Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 6:
Hạ Phương dẫn con gái mình Châu Nhi cùng với Hữu Tuyết đi đến một nhà hàng để dùng bữa sáng, sau đó thì đi khắp nơi trong thành phố. Khu mua sắm, trang sức cho đến quần áo đều mua rất nhiều, đa số là mua cho cô.
- Dì Hạ à, cái này có lẽ hơi quá. Con có thể tự mua đồ được mà, không cần dì phải nhọc công như vậy đâu.
Hữu Tuyết nhìn những túi quần áo chất đống vậy mà thở dài. Hạ gia là một nhà giàu có ở Thủ Đô nhưng lại chuyển về đây ở, mặc dù không rõ lí do nhưng cô cũng không muốn tò mò quá nhiều. Châu Nhi là bạn từ nhỏ của cô, quan hệ giữa hai nhà cũng rất tốt.
- Không sao, mua nhiều một chút cũng không sao. Dì đã hứa với mẹ con là sẽ chăm sóc con, đừng phụ tấm lòng của dì chứ. A Châu cũng cần theo con học tập mà, nó rất lười và vô dụng, nó mà được một phần của con là dì rất mừng rồi.
Hạ Phương cười xoa đầu Hữu Tuyết cũng không quên đả kích con gái mình.
- Mẹ à, có cần phải đả kích con vậy không chứ, con đâu có vô dụng đâu.
Châu Nhi nhõng nhẽo, lúc nào mẹ cô cũng như thế. Thích nói xấu cô!
- Thôi được rồi, con vào thử đồ đi mẹ đợi ở ngoài.
Hạ Phương lựa một bộ đồ khá đẹp rồi đẩy Châu Nhi vào trong. Bản thân thì đứng bên ngoài cùng với Hữu Tuyết.
- Cũng đã 15 năm rồi, Vô Linh mất cũng khá lâu rồi nhỉ.
Hạ Phương thở dài, hồi tưởng về những ngày tháng trước. Vô Linh là mẹ của Hữu Tuyết, cả hai đều là chị em tốt với nhau.
- Vâng, cũng rất lâu rồi.
Hữu Tuyết nói, lâu đến nỗi cô cũng sắp quên mất bà ấy. Nếu không nhờ tấm ảnh bọn họ chụp cùng nhau thì có lẽ cô cũng đã quên mất mẹ của mình.
- Dì xin lỗi, lúc đó dì đã không thể giúp được cô ấy.
Hạ Phương rất buồn, đã rất lâu rồi không có ai hiểu được bà. Vất vả lắm mới có một người nhưng lại vụt đi mất, trong lòng bà cũng có một sự tiếc nuối.
- Không sao, do ý trời mà thôi, dì không nên tự trách mình.
Hữu Tuyết cười an ủi Hạ Phương.
- Haizz…
Hạ Phương nhìn đứa trẻ cạnh mình mà thở dài, con bé rất giống mẹ, rất kiên cường cô chấp, ngay cả cái tính lạnh nhạt ấy cũng rất giống. Nếu Vô Linh đã mất thì bà sẽ chăm sóc cho Hữu Tuyết coi như là không phụ di nguyện của cô ấy.
- Mẹ, thấy thế nào?
Tiếng gọi của Châu Nhi kéo tâm trí của bà trở lại.
- Đẹp lắm, lấy bộ này đi.
Hạ Phương nhìn một lát rồi bảo nhân viên lấy bộ này, ước chừng mua rất nhiều rồi thì bọn họ thanh toán tiền. Sau đó Châu Nhi kéo cả hai đi đến một tiệm café rất đẹp, vị trí cũng thoáng mát.
Đây là quán Doca Blue, Châu Nhi thường vào đây cùng với bạn bè. Thức uống ở đây rất ngon, còn có bánh ngọt nữa.
- Hai người uống gì?
Châu Nhi hào hứng giới thiệu tất cả các món ở đây làm cho Hữu Tuyết cùng Hạ Phương bật cười.
- Cà phê sữa.
Hạ Phương nói.
- Gì cũng được.
Hữu Tuyết không quá thích thứ gì nên mặc cho Châu Nhi gọi.
- Vậy một cà phê sữa, một sinh tố bơ và một nước cam, thêm ba phần bánh chocolate.
Châu Nhi nhìn menu một lúc rồi kêu, một lát sau nhân viên đã đem thức uống và bánh lên.
Hữu Tuyết kể lại việc bị Lâm Điệt quấy rầy hồi sáng nhưng không kể việc cứu người ngày hôm qua. Sau khi nghe Hữu Tuyết kể thì Châu Nhi đã đập bàn dẫn đến sự chú ý của mọi người trong tiệm.
- Cái tên này thật quá đáng, tiểu Tuyết đã không đồng ý lại còn đến làm phiền người ta nữa. Con sẽ dạy cho hắn ta một bài học.
Châu Nhi tức giận bẻ bẻ khớp tay.
- Bình tĩnh đi con gái, để mẹ hỏi tiểu Tuyết một chút.
Hạ Phương ngăn lời của con gái mình quay sang hỏi cô.
- Hắn còn nói gì nữa không?
- Hắn ta hỏi con có rảnh không, tối nay đi xem phim cùng hắn nhưng con viện cớ không đi.
Hữu Tuyết thành thật nói, hi vọng Hạ Phương có biện pháp giúp cô.
- Tạm thời chưa có cách, cứ để A Châu ở cùng với con đi dì chắc rằng hắn ta sẽ tiếp tục làm phiền. Nếu không ổn thì A Châu con đập cho hắn ta nhập viện lâu ngày thì hắn sẽ không tìm tiểu Tuyết nữa. Tạm thời là vậy.
Hạ Phương đưa ra kế hoạch nhất thời, Hữu Tuyết thật sự ấn tượng với cách làm bạo lực của hai mẹ con họ Hạ nhưng cũng rất biết ơn.
- Cứ yên tâm đi mẫu thân đại nhân, con chắc chắn sẽ đập cái tên họ Lâm ấy ba mẹ nhận không ra.
Châu Nhi cười man rợ nói.
- Thôi, ba mẹ nhận không ra có vẻ hơi quá. Đập cho hắn nhập viện vài tuần là được rồi.
Tưởng chừng Hạ Phương khuyên ngăn Châu Nhi nhưng bà ấy lại thêm dầu vào lửa ủng hộ Châu Nhi. Hữu Tuyết nhìn hai mẹ con đó mà bó tay không tham gia vào.
- Chiều nay con sẽ chuyển qua.
Châu Nhi nói.
- Nhà cậu còn trống nhiều phòng phải không tiểu Tuyết?
- Còn hai phòng.
Cô gật đầu.
- Cứ quyết định vậy đi.
Cả ba nhất trí, sau khi ăn xong thì trở về.
Khoảng 1 giờ sau thì Châu Nhi đã tới, trên tay là hành lí cực kì nhiều.
- Mình tới rồi đây.
Châu nhi đi vào trong, Hữu Tuyết để cô ấy chọn phòng, tất nhiên là Châu Nhi ở phòng kế bên phòng của cô rồi..
- Nhà cậu cũng đẹp nhỉ, rất nhiều hoa.
Châu Nhi không quá thích hoa nhưng thấy nhiều hoa đẹp như vậy liền khen ngợi.
- Đây là cửa hàng hoa.
Một câu ngắn gọn nhưng khiến Châu Nhi cứng đờ trong giây lát.
- Cậu giống mẫu thân đại nhân nhà mình rồi đấy, cứ ức hiếp mình.
Châu Nhi chu môi ủy khuất.
- Đây là sự thật.
Hữu Tuyết gật đầu nói.
- Tối nay cậu rảnh thì đi chơi với mình đi, mình có hẹn một số người bạn. Cậu đi chung đi.
Châu Nhi hỏi.
- Mình không thích ồn ào.
Hữu Tuyết nhíu mày không muốn đi.
- Nếu cậu không đi thì cậu ở nhà một mình sao được, cái tên họ Lâm ấy có thể tới bất cứ lúc nào.
Châu Nhi lợi dụng việc đang xảy ra để lôi kéo cô đi chơi.
- Vậy cũng được.
Hữu Tuyết suy nghĩ một chút rồi đồng ý.Châu Nhi vui vẻ bay lên lầu nằm.
- Bạn của chị dễ thương nhỉ?
Hoa hồng khúc khích cười.
- Rất là năng động, không thích ở nhà.
Hữu Tuyết cười nhẹ nhàng, cầm bình tưới và một ít phân bón đến đây.
- Chị cứ đi chơi đi, để bọn em trông cửa hàng cho, nếu cái tên người xấu đó lại tới thì em sẽ báo cho chị sau, chị đặt em ở gần mặt kính đi.
Xương rồng xung phong đi giám thị, Hữu Tuyết cũng đáp ứng đặt nó ở gần mặt tường kính.
Hữu Tuyết bắt đầu hấp thu năng lượng của tự nhiên, bởi vì tất cả các hoa đều nói hấp thu nó rất tốt cho cô.
- Như vậy các em thì sao?
Hữu Tuyết lo lắng nếu bản thân hấp thu năng lượng của hoa thì sẽ ảnh hưởng đến chúng.
- Không sao, chúng em có thể hấp thu từ tự nhiên mà.
Hoa thủy tiên nói. Hữu Tuyết có thể yên tâm mà hấp thu năng lượng. Đến tối thì Châu Nhi kéo cô đi chơi. Quả không ngoài dự đoán của dì Hạ, cái tên Lâm Điệt lại tới làm phiền cô nhưng thấy cửa hàng đóng cửa nên đành quay trở về.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK