Mục lục
[Dịch]Chân Lộ - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vô Thường đã diễn xuất thì phải nói là quá hay, Duy Mạnh lão giả hoàn toàn bị hắn dắt mũi nên khi nghe xong câu chuyện của hắn, lão liền cười khẽ tán thưởng.

-Tiểu tử ngươi lựa chọn không sai, gia nhập Dược Các bọn ta, thế lực kia có cho mười lá gan cũng chẳng dám vươn móng đến chạm vào người ngươi.

-Mà này tiểu tử, ta có thắc mắc hỏi ngươi đây, trả lời cho ta rồi chúng ta bàn chuyện ngươi trở thành một thành viên của Dược Các thì cần làm gì.

Tranh thủ cơ hội tiểu tử này còn “non”, Duy Mạnh các chủ muốn giải mất cái khuất mắc nãy giờ trong lòng.

-Các chủ lão gia ngài hãy hỏi thẳng, ta biết sẽ trả lời không giấu diếm.

-Chuyện là lúc nãy, ngươi luyện đan có vấn đề gì sao?

-Vâng, lúc ấy do tiểu tử ta lỡ tay luyện đồng thời nhiều dược vật, phân tách ra khá nhiều loại dược tính khác nhau nên rất hỗn loạn, may mắn cuối cùng cũng êm xuôi thành đan. Lần sau ta sẽ rút kinh nghiệm.

Vô Thường ngay thẳng trả lời nhanh, dĩ nhiên nội dung bên trong là do hắn tự bịa để kể vì dù sao thì ba lão Các chủ cũng không thể biết được bên trong lò đang diễn ra những gì bởi họ vốn không dùng linh lực để thăm dò quá trình luyện đan của hắn.

Sự thật lý do mà Vô Thường không làm vội “thôi đan” chính vì thiếu nữ xinh đẹp có mái tóc đen huyền cách hắn một lão già. Trong suốt quá trình luyện đan, nàng có lẽ là người có đan tâm yếu nhất trong bốn người nên thỉnh thoảng luôn liếc hắn vì nghe phải vài âm thanh kinh ngạc của ba vị Các chủ phương xa. Nếu lúc ấy hắn thôi đan chắc chắn sẽ khiến nàng trợn mắt không thể tin và dẫn đến khả năng điều khống Hỏa linh lực của nàng bất ổn, gây thất bại cả một đan lò mà nàng đang làm rất tốt.

Kể từ lúc kết nối với Vụ Hương Lan, được ăn xôi chè mật ngọt mỗi giờ của nàng thành ra Vô Thường đột nhiên khá mềm lòng với nữ nhân, nhìn một thiếu nữ tại vùng hẻo lánh may mắn lắm mới có thiên phú luyện đan tốt bị thất bại thì hắn cũng không đành lòng cho lắm, thế nên xem như mở lòng từ bi giúp nàng một hồi.

-Rút kinh nghiệm là đúng, một lần khởi luyện cùng lúc ba loại dược liệu là vô cùng khó khăn, ngươi mới 10 tuổi* nhỏ bé, thời gian tập luyện trụ vững còn chưa có nhiều, về sau cố gắng tập luyện chắc chắn sẽ thành một vị Đan Sư nổi danh khắp thiên hạ.

Hệt như một con trâu bị Vô Thường kéo đi, Duy Mạnh gật đầu khi đã hiểu rõ nguyên nhân Vô Thường vì sao đứng yên hơn 30 phút mà chưa thôi đan.

*VT khai giả, hòng bớt đi nghi ngờ hắn biến thái.

Lão bất chợt hiếu kỳ hỏi.

-Tài nghệ luyện đan của người là tự học hay có người truyền dạy?

Thông thường nếu một lão già hoặc trung niên nam tử dự thi một cuộc luyện chế đan dược lấy bằng Đan Sư hợp chuẩn thì đều có khả năng cao là tự học mà thành, nhưng nếu là thiếu nữ Hồng Tiêu Mị và tiểu Vô Thường nhỏ tuổi, muốn luyện đan được đến trinh độ vừa thể hiện thì trừ phi là thần đồng luyện đan, còn không thì tuyệt đối phải có người chỉ dạy tận tình.

Duy Mạnh hỏi câu này xét cho cùng cũng chỉ là vì hiếu kỳ, đồng thời lão còn hy vọng đằng sau lưng Vô Thường có người chỉ dạy hắn luyện đan chẳng hạn như một vị trưởng lão Nhậm gia, chứ nếu không thì hai từ “thần đồng Đan Sư” kinh hãi thế nhân sẽ được gắn mác lên người hắn.

Một tiểu tử chưa hơn 10 tuổi vừa là Linh Nhân cảnh lại vừa tự học luyện đan rồi trở thành Đan Sư, đây liệu có còn là người?

Đứng trước cây hỏi, Vô Thường không kịp nghỉ ngợi cười cười nói, âm thanh truyền vào lỗ tai Duy Mạnh khiến lão ngớ người.

-Là ta tự học đấy, kiến thức ta lấy trong sách vở, thực hành ta lấy rau cỏ ra rèn luyện.

-Dùng rau cỏ để thực hành ư?

Duy Mạnh bỗng trợn mắt, âm thầm mắng bản thân ngu ngốc khi mãi cho đến bây giờ hắn mới phát hiện ra một chân lý quá ư dễ dàng nhưng trước nay chắc chắn có vô cùng ít vị Đan Sư giống hắn biết đến.

Trước khi trở thành một Đan Sư, ai cũng đều sẽ có một quãng thời gian tập luyện ngày đêm gian nan, nhất là quá trình thanh lọc dược tính, họ, kể cả Duy Mạnh bên trong phải mất rất nhiều tài nguyên dược vật mới khổ cực sơ thành quá trình thanh lọc.

Nhưng bây giờ khi nghe Vô Thường nói dùng cỏ cây để luyện tập thanh lọc, Duy Mạnh mới phát hiện rằng “rau cỏ cũng có nhiều dược tính khác nhau tồn tại trong cơ thể chúng, luyện tập thanh lọc nó cũng không hề khác so với luyện tập thanh lọc các loại linh thảo đắc đỏ. Vậy tại sao hồi đó ta không nghỉ ra mà luôn phải vòi tiền cha mẹ đi mua dược vật phung phí tài nguyên? Đúng là ngu ngốc”.

Còn chuyện Vô Thường có thật sự là tự học hay không lão cũng không cần chú tâm đến nữa, hắn luyện đan đến trình độ bậc này căn bản là tự thân hắn có thiên phú, có lão sư hay không có đều như nhau.

-Sự khác biệt giữa thần đồng thiên tài Đan Sư và người phàm dĩ nhiên là ở chỗ nào.

Sau gần ba mươi giây lắc đầu tự thán, Các chủ Duy Mạnh thở dài nói một câu như không rõ mục tiêu đầu đuôi, lão vội chuyển chủ đề, nói về trọng điểm cần bàn với Vô Thường.

-Bây giờ ngươi đã đủ tư cách làm thành viên của Dược Các, ngươi đúng là muốn gia nhập Dược Các? Nếu muốn hãy in dấu máu của ngươi lên tờ giấy này.

Lấy bên cạnh bàn một tờ giấy có chữ nghĩa khắp nơi, Duy Mạnh đưa cho Vô Thường.

Khác với các trường hợp tham Dược Các bình thường, tu luyện giả muốn gia nhập Dược Các chi nhánh thì yêu cầu cơ bản là thiên phú phải từ 40 sợi xích trở lên và đạt chuẩn trong bài kiểm định thực lực liền đã được cấp giấy làm thành viên và bắt đầu làm việc cho Dược Các chi nhánh. Tuy nhiên, Vô Thường với thiên phú 83 sợi xích cùng khả năng thiên tài Đan Sư kinh hãi thế tục tương lai nên hắn sẽ được đưa đến tổng bộ Dược Các, tờ giây lão đưa chính là quy tắc tuyển nhân tài của Dược Các tổng bộ.

Nhìn tờ giấy, Vô Thường gãi gãi đầu nói.

-À… à, tiểu tử ta trước khi đánh dấu thì cần phải biết quy tắc nha, ta gần đây cũng có chút vấn đề sợ không hợp chuẩn để tham gia Dược Các.

Vấn đề Vô Thường nhắc đến chính là việc hắn gia nhập Nam Hải Môn có hay không vi phạm quy tắc thành viên của Dược Các. Bên đấu trường Phong Ba thì không có vấn đề, nhưng Dược Các có đôi khi sẽ khác quy tắc một chút, buộc hắn phải lựa chọn giữa Nam Hải Môn và Dược Các.

Duy Mạnh các chủ trả lời.

-Trong tờ giấy này đã có những thông tin quy tắc muốn gia nhập Dược Các, ngươi cầm lấy mà đọc, bên trong nếu không có vấn đề ngươi bận tâm thì cứ ký giấy, còn nếu có thì chúng ta từ từ bàn bạc.

Ý tứ của Duy Mạnh rất rõ ràng, nếu Vô Thường có vi phạm quy lệ không được phép tham gia Dược Các thì lão sẽ tìm cách làm cho Vô Thường hợp lệ, một thiên tài đồng thời là một món mồi béo bở, lão không thể để vụt mất.

-Ân, vậy mong Các chủ lão gia ngài đợi ta một chút mới làm ra quyết định.

Vô Thường hai tay cầm tờ giấy vội liếc mắt nhanh đọc nội dung bên trên.

Năm phút trước thời điểm hiện tại, trước thời điểm Vô Thường đọc nội dung tờ giấy.

Bên trong Châu Nam thành, hai bóng người nam nhân xuất hiện giữa dòng người khá ít ỏi bởi ánh nắng trưa đầy gay gắt.

-Ngươi nói nơi nhỏ bé này vậy mà có tồn tại một người thiên phú đạt 100 sợi xích giống ta?

Một thiếu niên tuấn mỹ chừng 18, 19 tuổi đã có thực lực Linh Sư cảnh tầng 6 vô cùng khủng khiếp trong cùng cấp bậc kinh ngạc hỏi một vị trung niên có khí thế kinh người đi theo sau lưng tựa như kẻ tôi tớ.

Trung niên thành thực cung kính trả lời.

-Vâng, thuộc hạ sau khi tỏa ra Thánh lực bao hàm hết thảy thành thị nhỏ này đã phát hiện được, ngoài ra thì sinh mệnh lực của kẻ này cũng còn rất non nớt, tuyệt không quá 17 tuổi. Nếu thiếu chủ có thể khiến hắn phụng thị cho người thì khả năng xưng hùng toàn bộ Phá Vân tinh cầu của thiếu chủ càng thêm vững chắc một bậc.

Nguyên bản hai người nam tử này đang trên đường quay trở về địa phận thế lực và đi ngang qua Châu Nam thành. Vị trung niên là một Thánh cảnh khủng bố, mà thế lực của hai người cũng đang thiếu nguồn nhân lực nên vị trung niên đưa Thánh lực xuống bao quát Châu Nam thành nhằm thử vận may, tìm về được một vài mầm móng có tính đột biến cao nơi hẻo lánh. Kết quả sau mười giây từ trên cao quét xuống, hai người đã quyết định tiến đến vị trí người trung niên cảm ứng được.

-Hy vọng chưa có thế lực mạnh nào đã thu nhận hắn, nếu không những điều ngươi nói chỉ là viễn tưởng.

-Vâng.

Gật đầu đáp lễ, trung niên tức thì mang theo thiếu niên biến mất tại chỗ.

Một phút sau hai người lần nữa xuất hiện, đứng dưới chân Mộng Hương Lâu.

-Bên trong chỉ có duy nhất ba vị Tông cảnh, còn lại tất cả đều là Linh Nhân cảnh và một vài vị Linh Sư cảnh thưa thiếu chủ.

Vị trung niên Thánh cảnh quay sang nói rõ thực lực của Mộng Hương Lâu cho thiếu niên.

Thiếu niên gật gù.

-Ừm, chúng ta đi vào xem xét.

-Khoan đã thiếu chủ.

Bất quá vị thiếu niên tuấn mỹ còn chưa đi được hai bước chân, vị trung niên đã vội kêu lên khiến thiếu niên tuấn mỹ nhíu mày hỏi.

-Hử, chuyện gì?

-Chúng ta không cần phải lên, người đó đang từ bên trong bước ra cùng với một vị Tông cảnh.

Đưa tay chỉ về hướng cổng ra vào của Mộng Hương Lâu ở tầng một, vị trung niên nói. Tiếp đó cả hai người liền dõi mắt đến nhìn người chuẩn bị bước ra ngoài.

Tại cửa ra vào Mộng Hương Lâu, Vụ Hương Lan cùng mẹ và hai thị nữ cầm quạt che nắng vừa bước ra khỏi cửa, mẹ nàng liền kỳ quái nói.

-Con gái không trong phòng chú tâm tu luyện lại rãnh rỗi rủ mẹ đi dạo, không biết có phải là đang tìm người không đây.

Vụ Diễm Hương nói như vậy cốt yếu chính là muốn chọc Vụ Hương Lan, nói nàng giả bộ đi dạo phố để tìm tiểu lang quân đã đã rời Vụ Hương Lan, đi ra bên ngoài làm chút chuyện vặt.

-Kiếm… kiếm ai, không có, con thật tình rủ mẹ đi dạo mà.

Vụ Hương Lan bừng đỏ mặt sau khăn che nói ngập ngừng như thỏ con bị dẫm phải đuôi với Vụ Diễm Hương.

-Rồi rồi, đi dạo ngắm cảnh thì đi dạo ngắm cảnh, kể ra cũng lâu rồi mẹ con mình cũng chưa có cơ hội đảo quanh một vòng Châu Nam thành xem có gì đổi khác.

-Ưm.

Vụ Diễm Hương thôi chọc ghẹo con gái, cả hai mẹ con đều xinh đẹp lộng lẫy với chiếc khăn che đi dung nhan đầy bí ẩn khiến nhiều người thèm khát cùng với hai thị nữ che dù lớn bước khỏi ngoài đường.

Cách hai người một đoạn 20m, nhìn hai người đi ra, vị trung niên Thánh cảnh ẩn mình lập tức nói với thiếu niên tuấn mỹ đã không biết từ lúc nào lại ngẩn người ra một chỗ khi mắt hắn vừa dõi theo hình bóng xinh đẹp của một ai đó mang theo làn hương dịu nhẹ lướt qua.

-Thiếu nữ có khăn lụa màu vàng nhạt che nửa mặt chính là người có thiên phú 100 sợi xích, còn người bên cạnh dường như là mẹ nàng.

-Ừm…

Chỉ trả lời một tiếng như vậy, thiếu niên tuấn mỹ cứ thế đờ người nhìn bóng lưng Vụ Hương Lan đang dần đi xa.

-Thiếu chủ, thiếu chủ, thiếu chủ,…

-Người bị sao vậy?

Sau lưng, trung niên Thánh cảnh gọi thiếu niên một hồi lâu không trả lời, hắn liền trực tiếp đặt tay lên vai thiếu niên lung lay.

-Haả?

Giật người tỉnh dậy, thiếu niên còn kém chút xíu sẽ hoàn hồn đày đủ hỏi.

Trung niên vội trả lời.

-Hai người đã rời đi cách xa chúng ta hơn 350m dựa theo con đường này.

-Đuổi theo, chặn nàng lại.

Rất hoảng hốt khi người mình yêu thích ngay lần đầu gặp mặt biến mất trước mặt, thiếu niên tuấn mỹ lập tức ra lệnh.

-Vâng.

Đáp lời, trung niên tức tức thì mang theo thiếu niên biến mất khi tốc độ di chuyển của họ là quá nhanh, xung quanh đường họ bước qua thì bụi mù, gió mạnh đều bốc lên khiến người người ven đường tưởng con gió dị bùng phát khó hiểu.

Một phút sau đó, ngay khi Vụ Hương Lan và mẹ vừa rẻ qua một con đường nhỏ thông đến con đường lớn bên kia thì hai thân ảnh nam tử bỗng dưng xuất hiện trước mặt, chặn lối đi của hai người.

-Lan nhi cẩn thận.

Mặc dù bản thân Vụ Diễm Hương rất sợ hãi vì nàng hoàn toàn biết được thực lực của một trong hai người trước mặt cực kỳ kinh khủng, chí ít là Tôn cảnh mới có thể vô thanh vô tức xuất hiện trước mặt nàng. Nhưng vì là một người mẹ, nàng luôn có bản năng tự nhiên ban tặng muốn bảo vệ con, do vậy nàng tức khắc đẩy Vụ Hương Lan ra sau lưng, bản thân thì run run che chở con gái, nàng nhìn hai người nam tử hỏi.

-Các ngươi là ai, tìm chúng ta có chuyện gì?

-Là ai sao?

Thiếu niên tuấn mỹ cười nhạt, đôi mắt khẽ liếc Vụ Hương Lan núp đằng sau Vụ Diễm Hương một cái mê mẩn, sau đó hắn nói.

-Vì sao chúng ta không làm một cuộc nói chuyện nhỉ?

Quay trở lại Vô Thường nơi Dược Các tại thời điểm hiện tại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK