Mục lục
[Dịch]Chân Lộ - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Tiểu thư, một người đẹp tựa thần tiên trên trời, thánh khiết còn hơn cả loài hoa trinh nữ tinh khôi như nàng vì sao lại cặp kè với tên nhỏ mọn, đàn bà, hơi tý là đánh người như vậy.

Móc ra năm tờ phiếu điểm 1.000.000.000 ra thành quạt phe phẩy, Vô Thường mặc dù xấu trai nhưng quan trọng vẫn là thần thái phong độ nói với Vụ Hương Lan.

-Tiểu thư nhìn ta bề ngoài thì tuy có chút đẹp trai, nhỏ tuổi nhưng ta đã là Linh Nhân cảnh với thiên tư ngút trời, không những thế mà ta còn có lòng tốt hào hiệp, thích trượng nghĩa, trọng tình trọng hiếu, thờ cha kính mẹ. Nói chung, ta là một nam nhân rất, rất tốt.

Vô Thường tức thì nhìn qua lão giả ban đầu đang bình ổn thương thế nói.

-Lát ngươi qua đó mua Tai Ất Thảo đi, tiền bạc cứ để bổn đại gia lo.

Sau đó hắn lập tức quay sang nói với Vụ Lan Hương nay đã là Linh Nhân cảnh sơ kỳ.

-Tiểu thư xinh đẹp, ta với nàng xem bộ xứng đôi vừa lứa, vì sao nàng không qua đây đứng với ta xem như người cùng một hội người tốt. Đứng bên ấy cùng với một tên đàn bà phế vật, đã thế lại còn nghèo kiết xác, nó thật sự rất làm mất thân phận cao quý của nàng.

-Ngươi là đang muốn chết!

Sau một hồi choáng ngộp trước tốc độ âm thanh mắng chửi cùng hành động phải nói là có một không hai của Vô Thường, nhất là hai từ “đàn bà”, Doãn Bằng nổi gân lớn trừng mắt giận dữ, khí thế Linh Nhân cảnh Hỏa hệ bộc phát, toàn bộ đồng lúc kéo đến và chèn ép lên cơ thể Vô Thường.

Nếu không phải hắn vẫn còn đủ lý trí để không phá hoại quy củ của Dược Các, hắn có lẽ lúc này đã bay đến xé xác tên tiểu tử loái toét, dâm tặc mắt lé trước mặt chứ không phải chỉ dùng khí thế chèn ép.

Cú đá vừa rồi hắn chỉ dùng sức mạnh cơ thể và cũng được xem như một hành động tự vệ nên hai vị trung niên Linh Nhân cảnh trực quản phòng không quản, nhưng nếu dùng linh lực thì mọi chịu sẽ rất khác.

-Chết? Chết con cờ.

Giơ ngón tay giữa của bàn tay trái lên, Vô Thường cấp tốc lấy lệnh bài thân phận đấu trường Phong Ba dưới eo lên nói.

-Này tên đàn bà, mắt chó ngươi nhìn cho kỹ, đây là vật gì?

-Ể, đó chẳng phải là lệnh bài thân phận thành viên của đấu trường Phong Ba?!

Bất quá Doãn Bằng còn chưa kịp biến sắc sợ hãi thì những người xung quanh đã làm việc đó thay hắn.

-Vậy ra tên tiểu tử này là thành viên của đấu trường?

-Cái gì, không phải thành viên của đấu trường chỉ toàn Linh Nhân cảnh trở lên sao? Tên tiểu tử này đúng là có tự nhận bản thân Linh Nhân cảnh, nhưng hắn rõ ràng đâu có khí tức sức mạnh?

-Chọc phải một tổ chức lớn và bí ẩn như vậy, thiếu niên Linh Nhân cảnh tự dưng xuất hiện và đi cùng đệ nhất mỹ nhân này xem như xong đời rồi.

-…

Đối diện, Vô Thường vểnh mặt lé lên.

-Sao, sợ rồi chứ gì? Hừ, đồ phế vật, thấy người yếu hơn thì lếu láo, gặp người mạnh hơn thì mếu máo, sợ sệt như con chuột cống đen thui gặp người là chạy.

-Tiểu thư xinh đẹp, nàng đã quyết định chưa, đi chơi với một người chính nghĩa như ta hay là đi chơi với tên chết nhát đó?

Lần nữa phe phẩy phiếu điểm như đại gia giàu có, Vô Thường mắt dâm nhìn thân thể mượt mà, trắng nõn đầy sự lồi lõm mỹ diệu của Vụ Hương Lan như muốn chảy dãi nói.

Trong đầu hắn thầm nghĩ “nữ tử này trông điệu bộ thì hẳn là con gái nhà lành, nàng có lẽ sẽ bỏ tên kia đi nhưng chắc chắn sẽ không qua bên ta vì thể diện, ai lại dám vì tiền mà bỏ bạn ngay giữa đám đông ánh nhìn chứ, vả lại hình như nàng còn là mỹ nhân gì đó nên thành ra tỷ lệ này dường như là 0%. Do vậy ta cũng không cần sợ có thêm gái. Mà sợ méo gì, giỏi qua đây bố mày ăn thịt luôn cho xem, tưởng bố mày nhỏ không làm ăn được gì?”

Mục đích Vô Thường làm ra tất cả những hành động này đơn giản chỉ là muốn giải tỏa áp lực tâm lý khi mà tính tình của hắn dạo gần đây có chút thay đổi thất thường, tay lúc nào cũng ngứa ngáy khó chịu, như là muốn cầm dao giết người.

Đối diện, Doãn Bằng xanh mặt tức giận nhưng chẳng dám nói một lời gì khi mà ngay cả cha hắn cũng không có gan đ-ng đến đấu trường Phong Ba.

Về phần Vụ Hương Lan chưa lộ dung nhan, nàng nhìn tiểu tử dâm tặc mắt lé trước mặt mà suy nghĩ.

“Vừa rồi hắn không hề bị khí thế của Doãn Bằng chèn ép, điều đó đã khẳng định hắn đúng là một người có tu vi Linh Nhân cảnh”.

“Một Linh Nhân cảnh chỉ bảy, tám tuổi ở nơi linh khí ít ỏi này, đồng thời cũng lại là thành viên của Thiên Long thương hội nên thiên phú của hắn tuyệt đối không dưới 90 sợi xích. Ừm, hắn còn có Thiên Long thương hội, đấu trường Phong Ba hậu thuẫn phía sau”.

“Vậy thì cơ hội này, một nữ nhân yếu đuối chỉ với 82 sợi xích như ta không thể bỏ qua dù hắn trông rất giống tiểu sắc lang và nhỏ tuổi”.

Là một nữ tử từ nhỏ đã thông minh, Vụ Hương Lan sớm biết một nữ nhân có sức mạnh không đủ thì cho dù có xinh đẹp tuyệt trần đến đây đi chăng nữa cũng chỉ trở thành đồ chơi trong tay của những cường giả nam nhân, số phận không do tay mình định đoạt. Cũng vì vậy nên những nữ nhân xinh đẹp và thông minh đều luôn sớm ngày tự tìm cho bản thân một cường giả nam nhân dễ mến làm nơi nương tựa, đồng thời được sự hỗ trợ của người ấy mà tăng tiến sức mạnh cho bản thân.

Vụ Hương Lan cũng là một nữ nhân thông minh và xinh đẹp như vậy.

Vụ Hương Lan là một thiếu nữ đang độ tuổi trăng tròn thêm một là 16 tuổi, là một nữ tử có thiên phú kinh hãi Tiêu Nguyên đại lục với 82 sợi xích. Tiếc là vì Vụ gia bị người trả thù diệt tộc dẫn đến một mạch gia đình ba người Vụ Hương Lan may mắn chạy trốn và tiến vào Châu Nam thành tại thời điểm 10 năm trước nhằm tránh kẻ địch, chờ ngày khi con gái trưởng thành đến tông môn học tập để Vụ gia có ngày đông sơn tái khởi, nhưng cũng chính điều đó cộng với bản thân Vụ Hương Lan muốn linh lực được tinh khiết nên chưa từng một lần phục dụng ngoại lực tăng lên linh lực đã dẫn đến tốc độ tu vi của nàng không được tốt, mãi đến khi 16 tuổi và vào 4 ngày trước nhờ linh khí bỗng nhiên nồng đậm cùng với một lọ linh tuyền còn sót lại duy nhất của Vụ gia nàng mới dám đột phá Linh Nhân cảnh.

Hiện tại bắt gặp nàng đi cùng với Doãn Bằng, một kẻ có thiên phú 56 sợi nhưng vì dùng ngoại lực quá nhiều nên cũng không thua kém Linh Nhân cảnh 40 sợi xích là bao nhiêu, tất cả đều chỉ là giả trang, che mắt thiên hạ.

Bây giờ được một tiểu sắc lang mặc dù nhìn có vẻ xấu trai theo dạng khiến người nhìn vào liền muốn buồn cười, nhất là ở một con mắt lé nháy nháy tình tứ nhưng linh cảm của nàng báo hiệu rằng, theo hắn sẽ được hắn đối sử rất tốt, đặc biệt quan trọng hơn là hắn có thiên phú mạnh hơn nàng và có chỗ dựa hết sức vững chắc khi có một con rồng Thiên Long thương hội ẩn núp sau lưng, nàng tuyệt đối không thể bỏ qua cơ hội, mối thù của gia tộc vẫn còn chờ nàng trả, cha mẹ vẫn còn chờ đợi ngày nàng vinh quanh.

Thế nên nàng chớp chớp mắt đẹp nhìn chằm chằm Vô Thường, hai giây sau nàng nhàn nhạt nói.

-Nếu công tử có nhã ý thì tối nay 7h, tại Mộng Hương Lâu đường 12.

Nói xong, nàng cũng ưu nhã quay lưng rời đi, một ánh nhìn cũng không liếc qua Doãn Bằng thêm lần nào nữa.

-Chết tiệt!

Liếc mắt nhìn Vô Thường đầy hận ý cùng sát ý, Doãn Bằng vội đuổi theo bóng dáng người đẹp, miệng cũng hô “Lan muội, Lan muội, muội nghe ta nói, chờ ta…”.

Trong khi đó thì Vô Thường đã đứng hình tại chỗ khi nghe Vụ Hương Lan hẹn gặp.

“Ngay cả khi ta mắt lé, xấu quắc, bẩn bựa thế này vẫn hấp dẫn được mỹ nữ? Ôi, cuộc sống thật vãi cả linh hồn”.

Chán nản một câu vì hắn chắc chắn sẽ không đi, Vô Thường đảo mắt lé nhìn một vòng toàn trường đủ loại già trẻ đang nhìn mà quát lên.

-Nhìn đủ chưa, thích ta móc từng người ra không?

-Ô, ô, cái này gọi Kỳ Linh Thảo, ngươi biết rồi đó, nó là có công dụng…

-Ê cái loại dược thảo này tên gọi là gì vậy?

-Linh dược này tên là…

-…

Nghe hắn quát lên độc ác như vậy, mọi người liên hoảng hốt, ai nấy đều giả bộ nhìn nhau hoặc nhìn một số loại thảo dược được trưng bày trong một loại kính thủy tinh trong suốt vô cùng đặc biệt bàn tán qua lại.

Vô Thường thấy vậy cũng làm hành tru mỏ, tiếp đó quay lưng nhìn về phía lão giả đáng thương đang ngồi tập trung trị liệu kia.

-Đồ mạ, ngươi chịu khó áp chế thương thế lại hộ rồi về nhà hẵng chữa sau, chứ giờ ta đâu có rãnh chờ ngươi. Sao, giờ có chịu lấy gốc Tai Ất Thảo về không, không là ta đi à?

-Khụ… khụ…

Vội ngắt quãng trị liệu dẫn đến họ ra vài đợt máu thẫm mầu, vị già lão định nhanh chóng bò tới chân Vô Thường để van xin thì ngay lập tức bị hắn giật mình từ chối.

Từ trong nhẫn giới lấy ra một tờ phiếu điểm ném lên người lão.

-Thôi thôi, đây là phiếu điểm 1.000.000.000, ngươi muốn mua cái quần gì thì ngươi mua.

Nói rồi Vô Thường liền rời phòng, chạy qua phòng buôn bán dược liệu khác chứ hắn cũng ngại ở lại đây thêm giây phút nào khi có quá nhiều ánh mắt chú ý vào hắn.

Đặt chân vào căn phòng bán dược liệu cách căn phòng cũ một căn phòng, Vô Thường bắt đầu quan sát tỉ mỉ hơn một chút về cách Dược Các trưng bày bán linh dược.

“Các loại linh dược được đựng trong tủ thủy tinh có ẩn chứa hàn khí và ngăn cách thành từng ô cho mỗi loại, dĩ nhiên cái tủ nhìn bề ngoài trông giống thủy tinh nhưng chưa chắc là được chế tác từ thủy tinh”.

Sau đó Vô Thường qua một hồi tìm hiểu, hỏi han những người bên cạnh, hắn lại biết được các loại dược liệu trưng bày là loại cao cấp, trân quý, có hiệu dụng đặc thù, còn những loại phổ thông bình thường ghi trong sách vở thì lại hai người trực phòng hỏi mua, chứ bản thân chúng không đủ đẳng cấp để được đưa lên tủ trưng bày.

Thế nên hắn buộc phải đến hỏi một trong hai vị trung niên Linh Nhân cảnh quản lý phòng ở góc bên trái để tìm về vài loại linh thảo bình dân hắn cần cho cuộc thí nghiệm.

-Thú thúc, ở đây có Na Mi Thảo, Tai Yểm Thảo, Diệu Linh Thảo và Trác Thôn Thảo không?

-Có, ngươi muốn mua bao nhiêu, phẩm chất thế nào?

Chưa đủ một giây thì vị trung niên đã đáp, đồng thời hỏi hắn muốn mua ra sao.

Hắn trả lời hết sức nhanh.

-Ta muốn mỗi loại ba gốc đều dùng cho Linh Nhân cảnh tầng 4, tất cả đều thượng đẳng.

-Tổng phiếu điểm của ngươi là 320.000 điểm, giao trước khi nhận.

-Vâng.

Vô Thường lấy ra phiếu điểm 1.000.000.000 đưa cho vị trung niên, bất quá lần này hắn sẽ lấy tiền thối vì hắn bỗng cảm thấy bản thân vẫn còn rất nhiều việc thiện chưa làm, cho hết mấy tên trung niên già khọm này thật không nỡ nữa.

-999.680.000 điểm còn lại của ngươi.

Đưa cho Vô Thường một sấp giấy có lớn có nhỏ, trung niên quay người đi đến năm chiếc tủ gỗ bình thường mò mẫm.

Chừng năm phút sau, trung niên lấy đến bốn túi giấy kỳ lạ được cho Vô Thường, đồng thời nói.

-Giấy này chỉ giúp ngươi ngăn cản sự soái mòn trong một giờ, sau đó cứ mỗi một giờ tiếp theo nó sẽ hao đi 1% dược lực. Ngươi nếu chưa có các loại rương cất chứa linh dược thì nhanh đi mua đi, không đáng bao nhiêu điểm phiếu.

Linh dược mặc dù có thời gian hao mòn dược lực so với đan dược, dịch dược đều chậm đi rất nhiều lần, thậm chí có cây phải mất hơn 1 năm mới bắt đầu hao mòn, nhưng để đảm bảo chất lượng thì vẫn cần một vật chứa đựng an toàn.

-Ta đã có đồ chứa, cảm tạ thúc thúc quan tâm ân cần.

-Ừm.

Trung niên gật đầu tỏ vẻ, Vô Thường cũng đã xong việc ở Dược Các, chuẩn bị quay về ngôi nhà, căn phòng tạm bợ của hắn.

Vài phút sau, hắn trở về căn phòng chuyên bán các vật phẩm chứa đựng để lấy những đồ vật hắn đã mua đang được gửi tại đó, đồng thời để hai mươi gốc linh dược này vào rương đựng phòng tránh hư hao năng lượng.

Bước vào phòng, Vô Thường liền hướng vị trung niên kia hỏi.

-Tất cả đã xong?

-Đã xong, ngươi có thể tự kiểm tra.

Vị trung niên vội đáp lời.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK