Sáng hôm sau…
Vốn cửa hàng mở cửa là bảy giờ ba mươi sáng, nhưng Hữu Tuyết lại dậy lúc năm giờ, chủ yếu là chuẩn bị và chăm chút những cây hoa cho thật đẹp, cô cũng không quên đem hai chậu hoa trong phòng ra ngoài. Sau khi hoàn hảo tất cả, cô đi chợ hoa. Chợ hoa cách xa cửa hàng của cô khoảng nửa giờ đồng hồ về phía tây, vì vậy nên cô trực tiếp đón xe bus để đi. Khu chợ hoa cực kì tấp nập, có rất nhiều giồng loài hoa để lựa chọn, nhìn khắp nơi mà hoa cả mắt. Yêu cầu của Hữu Tuyết về hoa rất cao nên cô thường chọn rất kĩ và không có quá nhiều nơi có những chậu hoa đạt yêu cầu của cô. Sau khi nhìn chán chê những sạp hoa, Hữu Tuyết đi về phía một sạp hoa không quá lớn nhưng hoa rất là phong phú chủng loài.
- Hôm nay con lại đến à, tiểu Tuyết?
Người phụ nữ trông coi sạp cười hỏi, bà ấy tuổi cũng đã quá 40 nhưng nhìn thì chỉ thấy 35 mà thôi. Gương mặt hiền hòa và tỏ ra yêu quý khi Hữu Tuyết bước tới.
- Vâng, dì Quyên.
Hữu Tuyết đáp một câu ngắn gọn rồi bắt đầu lựa hoa. Trong tất cả các sạp hoa thì sạp hoa của dì Quyên là có nhiều loài hoa mới, tươi và hợp nhãn tình của cô.
- Đứa nhỏ này, thật là!
Có lẽ bà đã quen với thái độ này của cô nên cũng không so đo, bắt đầu giúp cô chọn hoa.
- Cháu lấy bao nhiêu đây à?
Dì Quyên đang giúp Hữu Tuyết kiểm tra những chậu cây mà cô chọn: hoa diên vĩ, uất kim hương, hoa hồng,kim ngân,…
- Vâng, phiền dì đưa đến cho con lúc 6 giờ.
Hữu Tuyết trả số tiền của những chậu cây rồi ra về.
- Con bé hệt như mẹ nó, thật tiếc!
Dì Quyên cảm thán nhìn về phía Hữu Tuyết đi rồi sau đó kêu người đem những chậu hoa đó giao tới cửa hàng của cô.
Trêm đường đi cô có ghé qua vài nơi để mua nguyên liệu nấu ăn rồi sau đó trở về. Lúc mở cửa vào trong thì cô nghe những tiếng nói khác nhau vang lên.
- Tỉnh chưa vậy thủy tiên?
- Để em ngủ một lát đi.
- Mọi người đã gần tỉnh hết rồi, em còn không mau dậy.
- Ai đó?
Hữu Tuyết hơi cao giọng nói, chưa đến lúc mở cửa nhưng sao lại nghe giọng của ai đó đang nói.
- Chị ấy có thể nghe thấy?
- Không thể nào!
Những giọng nói ấy lại vang lên lần nữa, lần này ẩn trong lời nói có sự kinh ngạc cùng vui vẻ.
- Là ai?
Cô thấy có gì không ổn ở đây.
- Em là thủy tiên nè chị Tuyết.
- Hả?
Hữu Tuyết nhìn về phía chậu hoa thủy tiên.
- Là mi đang nói đúng không?
- Đúng vậy a.
Thủy tiên nghe vậy liền cao hứng.
- Em là hướng dương.
Chậu hoa hướng dương lắc lắc phiến lá xanh của mình. Tiếp theo là một loạt tiếng nói vang lên khiến nơi đây thành một cái chợ ồn ào, duy chỉ mình cô nghe thấy.
Ting Ting!
Tiếng chuông cửa vang lên báo hiệu người giao hoa đã đến, Hữu Tuyết nhanh chóng đi ra ngoài mở cửa.
- Chào cô, tôi đến để đưa hoa.
Người giao hoa là một cậu thiếu niên trẻ tuổi ưa nhìn, nhưng trong lúc nói chuyện thì có chút thẹn thùng giống như vừa biết yêu vậy.
- Ây da, thẹn thùng rồi kìa.
Hướng dương lên tiếng chọc ghẹo.
- Ai bảo chị Tuyết quá mê người làm chi.
Thủy tiên kiêu ngạo, giống như đang nói bản thân vậy.
- Cậu có nghe gì không?
Hữu Tuyết bất ngờ hỏi một câu khiến cậu thiếu niên sững sờ.
- Hả, tôi không nghe thấy gì hết, có chuyện gì sao?
Cậu ta nói.
- Không có gì, cậu đi được rồi.
Hữu Tuyết ngạc nhiên nhưng nhanh chóng ổn định lại tinh thần và đuổi cậu ta đi, những chậu hoa thì cô tự mình đem vào.
- Vậy là chỉ có mình tôi là nghe được mọi người?
Hữu Tuyết đóng cửa cẩn thận lại bắt đầu hỏi.
- Đúng vậy a, đã lâu rồi không có ai có thể nghe thấy bọn em cả, chị là người đầu tiên.
Hướng dương nói, tất cả hoa đều phụ họa theo.
Hữu Tuyết chưa gặp tình cảnh này bao giờ, cửa hàng hoa này là do mẹ cô để lại. Bà ấy mất khi cô 5 tuổi, trước đó bà đã giao cho cô chăm lo cửa hàng. Đã nhiều năm rồi mà bây giờ cô lại nghe được những đóa hoa này nói chuyện, thật sự là khó tiếp nhận ngay. Ngay cả mẹ cô cũng không biết.
- Tại sao tôi lại nghe thấy được?
Hữu Tuyết hỏi.
- Đáng lẽ chị không thể nghe thấy tụi em nói đâu, nhưng có lẽ do cơ thể chị đặc biệt có thể hút lấy được tinh hoa của tụi em. Trùng hợp hôm qua là đêm trăng xanh, năng lượng phát ra từ mặt trăng rất lớn nên chị đã lấy được rất nhiều tinh hoa từ tụi em, trở thành một phần của tự nhiên.
Hoa loa kèn từ nãy đến giờ mới lên tiếng, chất giọng nhẹ nhàng rất cuống hút.
- Vậy sao…
Bây giờ cô mới hiểu ra vấn đề, đăm chiêu nghĩ.
-Chị ơi, đến giờ mở cửa hàng rồi chị.
Thủy tiên nhìn đồng hồ rồi nhắc nhở Hữu Tuyết. Cô sực tỉnh lại rồi bắt đầu chuẩn bị, có lẽ phải chấp nhận làm quen với chuyện này rồi.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK