Hữu Tuyết cùng Châu Nhi cùng nhau trở về, trên đường đi thì Châu Nhi hỏi rất nhiều. Hữu Tuyết đành khai thật chuyện xảy ra vào mấy hôm trước.
- Xem ra cậu ta có ý với cậu đó.
Châu Nhi nghiêng người nhìn cô gái mặt lạnh đi kế bên.
- Đừng nói bậy, anh ta không phải tầm thường.
Hữu Tuyết chặn cái miệng đang líu lo không ngừng kia lại.
- Người ta thích cậu là được.
Châu Nhi không đồng ý, bạn của cô cũng phải kiếm một mối tình vắt vai rồi, đây là một cơ hội tốt không nên bỏ lỡ.
- Cậu thật là, con người anh ta không phải là thứ mà chúng ta nghĩ tới đâu. Nếu như là người bình thường thì tại sao lại có người tổ chức truy sát anh ta cùng đám bạn, không ai rảnh như thế đâu.
Hữu Tuyết giải thích cho Châu Nhi suy nghĩ của mình, cô thấy Châu Nhi có vẻ đang suy nghĩ những lời cô nói nên Hữu Tuyết không nói nữa mà tiếp tục đi, gần tới nhà thì cô thấy chiếc một chiếc xe đang đậu ở trước nhà cô, có người đàn ông đang đứng đó đợi, cô liền nhận ra đó là ai.
- Lâm Điệt, hắn ta lại tới?
Hữu Tuyết nhìn thấy hắn thì không muốn trở về nhà nữa.
- A, thì ra là hắn! Lần này không xong với mình đâu, mình sẽ dạy hắn ta một bài học.
Châu Nhi kéo tay cô lại đi tới trước của nhà, Lâm Điệt nhìn thấy Hữu Tuyết thì mắt sáng lên bước tới gần.
- Thì ra cô ở đây, hôm nay rảnh không đi ăn cùng tôi.
- Mời anh tránh ra!
Hữu Tuyết né cái chạm ta của hắn ta đi vào trong.
- Cô rảnh không?
Hắn ta vẫn tiếp tục đu bám.
- Xê ra, tôi cảnh cáo anh sau này không được tới đây nữa!
Châu Nhi cản bước Lâm Điệt, không cho hắn ta bước tới thêm một bước nào nữa, Hữu Tuyết bước vào trong nhà và không để ý đến hắn ta.
- Cô gái, xin cô tránh ra dùm tôi. Đây là chuyện giữa hai người bọn tôi.
Vốn dĩ muốn tán đổ người đẹp lại giữa chừng giết ra một trình giảo kim khiến hắn ta bực bội, tuy vậy nhưng vẫn giữ thái độ nói chuyện.
- Anh có tư cách gì nói chuyện ở đây, tôi là chị em của cô ấy và tôi có quyền can thiệp.
Giữa hai người bọn cô thân như chị em ruột nên Châu Nhi nói việc này thì cũng không sai.
- Hôm nay tôi định mời…
Hắn ta chưa kịp nói hết câu thì bị một cú đấm ngay bụng, cơn đau khiến hắn ta quằn quại trên đất, chỉ ngón tay về phía cô.
- Cô, cô…!!!
Chưa kịp nói thì Lâm Điệt lại bị đấm ngay mặt, chỗ bị đấm sưng lên đau đớn.
Châu Nhi bước tới gần nhà thì Hữu Tuyết đã đứng đó, trên tay là hai cây gậy gỗ dài chừng 1m đưa cho Châu Nhi một cây, bản thân giữ lại một cây.
- Hừ, định cưa chị em của tao à, kì này mày không xong đâu.
Châu Nhi quật tới tấp lên người của Lâm Điệt, mỗi gậy đều dùng lực rất mạnh tập trung đánh ở khắp trên cơ thể.
- Đừng đánh nữa!
Lâm Điệt che chắn cơ thể cầu xin nhưng lại ăn một đạp nữa. Đánh thật lâu thì Châu Nhi mới dừng tay, ném khúc gỗ về phía hắn rồi quay vào trong. Hữu Tuyết nhìn hắn với ánh mắt khinh bỉ.
- Tự chuốt lấy đau cho bản thân.
Cô ném thanh gỗ chuẩn xác vào ngực của Lâm Điệt làm hắn đau đến nhe răng trợn mắt. Tiếng của Châu Nhi vọng ra từ bên trong cửa hàng.
- Mỗi lần đến thì mỗi lần ăn đập, liệu hồn!
Hữu Tuyết đóng cửa tiệm lại.
Lâm Điệt nằm thở một lúc lâu mới có sức lực lấy điện thoại ra gọi người tới giúp. Lúc tên nhân viên tới nhìn thấy cảnh tượng này thì hoảng lên nghĩ rằng bị bọn côn đồ hành hung, không trì hoãng đưa hắn đến bệnh viện.
- Bệnh nhân bị nứt xương cánh tay phải và chân trái, khắp người có nhiều vết thương nên phải tịnh dưỡng 1 tháng.
Bác sĩ nhìn bệnh nhân thê thảm thì lắc đầu, chắc là bị bọn côn đồ đánh nhưng cũng không nhiều chuyện mà bước đi.
- Ai hại anh như thế này ?
Người đưa Lâm Điệt vào bệnh viện là cấp dưới trung thành của hắn- Trương Chiêu, hiện tại đang ngồi ở cạnh Lâm Điệt băng bó khắp người.
- Là hai ả đàn bà khốn kiếp đó!
Lâm Điệt kích động đến vết thương thì đau đớn không dám cử động mạnh.
- Hai cô gái, chẳng lẽ là người ở cửa hàng hoa đó sao?
Trương Chiêu thốt ra.
- Phải.
- Vậy anh đợi em chút, em sẽ điều tra hai người đó.
Trương Chiêu đi ra ngoài, hơn một giờ sau mới quay trở lại.
- Sao rồi.
Lâm Điệt hỏi.
- Một người là Vô Hữu Tuyết chủ cửa hàng hoa, người còn lại là Hạ Châu Nhi hàng xóm thân thiết của cô ta.
Trương Chiêu nói.
- Con ả họ Hạ đó là người đánh tao, khiến tao phải vào đây.
Từng chữ phát ra từ miệng của Lâm Điệt là nghiến răng nghiến lợi. Hắn muốn cưa đổ Hữu Tuyết làm bạn gái, chơi chán thì bỏ không thì cho đám người của hắn hưởng dụng cũng không sao. Ai dè lại bị đánh cho nhập viện.
- Em khuyên anh đừng đụng vào cái người tên Hạ Châu Nhi đó, cô ta là con gái của một gia tộc ở Thủ Đô, không biết lí do gì thì trở về đây định cư.
Trương Chiêu cẩn thận nói.
- Gia tộc ở Thủ Đô?
Nghe đến đây thì Lâm Điệt có chút dè dặt, mấy gia tộc ở Thủ Đô không phải là hạng người như hắn có thể động vào. Mặc dù không rõ tại sao chuyển về đây nhưng hắn không dám làm bừa.
- Không đụng tới con nhỏ họ Hạ thì tìm một đám côn đồ tới đây, kêu bọn nó tìm cách gây sự cửa hàng của con ả Vô hữu Tuyết kia, đánh nó bầm dập cũng được.
Lâm Điệt cười đê tiện nhưng lại ho sù sụ, tên Trương Chiêu thì đi ra ngoài làm theo những gì hắn nói.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK