- Ta đã hiểu vì sao Nhân tộc chúng ta mặc đù đã trải qua 15 vạn năm, thi đấu hơn 100 vòng vẫn chưa từng đoạt đến một lần hạng chót.
Phừng!
Một ngọn lửa tím hiện lên trên bàn tay của Vô Thường.
-Ngọn lửa của ta sẽ giúp cho các vị có thể thấy được chúng. Nào, ai muốn lên trước hay là cả ba cùng nên?
Vô Thường đảo mắt qua ba người Quan Vũ, nhưng dĩ nhiên là không ai trong ba người dại dột đưa đầu ra thử với ngọn lửa tím quỷ dị của Vô Thường.
Cách đây hơn hai giờ trước thì cả bốn người đều là người xa lạ, qua gần hai giờ đồng hồ tuy quan hệ có phát triển theo chiều hướng tốt nhưng vẫn chưa thân lắm, an nguy tính mạng tất nhiên không thể dễ dàng giao ra cho Vô Thường được. Lỡ Vô Thường bất ngờ ra tay độc ác, họ liền chỉ có nước ôm hận.
-Không ai dám lên sao?
-Thường huynh, cái chuyện này thật sự không nên đùa, chúng ta với huynh cho đến giờ cũng đâu có… huynh cũng hiểu mà, nên là cho bọn ta thứ lỗi. Không biết là huynh…
Quan Vũ đang hơi khó để nói lời thật với Vô Thường sao cho tình cảm hai bên vừa đạt được không bị mất đi thì âm thanh như suối trong của Mị Ảnh Lam bỗng cất lên sau vài giây đấu tranh nội tâm.
-Ta… ta tin tưởng…
-Tiên Nhã sẽ thử, hi vọng ngươi không nên giở trò lung tung, với thực lực của Tiên Nhã, Tiên Nhã không sợ ngươi đâu đấy.
Một lần nữa, Mị Ảnh Lam chưa nói hết những gì nàng muốn nói thì Phượng Tiên Nhã đã tiến lại gần Vô Thường mà dứt khoác nói.
Nhờ Tâm Đan và Công pháp bản thân tu luyện, Phượng Tiên Nhã hầu như là mạnh gấp 19 lần Linh Nhân cảnh có cùng 100 sợi xích và không có Công pháp, nàng tuyệt đối không sợ một Linh Nhân cảnh chỉ có 98 sợi xích như Vô Thường.
Vả lại Tiên Nhã có rất lớn không tin Vô Thường dám nàng hại nàng vì nhiều nguyên do khó hiểu của cảm xúc.
-Không ai rãnh làm chuyện đó đâu thưa Tiên Nhã tiểu thư.
-Nhắm mắt lại đi, khi ta đếm đến ba liền mở mắt ra. Nên nhớ mỗi một đóm lửa tiểu thư nhìn thấy thì sẽ là một con, và thời gian chúng tồn tồn tại chỉ vài giây ngắn ngủi, phải quan sát thật nhanh.
Vô Thường lộ vẻ không vui khi bị cho là người xấu mà nói với Tiên Nhã.
Tiên Nhã thấy hắn không vui, trong lòng cũng quái lạ trầm xuống, nàng khẽ gật đầu, nhắm mắt lại.
-Ừm.
“Thật sự? Đùa bố mày chăng?”
Từ âm điệu, từ sóng mắt lưu chuyển của Phượng Tiên Nhã, Vô Thường nhanh chóng bắt được cảm xúc của nàng đối với mình. Điều này không khỏi khiến hắn càng thêm khó xử.
Vô Thường không phải thái giám, cũng không phải là không muốn có nữ nhân vui vẻ bên cạnh, làm một cuộc hạnh phúc nhân sinh. Tất cả chỉ là vì thời điểm chưa thích hợp nhưng cũng sẽ không lâu, đó là lý do Vô Thường để ý đến Mị Ảnh Lam.
Còn với Phượng Tiên Nhã, ban đầu Vô Thường không có chủ ý gì khi nàng ta quá nhỏ tuổi nhưng nếu như lúc này nàng đã có ý với hắn, hắn cũng không ngại nhận lấy. Bất quá điều kiện tiên quyết của hắn chính là nàng ngoài ngoại hình, dung mạo xinh đẹp thì phải có một thứ gì đó có khả năng hấp dẫn được hắn tựa như Mị Ảnh Lam, nếu không, Vô Thường không còn cách nào khác ngoài việc từ chối.**
**Vô Thường miễn nhiễm mê hoặc nên thân thể của Phượng Tiên Nhã đối với hắn thì chẳng khác gì người thường.
Trong lòng khó khăn tính toán, bên ngoài trước sự dõi mắt của Quan Vũ và Mị Ảnh Lam, Vô Thường bình tĩnh đưa bàn tay được bao trùm lửa tím (không thích gọi tử hỏa) đặt lên nửa gương mặt trắng nõn, hết sức mềm mịn của Tiên Nhã, che đi cặp mắt tròn của nàng.
“Thật ấm áp!”
Cảm thụ được một luồng linh lực kỳ lạ chui thẳng vào mắt khiến cả cơ thể Tiên Nhã như đang được người mình yêu thương ôm trọn vào lòng, Tiên Nhã hoàn toàn mất đi mọi cảnh giác xung quanh mình, cơ thể nàng như là muốn được yên một giấc ngủ ngon lành.
Bất quá ngay lúc sắp lịm đi, giọng nói bình đạm của Vô Thường chợt vang lên bên tai nàng, đánh thức nàng thoát khỏi cơn mê man.
-Ba! Nhìn cho kĩ nhé Tiên Nhã tiểu thư.
Vô Thường buông tay, Phượng Tiên Nhã tức thì nhìn thẳng xuống mảnh đất phía trước.
-Không… thể nào đâu?!
Chỉ vừa thấy rất nhiều đốm lửa tím phập phùng bên dưới lòng đất, trải dài một đoạn có đường kính hơn 150m, Phượng Tiên Nhã hết sức khó tin mà kêu lên. Nhưng ngay sau đó nàng cũng rất nhanh trí mà lập tức dẹp bỏ mọi thắc mắc trong lòng đối với việc diễn ra trước mắt, cố trấn định đếm số lượng các đốm lửa.
- 1, 2, 6, 23,… 187 con, là 187 con.
Phượng Tiên Nhã vừa dứt lời, các đốm lửa trước mắt cũng mờ đi rồi tan biến, không bao giờ xuất hiện trong mắt nàng nữa.
Phượng Tiên Nhã nhanh chóng xoay người, lần đầu tiên nhìn Vô Thường chằm chằm không buông.
-Tiên Nhã tiểu cô nương, có thật là có con vật ở bên dưới, vả lại còn đúng 187 con?
Quan Vũ biết thời gian hiệu lực mà Vô Thường nói trước đó đã hết, hắn mang theo nỗi nghi hoặc rất lớn mà hỏi Tiên Nhã để xác minh lại thông tin một cách đúng nhất.
Vô Thường không mạnh, chỉ bằng hắn với 98 sợi xích, vậy tại sao Vô Thường không những có khả năng thấy được mà còn có thể giúp người khác nhìn thấy? Phải chăng trên người Vô Thường có điều gì đó biến dị, chẳng hạn như mắt hoặc Tâm Đan? Hay tất cả là một âm mưu giữa Vô Thường và Phượng Tiên Nhã?
Cũng không chỉ Quan Vũ tò mò, Mị Ảnh Lam và Phượng Tiên Nhã đều giống hắn. Sáu con mắt lớn đều nhìn Vô Thường không thôi.
-Tiên Nhã có thể đảm bảo xác minh, bên dưới vùng đất phía trước đúng là có 187 ngọn lửa nhỏ sáng lên, còn có phải là con vật hay quái thú thì Tiên Nhã chưa thể xác định.
Không quay người, vẫn luôn chằm chằm nhìn Vô Thường, Tiên Nhã trả lời với Quan Vũ. Ngay tiếp đó, nàng nhìn Vô Thường hỏi.
-Có phải ngươi có Tâm Đan đặc dị không?
Linh lực màu hỏa diễm mà Vô Thường “đắp” vào mắt Phượng Tiên Nhã đơn nhiên là phải được xuất ra từ Tâm Đan của Vô Thường, do vậy nên Phượng Tiên Nhã mới hỏi Tâm Đan của Vô Thường chứ không phải linh lực hắn truyền vào mắt của nàng.
-Ha… ha hả…
Không hề quan tâm ba cặp mắt nhìn mình, Vô Thường bỗng buồn cười, cười lớn. Sau đó hắn nói với ba người.
-Không hề, đó chỉ đơn giản là một kĩ năng phức tạp khi dùng linh lực mà thôi, chẳng phải công năng Tâm Đan đặc dị gì.
-Này ba vị. Một vị thiếu gia công tử, hai vị thiên kim tiểu thư, các ngài hãy nghe tên dân thường này nhắn nhủ đôi lời.
Không để mọi người nói thêm gì, Vô Thường đồng thời giơ hai bàn tay lên ra hiệu bình tĩnh, yên lặng lắng nghe hắn.
Dù có hơi kỳ quái với cách xưng hô của Vô Thường, nhưng ba người Quan Vũ xem như cũng có sự tôn trọng đối với hắn mà dõng tai của mình lên nghe.
-Linh lực, đặc biệt là linh lực Tâm Đan, nó là một sức mạnh không đơn giản như trong kiến thức của các ngài.
-Nó là một thứ gì đó bao gồm cả sự tự hiểu, sự sáng tạo, tưởng tượng, rèn luyện, chui đúc và liên kết.
Lúc này, Vô Thường chỉ tay vào mảnh đất khá xốp, mềm, nói.
-Vô Thường sẽ tạm không nói đến việc các ngài thiếu sót kĩ năng phân biệt chỗ tốt, chỗ xấu, mà nếu ngay lúc này Vô Thường không đi chung và nhắc nhở các ngài thì các ngài đã bị loại ra khỏi cuộc tranh đoạt, tệ hơn là biến thành cái xác.
-Vô Thường chỉ nói cách sử dụng linh lực của ba ngài có vấn đề, một cái vấn đề vô cùng to lớn.
-Các ngài có biết tại sao ta phát tán linh lực lại cảm nhận được có con vật, không, nói chính xác là quái thú, chúng mai phục ở dưới vùng đất trước mặt mà ba ngài lại không thể?
Khẽ nhìn sắc mặt biến hóa của ba người Quan Vũ hiện lên vẻ khó hiểu, mê man, Vô Thường lại nói.
-Đáp án đơn giản thôi, đó là vì các ngài còn rất yếu, yếu lắm.
-Thường huynh, ngươi nói vậy là sai rồi. Trong bốn người chúng ta, có lẽ ta và Lam muội yếu thật, nhưng Tiên Nhã tiểu cô nương có Cửu Sắc Mẫu Đơn Tâm Đan cùng thiên phú 100 sợi xích làm sao lại yếu?
Mị Ảnh Lam khá e dè, ít nói, Phượng Tiên Nhã dường như chỉ biết lặng yên lắng nghe Vô Thường như một tiểu muội vâng lời, cho nên những câu nói gây khó hiểu và có phần vô lý của Vô Thường chỉ có Quan Vũ là người lên tiếng.
Quan Vũ nghiêm mặt đối chấp với Vô Thường.
-Tu luyện giả chúng ta hơn thua là ở linh lực mạnh hay yếu, Tiên Nhã tiểu cô nương có linh mạnh hơn ba chúng ta gấp hơn 10 lần, một đòn linh lực bình thường của nàng cũng đã khiến chúng ta phải toàn lực chống đỡ, nàng sao lại yếu đây?
-Còn việc Thường huynh vì sao có thể cảm nhận được quái thú bên dưới còn ba chúng ta thì không, chúng ta cũng rất mong chờ Thường huynh lý giải và chứng minh trực tiếp cho chúng ta thấy a.
Vô Thường chuyển hướng tập trung nhìn Quan Vũ nói.
-Vũ huynh nói rất đúng, trong bốn người chúng ta thì Tiên Nhã tiểu thư là người có linh lực mạnh nhất. Nhưng cái “yếu” mà Vô Thường ta nói đến không phải linh lực mà chính là sống hoặc chết.
-Có lẽ Vũ huynh cũng đã nghe qua câu “kẻ mạnh là kẻ chiến thắng” hoặc “kẻ mạnh là kẻ sống sót cuối cùng” đúng chứ?
-Có, ta đã nghe, sư tôn của ta từng nhắc đến, vậy thì sao?
Quan Vũ bình tĩnh đáp.
-Vậy…
-Vậy các ngươi có biết rằng tính mạng của các ngươi ngay từ đầu đều nằm ở trong lòng bàn tay của ta hay không?
Gương mặt Vô Thường bỗng dưng trở nên độc ác, hắn nở một nụ cười tà dị nhìn ba người Phượng Tiên Nhã.
Thấy ba người vẫn còn chưa hết đờ người vì bất ngờ trong lời nói và biểu cảm của mình, Vô Thường lại nhe răng đầy ranh mãnh nói, nhịp điệu vô cùng dồn dập.
-Các ngươi có từng nghĩ rằng vì sao ta lại muốn bắt tay với các ngươi trước đó không?
-Các ngươi có biết khi đó ta đã âm thầm đánh dấu sức mạnh của ta lên người các ngươi không?
-Các ngươi chắc sẽ không biết đó là thần thông bổn mạng của ta đâu nhỉ?
-Và giờ thì… chết đi!