Mục lục
[Dịch]Chân Lộ - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trấn Kim lão giả khẽ lắc đầu thở dài, nhưng mà khi thấy Vô Thường vẫn nhắm mắt tĩnh tâm, nãy giờ lão than thở tiếc thương mẹ hiền Thiên Địa cứ như bị hắn trực tiếp bỏ qua, lão khẽ giật giật khóe miệng lại bình tĩnh nói tiếp.

-Ngươi hỏi lão phu, tu luyện thật chất là gì? Lão phu xin trả lời ngươi, tu luyện chính là để đề thăng đẳng cấp sinh linh, từ sinh linh bậc thấp đi đến sinh linh bậc cao nhờ vào việc độ qua Thiên kiếp do Thiên Địa ban tặng.

-Ở Nhân Giới của ngươi có linh khí, linh khí cấp cao hay còn gọi môn khí, thánh khí và thiên khí. Tại sao từ Linh Sư cảnh đến dưới Linh Sư cảnh đều phải hấp thụ và chỉ hấp thụ được duy nhất linh khí, tại sao Tông, Tướng cảnh lại phải hấp thụ môn khí, môn khí nằm ở nơi nào…

Linh khí, môn khí, thánh khí thật ra luôn tồn tại xung quanh mọi sinh linh, tuy nhiên vì sinh linh ban đầu được sinh ra đều chỉ là sinh linh bậc thấp nên họ chỉ có thể cảm nhận thấy linh khí rồi hấp thụ chúng, còn môn khí và thánh khí thì không cảm nhận được, cũng không thể hấp thu, thiên khí thì tồn tại bên ngoài tinh không.

Sinh linh bậc thấp hấp thụ linh khí sau khi trải qua Thiên kiếp tẩy lễ sẽ thành sinh linh bậc cao có thể cảm nhận, hấp thụ môn khí, ngoài ra thì sinh linh bậc cao nào còn có một số năng lực đặc thù chẳng hạn như ngự không phi hành.

Sinh linh bậc cao môn khí sau khi trải qua nhiều lần Thiên kiếp từ Tông lên Tướng, từ Tướng lên Tôn, từ Tôn lên Đế, từ Đế lên Thánh cảnh sẽ thành sinh linh bậc cao hơn có thể cảm nhận, hấp thụ thánh khí, ngoài ra còn khai mở được mố số năng lực đặc thù.

Và cứ thế, cữ mỗi khi sinh linh đang ở đẳng cấp yếu, khi trải qua Thiên kiếp liền sẽ trở thành sinh linh bậc cao hơn nữa với khả năng cảm thụ được năng lượng khí mạnh hơn tồn tại và hấp thu nó, hóa nó thành chính sức mạnh của bản thân.

Đây là ý nghĩa và con đường đúng nhất mà một tu luyện giả cần bước theo trên con đường tu luyện

-Ngươi hỏi lão phu, tu luyện thật chất là gì? Lão phu xin trả lời ngươi, tu luyện chỉ là bấy nhiêu thôi, nó đơn giản, dễ hiểu lại cũng không đơn giản, không dễ hiểu.

-Lĩnh ngộ, cảm ngộ, minh ngộ về thuộc tính, về Thần thông, về Công pháp, về mọi mọi thứ xung quanh, tất cả đều chỉ là nhằm giúp sức mạnh của sinh linh đạt đến tiêu chuẩn quy tắc để mẹ Thiên Địa có thể phái Thiên kiếp xuống mà thôi. Thế nên có một số sinh linh dù vẫn còn thanh xuân, trai trẻ gặp bình cảnh, không thể tăng thêm sức mạnh chính là đang kẹt ở sự "ngộ". "Ngộ" chưa tới, sức mạnh chưa thành, Thiên kiếp sẽ chưa giáng…

Tu luyện nói đơn giản, dễ hiểu là chỉ cần ba bước chính.

Bước một, hấp thụ năng lượng khí tạo thành sức mạnh sử dụng.

Bước hai, tăng cấp sức mạnh dựa vào lĩnh ngộ, cảm ngộ, minh ngộ về mọi thứ có thể lĩnh ngộ, cảm ngộ, minh ngộ để đạt đến tiêu chuẩn của mẹ Thiên Địa.

Bước ba, hứng chịu Thiên kiếp, trải qua Thiên kiếp, đề thăng thành sinh linh cấp cao rồi tiếp tục vòng lập bước một.

Tu luyện nói không đơn giản, không dễ hiểu bởi ba bước đều có điều kiện hoặc tình cảnh khó khăn, khan hiếm.

Ở bước một. Năng lượng khí có chỗ ít, có chỗ nhiều nên tu luyện giả tùy vào nơi sinh sống mà có tốc độ tu luyện nhanh hay chậm. Cũng vì nguyên nhân như vậy, chiến tranh mới diễn ra liên miên để tranh giành nơi nhiều năng lượng khí, kẻ yếu chỉ có thể ở nơi hẻo lánh, ít năng lượng khí tu luyện.

Ý nghĩa ẩn bên trong bước một đã chính là một cái khó khăn, đẫm máu lớn.

Ở bước hai. Lĩnh ngộ một điều gì đó từ kinh nghiệm của một người am hiểu đã là chuyện khó khăn. Cảm ngộ một điều gì đó từ những thứ xung quanh càng khó khăn hơn nữa. Minh ngộ (tự ngộ) lại dường như đã là chuyện không thể nào, nó khó khăn thậm chí còn hơn chuyện gặp được oan hồn cô dâu muốn trả thù người chồng đã nhẫn tâm sát hại cô ấy.

Ý nghĩa ẩn bên trong bước thứ hai đã chính là một cái yêu cầu vô cùng lớn về trình độ biết tư duy, suy nghĩ của sinh linh.

Ở bước ba. Thiên kiếp là một kiếp nạn đem thiên lôi từ trên trời đánh vào thân thể sinh linh, đánh vào linh hồn sinh linh tạo nên một nỗi đau vô tận khủng khiếp. Nỗi đau này có thể được ví như một nam nhân “khí huyết phương cương, xuân xanh sung mãn đỉnh cao” nhưng lại đột nhiên bị người thiến mất tiểu đệ đệ còn chưa được “hưởng” lần nào, hoặc một nữ nhân yêu mù quán một nam nhân say đắm rồi cuối cùng bị nam nhân đó bỏ rơi, thậm chí còn bị đem ra làm trò tiêu khiển cho những tên đốn mạc. Nỗi đau này, ai, ai, và ai có thể thấu được?

Thiên kiếp giáng xuống đem đến đau đớn vô cùng nhưng sự hủy diệt mạnh hay yếu ẩn bên trong nó lại phụ thuộc vào tinh thần. Chính vì vậy nên sinh linh khi đau đớn vì Thiên kiếp mà không cố gắng chịu đựng, kiên trì để giữ vẫn tinh thần sẽ khiến tinh thần suy giảm, đồng nghĩa với sự hủy diệt trong Thiên kiếp càng trở nên mạnh mẽ hơn, và nếu tinh thần sụt giảm đến một mức nào đó mà có thể là bất tỉnh, sinh linh sẽ bị Thiên kiếp hủy diệt. Còn sinh linh mà chịu đựng được sẽ thành sinh linh bậc cao, từ đó dưới kinh nghiệm độ kiếp đã có, những Thiên kiếp về sau sẽ dần dần nhẹ nhàng cho đến không hề có cảm giác đau đớn gì cả.

Tuy nhiên, Thiên kiếp không chỉ có nỗi đau và sự hủy diệt sinh mạng, mà nó còn mang đến cơ hội cho kẻ thù tìm đến trả thù. Bởi lẽ, người độ thiên kiếp phải chịu một áp lực tinh thần và nỗi đau rất lớn, gặp kẻ thù thì sức còn nhưng tâm trí nào còn?

Chưa kể, nếu độ kiếp đang có xu hướng thành công thì sức mạnh sẽ dần suy giảm về con số không, đến khi thành công thăng cấp sinh linh thì đã giống như một phàm nhân chỉ có sức mạnh khí lực tay chân, hay còn gọi là thời kỳ suy yếu sau đột phá. Đây tuyệt đối là một cơ hội vô cùng tốt để giết người cướp của, trả thù, hay vì mục đích khác.

Ý nghĩa ẩn bên trong bước thứ ba dường như đã là một cửa “Tử” không thể từ chối.

-Hết rồi, lão phu chỉ có kiến thức bây nhiêu để giảng giải thôi, muốn chuyên sâu hơn thì với năng lực của ta, ta rất tiếc là không thể.

-Nhiêu đây đã đủ thưa tiền bối, vãn bối cảm tạ giải đáp khuất mắt trong lòng.

Nhẹ nhàng mở đôi mắt sắc bén, Vô Thường cảm tạ.

-Đây chỉ là điều ta phải làm mà thôi. Được rồi, phần thưởng của ngươi đã được ban tặng, ngươi đáng lẽ phải quay về giới nhưng do nhận được chỉ thị đến từ các bậc đại năng, ta còn có chuyện muốn bàn với ngươi.

Nghiêm túc nhìn Vô Thường thấp chỉ đến eo mình, Trấn Kim lão giả nghiêm nghị nói.

-Ngươi… có muốn gia nhập vào tổ chức của lão phu, đi đến Đại Thế Giới để tu luyện hay không?

-…

Nhận được câu hỏi này, Vô Thường mặt lạnh để đạt đến sự trấn tĩnh cao nhất mà im lặng tính toán.

Trấn Kim lão giả đối diện cũng biết Vô Thường cần suy nghĩ để đưa ra lựa chọn, lão lại nói thêm thông tin, mục đích dĩ nhiên là làm an lòng vị Chí Tôn chuyển sinh này.

-Gia nhập tổ chức của lão phu, ngươi muốn gì, tổ chức ta đều dốc sức đáp ứng nếu nó nằm trong khả năng. Quyền lực, tiền tài, mỹ nhân, sức mạnh, ngươi muốn đều có được.

-Không chỉ thế, tại Đại Thế Giới thì năng lượng khí mới thật sự là năng lượng khí chứ không phải năng lượng khí nhỏ yếu như tại Nhân Giới của ngươi, hấp thụ nó và biến nó thành sức mạnh, ngươi chắc chắn sẽ cảm nhận được sức mạnh gấp trăm lần Nhân Giới của ngươi. Tuy nhiên…

-Ngươi hẳn cũng biết, trên đời thì không ai cho không ai thứ gì, ngươi nếu một khi đã gia nhập tổ chức, được tổ chức bồi dưỡng thì phải cống hiến cho tổ chức, thậm chí mạng cũng có thể mất nếu nhiệm vụ quá khó khăn hoặc dị biến phát sinh khó ngờ. Đây cũng là cái giá phải trả cho việc muốn được sức mạnh lớn hơn.

Để có thể mời chào một người toàn tâm, toàn ý vào tổ chức, bất kể người đó là thiên tài tuyệt thế không hiểu chuyện hay là đại năng chuyển sinh đã biết tất cả, tiêu chí tổ chức của Trấn Kim lão giả khi mời chào chính là thành thật đưa ra những thông tin về lợi ích và nhiệm vụ nguy hiểm người tham gia tổ chức sẽ được và sẽ gặp.

Bởi lẽ tổ chức của Trấn Kim lão giả chỉ tuyển cường giả chân chính, mà cường giả chân chính lại là người có gan mạo hiểm, bất chấp an nguy để vươn đến sức mạnh đỉnh cao. Người có thiên phú nhưng nhát gan, đối với tổ chức mà nói thì chỉ là một bọn rác rưởi may mắn được Thiên Địa cho tư chất hơn người mà thôi, không hơn cũng không kém.

-Ngươi cứ suy nghĩ đi.

Chỉ nói bấy nhiêu, Trấn Kim lão giả không tiếp tục nhiều lời, vì nếu làm vậy thì sẽ giống như một dạng năn nỉ, lôi kéo hơn là mời chào, điều này chắc chắn khiến Vô Thường hiểu lầm tổ chức. Bởi lẽ chỉ có tổ chức nhỏ yếu mới đi năn nỉ, lôi kéo một thiên tài, sợ thiên tài vụt mất, còn tổ chức lớn mạnh thì chỉ đơn giản là mời chào, thiên tài vào thì tốt, không vào cũng chẳng ảnh hưởng gì, thiên tài ở chỗ của họ là không hề thiếu.

Do vậy, lúc này Trấn Kim lão giả chỉ còn chờ Vô Thường trả lời, không nói gì nữa.

Năm giây trôi qua đi, Vô Thường trịnh trọng trả lời.

-Vãn bối ở Nhân Giới vẫn còn một vài việc chưa hoàn thành, nếu tổ chức của tiền bối cho vãn bối một thời gian giải quyết thì thật là tốt, còn không, có lẽ vãn bối và tổ chức không duyên.

-Thời gian chúng ta có thể chờ ngươi, đợi ngươi hoàn thành những việc ngươi còn sầu muộn ở Nhân Giới, nhưng điều đó chỉ làm ngươi càng thêm thiệt thòi mà thôi.

Trấn Kim lão giả chuyển giọng giải thích.

-Ngươi nên biết rằng, Nhân Giới của ngươi thật ra chỉ là một vùng Giới nhỏ và độc lập bên trong Đại Thế Giới, nhưng dù vậy thì chúng ta vẫn không có năng lực để đưa một sinh linh vào hay ra khỏi Nhân Giới, mà chỉ có thể trao đổi với nó hoặc hủy diệt nó.

-Cuộc tranh đoạt sinh khí được tạo thành, và những luồng sáng đưa các ngươi đi hay đón các người về đều là do chúng ta đã dùng một biện pháp đặc thù để trao đổi với các Giới, khiến các Giới hứng thú tham gia cuộc chơi và tự tạo ra luồng sáng để mang nhân tài thay chúng đoạt về sinh khí, chứ ngươi đừng nghĩ chúng ta có năng lực ghê gớm như vậy.

- Nơi này, nơi mà các ngươi cho là mảnh đất thần bí thật chất chính là một vùng không gian nhân tạo của Đại Thế Giới. Thế nên chỉ khi ngươi còn ở đây thì tổ chức chúng ta mới có năng lực mang ngươi ra ngoài Đại Thế Giới, còn khi quay trở về Nhân Giới thì vô vọng.

-Ngươi nếu nói còn việc bận phải giải quyết cho xong, vậy thì lần sau muốn đi thì chỉ có duy nhất một cách. Sớm nhất là 25 năm nữa ngươi phải có mặt ở vòng 2 cuộc tranh đoạt, trễ hơn chút thì đợi 84 năm nữa ngươi phải có mặt ở vòng 3, 170 năm ở vòng 4, 267 năm ở vòng 5, 334 năm ở vòng 6, 434 năm ở vòng 7.

-Trong sáu mốc thời gian ứng với sáu vòng còn lại của cuộc tranh đoạt tính từ lúc này, ngươi chỉ cần tham gia và có một thứ hạng bên trong, chúng ta sẽ mang ngươi đi.

Câu cuối này của Trấn Kim lão giả cũng đã ngụ ý nói rằng, nếu Vô Thường tham gia ở các vòng tiếp theo mà không giành được hạng nào, hắn đã mất tư cách để được đưa về Đại Thế Giới.

Việc chờ đợi cơ hội khác của Vô Thường rõ ràng cũng đã khiến cơ hội đến Đại Thế Giới xa vời hơn với hắn, bởi lẽ khi sinh linh có đẳng cấp càng cao, năng lực lại càng nhiều và quỷ dị, cuộc tranh đoạt ở vòng 1, vòng 2 cũng có thể nói là hai vòng dễ nhất, nhưng từ vòng 3 trở đi thì rất khó để nói trước được chuyện gì có thể xảy ra.

-Vãn bối đã biết, có lẽ ở vòng 2 hoặc trễ nhất là vòng 4, vãn bối sẽ có mặt ở cuộc tranh đoạt.

Vô Thường bình tĩnh đáp. Tuy nhiên trong lòng hắn lại thật sự rất lo lắng, thậm chí hắn sẽ khóc lớn nếu như hắn mất cơ hội đến Đại Thế Giới. Bởi lẽ hắn không biết được tốc độ tu luyện của hắn nhanh chậm như thế nào thì làm sao có thể tính toán thời gian một cách chính xác nhất. Lỡ hắn trong vòng trăm năm thành Thánh cảnh thì thôi, vĩnh việt Đại Thế Giới giàu sang yêu quý.

Còn nếu lựa chọn đi lúc này thì hắn không thể, không thể và không thể. Không nói đến chuyện khác, chỉ riêng chuyện Ngọc Yên đã là một mối dây nguy hiểm đang chờ hắn mở ra.

-Ừm, ngươi đã nói vậy thì hy vọng ngươi làm được, để tổ chức chúng ta đưa ngươi đến Đại Thế Giới, đến một thế giới chân chính.

-Vâng.

-Vậy thì ngươi quay về đi, ta cũng sớm làm xong nhiệm vụ được giao, khép lại vòng tranh đoạt lần thứ 106 này.

Nói xong, Trấn Kim lão giả liền phát tín hiện, ngay lập tức một luồng sáng trắng chíu lấy thân thể Vô Thường, mang Vô Thường quay trở về Nhân Giới nhỏ bé, yếu nhược nhưng lại rất thân thương của hắn.

Trong lúc Vô Thường quay về. Tại Đại Thế Giới, ở một nơi nào đó không thể xác địch nhưng lại tồn tại một mảnh đất tràn ngập rừng cây mát mẻ, tiếng chim ca líu ríu khắp nơi, tiếng suối chảy róc rách êm dịu, những trận gió mát phì phào thổi vào. Khung cảnh này tựa như một chốn yên bình của những lão già thích yên ắng, tịnh dưỡng tâm tình, nhân sinh.

Tại một ngôi nhà tranh vách nứa nằm giữa khu rừng khá trống trải và nhiều nắng, bên cạnh có một ao sen cùng một giàn cây mướp leo trèo, phía sau là dòng suối cùng một mảnh dược viên và một mảnh lúa nước.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK