cửa sớm một tí.
- Tuyết Tuyết đi xem mắt sao?
Uất Kim Hương tò mò hỏi. Đám hoa này lại đổi cách xưng hô, từ tiểu Tuyết thành Tuyết Tuyết nhưng cô cũng không phản đối.
- Không, là bạn đi xem mắt.
Hữu Tuyết đang tưới nước cho chậu hoa hồng đỏ rực rỡ trả lời.
- Bạn của Tuyết Tuyết đi à?
Lần này là hoa hồng nói, có vẻ như hóng chuyện.
- Ừ, chị đi cho vui.
- Em thấy bạn chị đâu có chút gì là nữ tính cả, sợ là bị ép đi.
Hướng dương đã nói một điều mà ở đây ai cũng biết cả.
- Chị định mặc gì để đi?
Hoa chuông lo lắng Hữu Tuyết không có gì để mặc.
- Gì cũng được.
Chớp mắt đã đến 3 giờ, Châu Nhi đúng giờ chạy qua đón cô đi. Hữu Tuyết mặc quần jean và áo sơ mi trắng tay dài ôm ở cổ tay nhìn rất lịch sự đơn giản. Tóc thì xõa ra và xoăn nhẹ tự nhiên.
- Cậu đi đâu cũng mặc bộ này à?
Châu Nhi ngán ngẩm đánh giá cô từ đầu tới cuối.
- Đi nhanh, về sớm khỏi phiền phức.
Hữu Tuyết đáp gọn lỏn.
Điểm hẹn là một nhà hàng sang trọng , bên trong được thắp sáng bằng những chùm đèn pha lê lộng lẫy chói mắt. Người mà Châu Nhi xem mắt đã đơi sẵn ở đó, người này nhìn rất điển trai và có phong độ như một quý ông lịch thiệp. Xem ra dì Hạ không bạt đãi con mình mà chọn ra người thích hợp, nhưng quan trọng là Châu Nhi có quan tâm hay là không. Hữu Tuyết cũng không làm phiền họ mà ngồi ở một bàn không xa ở đó.
Nhìn hai người họ nói chuyện khá vui vẻ và hợp nhau mà thở dài, sắp có việc hay ho xảy ra rồi. Bỗng đằng xa có một người đàn ông tiến lại gần chỗ cô, ngồi xuống một cách tự nhiên bắt chuyện.
- Cô đi một mình à?
Người đàn ông đó nở nụ cười, nhan sắc nhìn cũng không quá tệ.
- Đi cùng bạn.
Hữu Tuyết nói, tâm trạng bắt đầu xuống dốc.
- Nhìn cô rất xinh đẹp, tôi rất thích những người giống cô.
Hắn ta tiếp tục nói mà không để ý người đối diện sắp nổi bão.
- Tôi là Lâm Điệt giám đốc của công ty Bảo Huy, còn cô?
- Xin lỗi tôi phải đi rồi, không quấy rầy anh.
Nhìn thấy Châu Nhi đã đứng dậy ra ngoài thì cô nhanh chóng đi nhanh ra ngoài, để lại anh ta ngơ ngác chưa kịp giữ cô lại.
- Cám ơn.
Sau khi ra ngoài thì cô thấy Châu Nhi đang đững chờ cô, buông lời cảm ơn.
- Không có gì, với hạng người như vậy thì cậu cứ trực tiếp lờ đi, nếu xảy ra chuyện gì thì thông báo cho mình.
Châu Nhi lúc nãy đã thấy cái tên đó đang làm phiền Hữu Tuyết liền đi ra ngoài, đó là một cái cớ cho cô thoát.
- Ừ, cậu lại lừa gạt người ta à?
Hữu Tuyết nhìn con người đang vô tư đi cùng mình hỏi.
- Cậu không cần lo, chơi đùa anh chàng này cũng rất là vui, nhưng cũng nhanh chán thôi. Sớm muộn gì mình cũng anh ta.
Châu Nhi cười rất thú vị.
- Như vậy thì coi chừng ế cả đời đấy.
Hữu Tuyết thở dài, nếu chuyện này bị dì Hạ biết thì Châu Nhi sẽ khó thoát.
- Chỉ cần có cậu cho dù mình ế cũng chịu được.
Châu Nhi nói đùa.
- A Châu, cậu biến thái quá rồi đó.
Hữu Tuyết nhìn Châu Nhi bằng ánh mắt bó tay rồi đi nhanh bỏ lại cô ấy ở đằng sau.
- Này, đùa thôi mà, chờ mình với.
Châu Nhi chạy theo, mặc dù mang giày cao gót nhưng tốc độ thì rất nhanh.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK