Mười lăm phút trước.
-Thiếu gia, Vô Thường thiếu gia…
-Tiểu tử chết tiệt, ngươi mau tỉnh dậy, tỉnh dậy đi…
Vô Thường không biết từ lúc nào lại nằm ngủ gục trong bồn tắm lớn, bên tai Vô Thường bỗng vang lên những tiếng kêu ầm ĩ, giọng điệu gấp gáp thức tỉnh hắn.
-Vương gia đã đến rồi kìa, mau tỉnh lại…
Mơ màng mở mắt ra, đập vào mắt Vô Thường chính là gương mặt của Lý Hạt và Cuồng Tiêu bên cạnh.
-Biết rồi, mệt lắm.
Nhàn nhạt nói, Vô Thường trần như nhộng bước ra khỏi bồn tắm, thân thể có cơ bắp cường tráng đi đến tủ quần áo thay đồ, chỉnh sửa thân thể cho phù hợp với trang phục quần áo trắng thư sinh để chuẩn bị gặp mặt Vương gia, vị Linh Sư được coi là mạnh nhất trong năm thế lực thống trị Châu Nam thành.
Sau khi kéo tóc dài buộc thành cái đuôi nằm thẳng xuống lưng làm lộ ra gương mặt tuấn tú, mắt sáng, mày kiếm càng thêm rõ nét, Vô Thường nhẹ nhàng bước ra cửa.
-Đi thôi.
Phía sau, Lý Hạt và Cuồng Tiêu nhìn Vô Thường bình tĩnh như không hề có chuyện gì xảy ra đều lắc đầu. Đi gặp Vương gia, một tồn tại cao cao tại thượng mà ngay cả hai người bọn họ thấy đều phải run người, thế mà Vô Thường, một tiểu nam nhi 14, 15 tuổi đầu, tu vi cảnh giới nằm dưới đáy xã hội lại không hề có chút lo lắng, bất an gì, cứ như là một con thỏ con không sợ đứng trước miệng cọp vậy.
Thở dài theo kiểu lắc đầu một hơi, hai người không thể làm gì hơn ngoài việc đi theo sau hắn.
-Thiếu gia, lão gia ngài…
-Ta biết rồi.
Trên đường đi, khi đã được giữa đường, Vô Thường có gặp tên hầu được Nhậm Thiên Hành phân phó gọi hắn, hắn chỉ phất tay bỏ qua, bước chân vẫn ung dung tiến bước.
Khoảng năm phút sau, ngay lúc Nhậm Thiên Hành vừa hỏi xong Ngọc Yên, Vô Thường cũng đã tiến đến nơi.
-Gia gia.
Vôi Thường vội cuối chào gia gia Nhậm Thiên Hành một cái, sau đó tức thì xoay người hướng Hồng Vân Tiêu lễ độ.
-Vô Thường tham kiến Vương gia tiền bối cùng Ngọc Yên quận chúa.
Mặc dù giữa Vô Thường và Hồng Vân Tiêu chưa một lần gặp mặt, nhưng chỉ với việc người trung niên lạ mặt được ngồi đối diện với Nhậm Thiên Hành, bên cạnh còn có dáng người quận chúa quen thuộc, thật dễ đoán được trung niên là ai.
Đồng thời trong lúc chào hỏi này, Vô Thường điềm tĩnh nhìn thoáng qua sắc mặt của Hồng Vân Tiêu và đôi mắt đẹp của Ngọc Yên quận chúa, mọi thứ được ghi lại trong đầu hắn rồi được não bộ phân tích các trạng thái.
Con người khi đối diện nhau, các cảm giác là yêu, là ghét, lạ mặt, thù địch, hận ý,… hay là kiềm chế giấu đi mà nếu không phải là một người lão luyện, vô tình thì đều bị phản chiếu trong sóng giao động của đôi mắt. Vô Thường dựa vào kỹ thuật nhìn vào đôi mắt này để suy ra cảm giác của người khác đối với bản thân mình, nhờ đó hắn có thể dễ dàng nắm bắt tất cả các bước đi của họ đối với hắn.
“Yêu thích như dự kiến và thăm dò, chưa phân ác hay thiện. Lão vương gia này thật là…”
Chỉ tíc tắc chưa đến một giây, mọi thứ đều nằm trong lòng bàn tay Vô Thường.
Yêu thích dĩ nhiên là giữa Vô Thường và Ngọc Yên, còn điều thăm dò chính là của Hồng Vân Tiêu đối với hắn, để giải quyết tình trạng của lão, Vô Thường cần tự tạo xúc tác. Hắn bắt đầu thực hiện chiến dịch “con rễ tương lai”.
Đôi mắt Vô Thường chợt lộ vẻ si tình, mê muội trước gương mặt xinh đẹp dù đã có khăn che của Ngọc Yên, trước đôi mắt xanh nhạt lóng lánh đại dương của nàng, trước ấn ký hoa cúc tại mi tâm rực rỡ của nàng. Cả thân thể của Vô Thường đều như bất động chỉ để ngắm nhìn Ngọc Yên đã bắt đầu thẹn thùng, cúi mặt đỏ xuống xe xe váy trắng khi được hắn nhìn chằm chằm.
-E hèm, ừm hừm…
Con gái cưng bị người nhìn, Hồng Vân Tiêu còn chưa kịp nói gì thì Nhậm Thiên Hành đã có chút xấu hổ ho khan liên tục nhằm đánh tỉnh Vô Thường.
Nghe tiếng ho khan được Nhậm Thiên Hành cố ý dùng linh lực khuếch âm to lên trong đầu Vô Thường, Vô Thường giật mình tỉnh người, mặt mũi tuấn tú có chút hổ thẹn lên tiếng với Ngọc Yên.
-Xin lỗi quận chúa, tại hạ đã thất lễ khi không kiềm được sự cám dỗ trước sắc đẹp mê hoặc cả thiên địa của người, mong quận chúa bỏ qua cho.
Để cua được gái, để có thêm lòng tin đối với Hồng Vân Tiêu, hướng Hồng Vân Tiêu đi theo kế hoạch dựng sẵn, Vô Thường dĩ nhiên đều giống bao nam nhân khác, cua gái là chấp nhận quăng bỏ mặt mũi, đắp tường thép lên hộp sọ đầu che chắn.
Dù nói vậy đôi mắt Vô Thường vẫn đang không ngừng toát ra vẻ mê say đối với Ngọc Yên quận chúa.
Nhậm Thiên Hành cảm giác xấu hổ lây đến mặt nói.
-Mong Vương gia thứ lỗi cho đứa cháu này của ta a.
-Vô Thường qua đây ngồi cho ta, mau lên.
Nhậm Thiên Hành không thể chịu được cảnh “cháu mình còn si mê người ta hơn cả người ta thích cháu mình”, hắn phải gọi Vô Thường quay về bàn ngồi gấp, lỡ mà chọc điên lão Vương gia lên thì với khoảng cách chỉ vài bước đi, Vô Thường chết trong chớp mắt.
Bất quá mọi chuyện không như Nhậm Thiên Tâm nghĩ, Ngọc Yên quận chúa xấu hổ không nói gì, Hồng Vân Tiêu chợt cười phá lên.
-Ha ha, không sao, tất cả các nam nhân khi nhìn thấy tiểu Yên đều như vậy, cháu của Hành huynh như thế là điều dĩ nhiên, vả lại hắn dù sao cũng là ân nhân cứu mạng tiểu Yên, nhìn một chút nó sẽ không mất mác thứ gì.
“Không có linh lực ba động, quả nhiên không phải Linh Nhân cảnh” Hồng Vân Tiêu nhủ thầm trong lòng.
“Trúng câu rồi đấy lão già à, hahahaha…”
Nhìn thấy động tác của Hồng Vân Tiêu, Vô Thường đắc ý trong lòng, hắn vội chắp tay kính ý với cha con Hồng Vân Tiêu cách nhau cả trăm tuổi, sau đó khẽ liếc hai người sau lưng họ liền quay về ngồi cạnh với Nhậm Thiên Hành. Trong lòng thầm nghĩ.
“Lão già kia không đơn giản, bất quá mọi chuyện đã ổn”
Mục đích của hắn đã đạt được, giờ chỉ cần diễn thêm sâu hơn là tốt.
-Mà bỏ qua cái chuyện đó đi, bây giờ ân nhân của tiểu Yên đã đến thì bọn người chúng ta cũng nên làm việc cần làm.
Nói xong Hồng Vân Tiêu khẽ kéo Ngọc Yên ngây thơ, vẫn còn e dè thỉnh thoảng liếc mắt nhìn Vô Thường lên. Hồng Vân Tiêu chấp tay hướng Vô Thường nói.
-Ta, Hồng Vân Tiêu xin cảm tạ ơn cứu mạng của tiểu huynh đệ Vô Thường đối với tiểu nữ Ngọc Yên nhà ta.
-Kìa, Yên nhi…
Đột nhiên nhíu mày không thấy con gái tiếp lời, Hồng Vân Tiêu liền khẽ đẩy Ngọc Yên quận chúa bên cạnh, nhắc nàng cũng nói đôi lời cảm tạ ân nhân.
Ngọc Yên quận chúa vội bừng tỉnh, mặt nàng dù vẫn còn đỏ và hơi ngượng nhưng vẫn yểu điệu thi lễ nói với Vô Thường.
-Tiểu nữ Ngọc Yên xin đa tạ ơn cứu mạng của Vô Thường công tử.
Đến lúc này, Vô Thường như mới tỉnh người vì vẻ đẹp của Ngọc Yên vội đứng dậy, hắn khiêm nhường nói.
-Không, không, tiền bối và quận chúa không cần phải làm vậy, sự tình cứu quận chúa chỉ là giữa đường ra tay hiệp nghĩa mà thôi, nếu mà Vô Thường không làm ắt cũng sẽ có người khác làm thôi.
-Không đâu Vô Thường huynh đệ, người Vương gia chúng ta xưa nay làm việc đều có nguyên lý và đạo người, ngươi nếu cứu được con gái ta thì xem như là đã có ân lớn đối với chúng ta, cảm ơn là điều chúng ta nên làm.
Không đợi Vô Thường nói thêm, Hồng Vân Tiêu quay người liếc mắt với vị trung niên bưng khay quà lễ, vị trung niên này liền đưa khay quà cho Hồng Vân Tiêu.
Hồng Vân Tiêu nhẹ mở khay quà, hiện ra bên trong là hai viên dạ minh châu lớn bằng nắm tay và một hộp gỗ tỏa hương thơm nhàn nhạt cùng sự ba động của linh lực xung quanh, lão nói.
-Đây là một gốc Bạch Linh Chi một trăm năm và hai viên dạ minh châu xem như là thành ý cảm tạ ơn cứu mạng của Vô Thường tiểu huynh đệ, mong là Vô Thường tiểu huynh đệ không chê, nhận lấy để chúng ta vui vẻ.
“Bạch Linh Chi trăm năm, một gốc có thể tăng cường linh lực bằng một năm Linh Nhân cảnh chuyên tâm tu luyện hấp thụ linh khí, Hồng Vân Tiêu thật biết chịu chơi a” Nhậm Thiên Hành ngồi một bên cảm nhận linh lực ba động từ hộp gỗ phát ra, xác nhận đúng là mùi của Bạch Linh Chi liền không khỏi cảm khái trong lòng.
Bạch Linh Chi là một linh dược phụ trợ tu luyện rất tốt đối với Linh Nhân cảnh, số năm càng cao, dược lực càng nồng đậm, hiệu dụng càng tốt. Hiện tại thì ngoài Bách Thú Lâm đầy tính hung hiểm thì cũng chỉ có Dược Các có buôn bán Bạch Linh Chi với giá quy đổi dường như trên trời, do vậy, một gốc Bạch Linh Chi thấp nhất trăm năm cũng đã là cực kỳ trân quý cho Linh Nhân cảnh, tại Kiếm Trận Tướng Phủ cũng chỉ có hơn 100 gốc mà thôi.
Vô Thường đối diện khẽ suy tư, Vô Thường có lúc nhìn gương mặt mỉm cười hiền hòa của Hồng Vân Tiêu, có lúc nhìn đôi mắt xanh biếc đẹp đẽ của Hồng Ngọc Yên tựa mong chờ hắn nhận. Cuối cùng Vô Thường cắn răng đưa hai tay nhận lấy khay quà.
-Vương gia tiền bối và quận chúa đã có lòng vậy thì Vô Thường xin vô lễ nhận lấy.
-Tốt, tốt, làm người phải nên như vậy, có ơn với người thì phải để cho người trả, thế mới toại được lòng người mắc nợ a.
Hồng Vân Tiêu cười nói.
-Tiền bối nói chí phải, Vô Thường thật không hiểu lễ nghĩa.
Vô Thường cười gượng, hắn cảm thấy bản thân có lỗi khi nhùng nhằn việc nhận quà của người chịu ơn mình. Làm người tất phải có qua có lại.
Lúc này Nhậm Thiên Hành mới lên tiếng, xen vào cuộc đối thoại của Vô Thường và bên Vương gia.
-Chuyện đáp quà lễ xem như đã xong rồi nhỉ? Nếu đã xong, Hành ta hy vọng Hồng huynh và tiểu quận chúa có thể ở lại dùng bữa với chúng ta thêm chút ít thời gian a.
-Tất nhiên rồi, chúng ta sẽ ở lại dùng bữa cho xong mới hợp lễ nghĩa chứ.
Nhậm Thiên Hành cũng chỉ nói cho có, bản thân lão tự cho là lão Vương gia xong chuyện sẽ tức thì quay về, dù sao một vi Linh Sư, nhất là người đứng đầu một phủ tất nhiên phải có rất công việc cần phải giải quyết, nhưng không ngờ, Hồng Vân Tiêu nhẹ nhàng gật đầu, lão cùng con gái cứng nhất, con gái thứ 8 của lão bắt đầu dùng bữa.
Nhậm Thiên Hành đối diện nhìn mà nhíu mày, bất quá không thể ý kiến được gì.
“Vẫn còn một tiết mục cuối, và ta chính là nhân vật chính”
Vô Thường cười trong lòng khi biết rõ lão Vương gia là còn đang chờ cái gì. Hắn tay cầm đũa dùng bữa cùng mọi ngời, tuy vậy đôi mắt Vô Thường vẫn thỉnh thoảng liếc xéo Ngọc Yên đầy sự si mê. Sự si mê này từ giả lại bất ngờ thành thật khi lần thứ hai Vô Thường chính thức xem được dung mạo tuyệt thế của nàng.
Ngọc Yên khi dùng bữa, chiếc khăn lụa che dung nhan được gỡ xuống, sắc đẹp khó có thể tưởng hiện ra, muôn hoa xung quanh đều phải nhạt màu.
“Vãi cả linh hồn, nữ nhân bên thế giới chết tiệt này ăn cái giống gì mà sao đẹp còn hơn trong tranh, xinh còn hơn nữ nhân được đồ họa 3D, ài…” Vô Thường không khỏi có một sự khó hiểu, nhưng chỉ chốc lát hắn liền bỏ qua, đẹp thì đẹp, trước mặt hắn đơn giản cũng chỉ là lớp da mà thôi, quan trọng vẫn là tấm lòng bên trong.
Hồng Vân Tiêu và Nhậm Thiên Hành đều rất dễ dàng phát hiện hành động của Vô Thường. Một người cảm thấy đắc ý, còn một người thì phiền muội không ổn.
Khoảng 10 phút sau, điều Vô Thường dự định rốt cuộc đến.