Sau khi cả hai thấm mệt thì Châu Nhi mở lời mời Hữu Tuyết dùng cơm, cô cũng không từ chối. Kết quả là cô bị Châu Nhi lôi đi một vòng quanh thành phố mua sắm đến tối.
-Tuyết Tuyết về rồi!
Xương rồng đắt ngay gần cửa vào reo lên.
- Chào mọi người.
Cả người Hữu Tuyết uể oải vì mệt, ngồi xuống cái ghế gần đó.
- Chị sao vậy, bệnh hả
Hoa hồng hỏi.
- Không sao, chỉ là hơi mệt thôi.
Hữu Tuyết đứng dậy đi vào trong, ở sau những kệ hoa là một khoảng trống lớn, nơi này cô dùng làm phòng khách và nhà bếp. Ở giữa nhà là một cái bàn thấp, xung quanh là những cái đệm tròn màu xanh mềm mại, trên bàn đặt một chậu hoa cẩm tú cầu màu xanh nhỏ rất đẹp. Cô đứng trong nhà bếp làm một ly trà nóng hương hoa nhài. Những làn khói trà nhẹ bay tỏa mùi hương nhẹ nhàng. Hữu Tuyết mang ly trà ra ngồi trên đệm và thưởng thức.
- Hôm nay có điều gì thú vị không chị?
Cẩm tú cầu rụt rè dùng thanh âm non nớt hỏi cô.
- Cũng không có gì đâu, chỉ là chị gặp chút rắc rối thôi.
Hữu Tuyết nói.
- Ai ức hiếp chị, em sẽ đâm người đó.
Xương rồng bé nhỏ hùng hổ nói chọc cô cười.
- Được rồi, cảm ơn em, chị không sao.
Hữu Tuyết nói.
- Em thấy xương rồng nói đúng đó, chị để cậu ấy theo chị đi.
Hoa nhài bé nhỏ ở trên kệ nói.
- Đợi em ấy lớn lên, chị sẽ mang theo em ấy.
Hữu Tuyết cười, xương rồng nhỏ như thế thì bảo vệ ai. Vì tránh đám hoa này buồn thì cô phải nói vậy.
- Thật vậy hả?
Xương rồng hớn hở như đứa trẻ được cho kẹo vậy.
-Ừ!
Nhìn xương rồng ngây thơ như thế này thì cô thấy rất đáng yêu.
Mọi người ngồi nói chuyện vui vẻ thì ngoài cửa vang lên tiếng chuông cửa. Cô nhíu mày, nghĩ rằng Châu Nhi lại tìm cô để chọc nữa nên ra ngoài mở cửa ra.
- A Châu à, bây giờ…??
Bên ngoài không phải là Châu Nhi mà là một đám nam nhân gồm 5 người, trong đó có 4 người bị thương.
- Các anh là ai?
Hữu Tuyết hỏi, có vẻ để ý các vết thương của bọn họ.
- Cho chúng tôi mượn chỗ một lúc nha em gái?
Một người trong số đó bước ra, anh ta rất đẹp, nhưng nhìn khá trẻ con, thân hình vạm vỡ, cao khoảng 1m8.
- Lý do?
Cô hỏi, vì nhìn họ không quá giống người tốt.
- Có một đám người đang truy sát bọn tôi, bọn chúng định cướp một món đồ từ chỗ tôi, bọn họ là đi theo bảo vệ tôi nên mới bị thương.
Một người khác bước ra, anh ta có đôi mắt rất đào hoa mị hoặc, mái tóc chải gọn trông có vẻ lịch sự.
-…Vào đi.
Hữu Tuyết suy nghĩ một lúc thì quyết định cho họ vào trong rồi đóng cửa lại.
- Cảm ơn nha!
Cái tên bắt chuyện với cô nói lời cảm ơn, cả đám bọn họ tự nhiên ngồi ở phòng khách như nhà của bọn họ vậy. Cô không thèm nhìn cậu ta mà đi vào bếp.
- Ha ha! Trọng Huy thiếu nhà ta bị một cô gái làm lơ kìa.
Chàng trai mặc áo thun màu trắng, quần jean đùi rách đang ngồi cười nhạo.
- Tứ ca, anh không cần cười em như vậy đâu.
Trọng Huy bĩu môi phản bác.
- Em nói đúng phải không anh Hạo?
Người gọi là anh Hạo trực tiếp không để ý tới Trọng Huy, nhắm mắt lại như đang ngủ.
- Ngay cả Hạo Thiên còn không để ý tới cậu nữa.
Tứ ca Hoàng Kì Duy tiếp tục cười nhạo Trọng Huy.
- Duy, đừng đùa nữa, không nên làm phiền khi ở nhà người khác.
Người đàn ông mặc vest đen nói với cái tên đang làm ồn.
- Hôm nay anh hai giảng đạo ghê vậy, mỗi lần đi tới đâu là anh cũng đập tới đó mà!
Hoàng Kì Duy đang nói với anh hai của mình-Hoàng Thanh bằng giọng nghi ngờ đã kích thích Hoàng Thanh tặng một cú đá thân yêu của cho thằng em trời đánh.
Họ bắt đầu đùa giỡn, Hữu Tuyết thấy cái cảnh này thì không khỏi nhức đầu.
- Hộp cứu thương, dùng để băng vết thương nhẹ.
Hữu Tuyết đặt hộp cứu thương xuống đất, để cho bọn họ lo cho mình.
- Cô không giúp chúng tôi à, bọn tôi bị thương nặng lắm đó.
Hoàng Kì Duy muốn người đẹp băng bó cho mình nên bắt đầu giở giọng. Tiếc là bị Hữu Tuyết nhìn với ánh mắt lạnh lùng kiểu: bớt giỡn lại, không thì ra ngoài ấy làm cho câm miệng.
- Cô ấy giống Hạo Thiên ghê, nhất là cái ánh mắt giết người đó.
Hoàng Kì Duy đợi cô đi vào trong mới nói, nhận lại là thêm một ánh mắt giết người rọi trên người cậu ta.
- Hi hi.
Trọng Huy người thầm.
- Tuyết Tuyết, hình như có một đám người đang đến đây.
Hướng dương được đặt ở ngay cửa, ngoài cửa nhà ra thì mặt tường phía trước lồng bằng kính cô thể nhìn ra bên ngoài, bé nhìn thấy một đám người đang kéo tới đây nên gấp gáp nói cho Hữu Tuyết.
Cô ở trong bếp nghe giọng nói của hướng dương mà đi ra ngoài, bước chân có vẻ nhanh nên đám người đang ngồi kia cũng nhận ra điều gì đó.
- Này, liên lụy cô ấy như vậy có sao không?
Trọng Huy thấy mình khá có lỗi với cô thì lên tiếng hỏi mọi người xung quanh nhưng không thấy ai trả lời.
- Đi lên trên đi, trừ phòng đầu tiên ra thì trốn ở phòng nào cũng được.
Hữu Tuyết sau khi nhìn ra ngoài thì thấy một đám người từ xa đang kéo tới đây, cô trở vào kêu họ lên tầng trên sau đó đi vào bếp lấy một cái chổi ra để…quét nhà!
Chẳng bao lâu thì đám người đó cũng kéo đến, khuôn mặt hung dữ đầy sát khí, tay cầm dao và gậy gộc. Bọn chúng đi về phía cửa tiệm của cô rồi đập cửa thô bạo.
- Có chuyện gì?
Hữu Tuyết mở cửa hỏi.
- Có thấy một nhóm 5 người không?
Bọn chúng thấy người mở cửa là một mĩ nhân tuyệt sắc liền sững sờ nhưng nhanh chóng ổn định lại tinh thần.
- Không.
Cô đáp.
- Chia nhau ra tìm.
Kẻ cầm đầu ra lệnh tản ra tìm kiếm, còn lại bốn tên đứng trước cửa hàng của cô.
- Người đẹp có muốn đi chơi với tụi anh không?
Một tên trong số đó mở miệng, ánh mắt chứa sự dâm dục khả ố nhìn về phía cô khiến cô có xúc động muốn móc mắt tên này ra.
- Các người đi đi.
Hữu Tuyết kìm chế cảm xúc đóng cửa lại nhưng lại bị một tên lao lên chặn lại.
- Gì mà gấp thế người đẹp.
Tên đó cười dâm nói.
Trên tầng, cả đám người không trốn mà đứng ở vị trí khuất của ban công nhìn ra ngoài, thấy cô bị đám đó quấy rối, Hoàng Kì Duy quay sang nhìn anh hai mình hỏi.
- Cứu không?
- Đợi sem tình hình.
Hoành Thanh vừa dứt lời thì có một thứ bay ra khỏi cửa.
Hữu Tuyết thực sự nổi giận rồi, cô giơ chân đạp bay cái tên đang cản trở cô ra ngoài.
- Mày dám đạp tao hả con ranh kia.
Tên đó đứng dậy lao tới định đánh cô nhưng lại bị cán chổi thục vô bụng rồi bị đạp ra ngoài. Mấy tên còn lại thấy đồng bọn bị đánh liền không nói dùng gậy gộc lao tới đánh. Cô cũng không khách khí mà rút thanh sắt dùng để móc chậu hoa trên cao ra khỏi góc nhà đập tới, mấy tên đó không đề phòng bị cô cho ăn mấy gậy trên người, có một tên bị đập chảy máu đầu. Đám côn đồ nằm rên rỉ dưới đất, một tên chuẩn bị đứng dậy thì bị một vật dị thường bay tới ghim ở đáy quần, nhìn lại đó là một con dao mũi nhọn thường dùng để gọt trái cây. Tên đó sợ sắp ra quần.
- Biến hay muốn thêm?
Hữu Tuyết cầm thêm một con dao nữa trên tay nói, cả đám hoảng sợ lôi tên còn chìm trong sợ hãi sắp tuyệt giống rời khỏi.
- Má ơi, thật hung tàn.
Trọng Huy răng đánh cập cập, cả ba người còn lại có cảm giác hơi sợ sợ.
- Nhích lên một tí là xong, cô gái này ra tay cũng ác ghê gớm!
Hoàng Thanh đồng tình với Trọng Huy.
Sau đó khi hết chuyện thì bọn họ đi xuống, thấy Hữu Tuyết đang dọn dẹp thì hỏi.
- Ban nãy cô cũng chơi ác ghê.
Hoàng Kì Duy chạy lên trước hỏi.
- Lỡ tay.
Hữu Tuyết buông một câu khiến mọi người đứng hình trong chốc lát.
- Lỡ…tay?
Hữu Tuyết gật đầu.
- Nếu chúng đã đi thì bọn tôi cũng không làm phiền cô nữa.
Hạo Thiên lặng từ lúc bước vào nhà đến giờ đều quan sát cô, không ngờ người con gái này ra tay cũng không vừa. Sau đó anh chủ động nói rời đi để tránh phiền phức. Hữu Tuyết dùng hành động mở cửa để thay cho lời nói.
Nhìn thấy đám người chầm chậm rời đi thì Hữu Tuyết đóng cửa rồi tắt đèn đi ngủ, hôm nay quả thật vừa phiền phức vừa khiến cơ thể mệt mỏi.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK