Mục lục
[Dịch]Chân Lộ - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cái… cái gì vừa xảy ra, đây là…?”

Không nói các thí sinh trợn mắt với một màn vừa rồi, ngay cả Minh Pháp với thực lực Linh Sư cảnh đại viên mãn cũng phải hết hồn với sự tình hai bình hoa bỗng bất ngờ nứt vỡ.

Đã là cấp bậc Linh Nhân, Linh Sư cảnh thì dù là ít hay nhiều, một chiêu thức thuộc phạm trù sức mạnh linh lực phóng ra thì họ sẽ đều cảm ứng được, bất kể là thành công hay thất bại trong việc né, tránh hay chống đối chiêu thức đó. Nhưng mà tình huống vỡ bình hoa vừa rồi, một chút xíu sức mạnh linh lực cũng không được ai phát hiện, kể cả Minh Pháp, đây rõ ràng là một điều quá mức quỷ dị, kinh hồn.

Chẳng lẽ hai bình hoa Liễn Ngọc Hồng Lâu vừa mua 10 ngày trước vỡ nát là do bình hoa dởm, nó đã tồn tại mấy chục ngàn năm về trước nên đã mục hóa, bị gió thổi nhẹ liền vỡ? Không, nó quá vô lý, chuyện này tuyệt đối không thể xảy ra. Nó chỉ có thể là do người làm, và kẻ khả nghi nhất để thực thi hành động chính là tên thiếu niên ăn mặc quần áo dị hợm đang đứng kia.

Thế nhưng mà nếu là như vậy thì lại dẫn đến một câu hỏi vô cùng nan giản, đó là hắn làm bằng cách nào và làm như thế nào để hoàn toàn qua mắt được cảm ứng sức mạnh của tất cả những vị Linh Nhân, Linh Sư cảnh tại tầng một của Liễn Ngọc Hồng Lâu?

Quá khó để có thể biết được.

-Hý, quá kinh khủng, tên… tên này không phải người.

-Phá hủy hai bình bông trong im lặng, quá rợn người rồi.

-Hình như hắn muốn giết Bát đại thiên tài Vũ Nhật Phi và tên thiến niên kia ấy

-Lần này có chuyện lớn xem rồi a.

-Ngu ngốc, hắn to gan dám dọa người của Bát đại thiên tài, hắn sẽ không thể sống sót thoát ra khỏi Liễu Thanh thành.

-Úi giời, chỉ là tiểu thuật qua mắt thôi, tưởng ghê gớm.

-…

-Hừ!

-Hừ!

Trong lúc mọi nam nhân sục sôi bàn luận, Khánh Hòa bên cạnh đơ mắt nhìn lên Vô Thường, Vũ Nhật Phi cùng Lăng Trí đều hừ lạnh trong miệng nhưng nét mặt rõ ràng đã rất nghiêm trọng, dè chừng và cẩn thận hơn rất nhiều đối với Vô Thường.

-Quoa, thật soái, thật ngầu.

-Hăng dọa muốn lấy mạng một trong Bát đại thiên tài, hắn bản lĩnh thật a…

-Ta muốn gả cho hắn!

-Thình thịch…. thình thịch…

-Trầm trầm… đồm đồm…

-…

Trong lúc mọi nữ nhân đều tim đập rộn ràng, má đỏ xấu hổ khen ngợi Vô Thường, một nam nhân vừa quá khí phách lại vừa quá đẹp trai, thân hình săn chắc cứng cáp, Hà Tâm Như mắt hạnh long lanh, thiếu nữ cùng bàn nàng mắt đẹp chớp chớp, tiểu thiếu nữ mới lớn Vũ Điệp Vũ một lần nữa lại có cảm giác “tình yêu sét đánh, tình yêu như đã đến từ kiếp trước” với Vô Thường.

Tại trên bục đài, Minh Pháp trầm mạc suy luận.

“Cảm giác rất mỏng và qua rất nhanh vừa rồi, nó đúng là có vị không giống như linh lực. Vị này khá quen, dường như ta đã gặp qua… à, ta nhớ ra rồi!”.

“Vị tuy rất mảnh như chính xác nó là…”

Tại một bàn cách Vô Thường 22m, thiếu niên mắt kiếm đầy sắc bén nhìn Vô Thường cùng với một sự nghiêm túc khi gặp được đối thủ xứng tầm.

“Không sai, hắn cũng là người đã lĩnh hội được nó giống như ta nhưng khác về bản chất, bởi của hắn là…”.

Tại lầu hai Liễn Ngọc Hồng Lâu.

Lão giả Nhựt Sầm giật mình kinh hãi nói.

-Chỉ là Linh Nhân cảnh, chỉ là ở độ tuổi thiếu niên nhưng thật không ngờ lại đã nhận thức được…

Lão giả Thái Thái trợn mắt.

-Thì ra đây là lý do vì sao hắn tự thuật hắn chỉ tu luyện thể thuật mà không phát triển sức mạnh Tâm Đan. Hắn tu thể thuật là vì để hắn lấy thân thể làm bổ trợ, làm lá chắn mạnh nhất cho sự phát triển của…

Lão giả Lãng Hùng mắt sáng quắc đầy kinh hỷ.

-Không ngờ ở nơi hẻo lánh của một quốc gia trung cấp lại xuất hiện thiên tài bậc này. Đây là một hạt giống tốt tuyệt mà không thể bỏ qua khi hắn đã nhận được sức mạnh thứ hai trên thế giới, sức mạnh mà chỉ có những người may mắn mới được thiên địa ban tặng, là…

Cả năm người ở năm vị trí khác nhau nhưng đều cùng nhau lúc bật thốt lên.

“Ý cảnh” Minh Pháp thầm kinh dị hô lên.

“Quyền Ý!” Thiếu niên mắt kiếm đã có chút hưng phấn, máu nóng trong người khẽ kích động.

-Quyền của Pháp, Ý của Thiên Mệnh!.

Nhựt Sầm, Lãng Hùng, Thái Thái đồng loạt khẳng định một câu mạnh mẽ. Sau đó cả ba người đồng lúc quay người, mệnh lệnh cho năm vị Linh Sư cảnh trực chờ sau lưng ghi chép.

-Dù hắn có tổng điểm nhỏ nhất cuộc tuyển chọn…

-Hắn không thi nữa cũng được, nhưng…

-Chấm hắn đậu, chắc chắn phải đưa hắn tiến đến Thái Ất Tông bằng bất cứ giá nào!

Tại bên dưới bục dài.

Minh Pháp sau một lúc hưng phấn giống như người bị trúng xuân dược, miệng cười vui vẻ đến sắp cả rách mồm, rớt cả quai hàm ra ngoài vì nghĩ đến tình cảnh chỉ cần đưa Vô Thường đến được Thái Ất Tông, một ngọn núi tài nguyên sẽ được hắn gánh về nhà phè phởm. Hắn trấn chỉnh lại bình tĩnh, miệng ho khan một cái “ừm hừm” liền quát lên.

-Các ngươi đều im lặng! Ân oán gì thì đợi sau khi kết thúc cuộc tuyển chọn rồi ra bên ngoài thanh toán, không được ở đây giằng co.

Đợi dòng thí sinh vâng lời yên tĩnh vài giây sau đó, Minh Pháp đảo mắt nhìn Vô Thường, thiếu niên mày kiếm, Lăng Trí một lượt rồi tiếp tục dẫn dắt vòng thử thách thứ ba.

-Nếu ba người các ngươi đã lựa chọn tham gia thử thách này thì lo chuẩn bị tinh thần, khi ta hô bắt đầu, thời gian mười phút sẽ chảy ngược. Nhưng trước đó ta cũng nhắc kỹ lại với các ngươi một điều, tuyệt đối dùng hai tay trực tiếp nắm ngọc châu ra khỏi chậu nước, không giết cá, không phá hủy bất cứ thứ gì bên trong.

-Các ngươi đã rõ chưa?

-Rõ.

-Vãn bối đã rõ.

Vô Thường, thiếu niên có ánh mắt phảng phất như một thanh kiếm sắc nhọn và độc thiếu Lăng Trí đều gật đầu hô to.

Minh Pháp tức thì quát.

-Bắt đầu tính thời gian!

-Bỏm.

Ngay lập tức, một cánh tay của Vô Thường, bốn cánh ta của thiếu niên mày kiếm và Lăng Trí đều được đưa nhanh vào chậu nước.

-Vụm.

Chỉ hơn một giây, cao lắm chưa đến ba giây, tất cả năm cánh tay cùng một con cá đều rời khỏi mặt nước với chín viên ngọc châu trong suốt lấp lánh.

Thấy được tình cảnh này, các thí sinh đã lựa chọn bỏ cuộc bỗng trợn tròn mắt lên.

-Hả?!!!

-Làm sao lại như vậy được?

-Gì thế, không phải cá Thiếc Sát sẽ cắn đứt tay họ sao, vì sao lại…?

-Không một vết xướt, không một đường máu, không một thương tích nào, chẳng lẽ chúng ta bị lừa rồi?

-Ý, cái tên kia… cái tên kia…

-Hắn còn là con người sao? Nhìn con cá treo trên tay hắn kìa!!!

-…

Nhìn những cánh tay săn chắc đang cầm ba viên ngọc mà không hề có bất cứ vết máu, các thí sinh lựa chọn không tham gia đều ngẩn người khó tin, nhất là đối với tình hình có một con cá Thiếc Sát đang treo trên tay của Vô Thường.

Bên trên lầu hai, ba vị Tông cảnh cũng bắt đầu đưa ra những lời nhận xét, kết luận và xếp hạng ba thí sinh đã hoàn thành thử thách vòng ba.

Thái Thái đánh giá từ thiếu niên mày kiếm mang số báo danh 3243 đi qua hai thí sinh còn lại.

-Vòng thử thách này thực ra là bài kiểm tra để đo lường độ nhạy bén cùng sự thông minh trong tư duy của các thí sinh. Theo đó, trong quy luật của thử thách có nhắc đến “chỉ được dùng hai tay lấy ngọc, không được phá hoại bất cứ thứ gì bên trong bằng sức mạnh”, vậy thì nó cũng đã ám chỉ có một cách đơn giản để lấy ngọc châu, là dùng linh lực khóa chặt hành động của cá Thiếc Sát, rồi dùng hai tay ung dung lấy ngọc châu. Đây là một cách rất dễ nhưng đòi hỏi sự bình tĩnh, nhạy bén và thông minh mới có thể ngộ ra từ trong quy tắc của thử thách. Số 3243 chính là người như vậy. Tiếp theo,…

Lãng Hùng đánh giá từ Lăng Trí mang số báo danh 889 đi qua hai thí sinh còn lại.

-Số 889 là một người rất có kiến thức đối với cá Thiếc Sát, biết được cá Thiếc Sát rất ghét kịch độc và cả mùi hôi của kịch độc, gặp chúng cá Thiếc Sát sẽ tức thì bỏ chạy. Số 889 đã lợi dụng, mà cũng có thể là do hắn may mắn sở hữu Độc Tâm Đan, từ đó hắn dụng sức mạnh để khiến hai tay toàn mùi hôi của kịch độc nhưng lại không gây hại cho cá Thiếc Sát, nhờ vậy mà dễ dàng lấy được ngọc châu. Bù lại thì hắn là người hoàn thành sau cùng. Cuối cùng,...

Nhựt Sầm đánh giá từ Vô Thương mang số báo danh 1445 đi qua hai thí sinh còn lại bằng một giọng kích động khó tưởng.

-Trực tiếp dùng một tay cứng rắn đưa xuống đáy nước lấy ngọc một cách mạnh bạo, cá Thiếc Sát dù cắn cũng chẳng thể cắt đứt một tý da thịt, cả hàm răng đều ngặm cánh tay hắn cho đến rời khỏi chậu nước vẫn còn ngoằm nhưng không đứt. Đây rõ ràng là một hành động bất chấp mọi mặt trí tuệ chỉ để khẳng định một điều, trình độ luyện thể của hắn đã vượt qua phạm trù Linh Nhân cảnh!

-Chỉ có khi vượt quá thì cá Thiếc Sát mới không cắn đứt được dù chỉ là một miếng da mỏng. Một Linh Nhân cảnh tầng 3 lại có thân thể cứng ngang Linh Sư cảnh, trời ơi, ta sinh thời gặp phải quái thai nào thế này!

-Haizzz, người tiếp theo là…

Sau đó không lâu, Lãng Hùng, Nhựt Sầm, Thái Thái cùng đưa ra kết luận.

-Nhanh nhất là số 1445, về nhì là 3243, về cuối cùng là 889.

“Ngoài ra ta cần phải lưu ý số 3243, từ lúc 1445 thể hiện Quyền Ý, số 3243 cũng đang tỏa ra một loại sức mạnh gì đó tương tự, có lẽ lại là một người được chọn, được mang trên mình sức mạnh của Ý Cảnh rất hiếm gặp”.

Tự ngẫm như vậy, cả ba người một lần nữa chú ý về tình hình bên dưới tầng một Liễn Ngọc Hồng Lâu.

Tại bục đài, Minh Pháp không cần giải thích gì đối với các thí sinh, điều hắn cần biết là có ba người tham gia thử thách thứ ba và đã hoàn thành. Do vậy, Minh Pháp sau khi kêu người lấy cá trên tay Vô Thường bỏ lại vào chậu, đẩy ghe gỗ rời đi, hắn nói.

-Ngọc châu các ngươi giữ lại, đợi khi kết thúc kỳ tuyển nhân tài thì theo ta đi lấy những phần thưởng thuộc về mình.

-Vòng ba kết thúc, các ngươi hầu như cũng không làm gì nhiều nên chỉ có một phút thời gian nghỉ ngơi, chuẩn bị cho mục thử thách thứ tư.

Thời gian nghỉ ngơi vừa bắt đầu trong tiếng xì xào của rất nhiều người về lý do vì sao cả ba người Vô Thường đều không bị cá Thiếc Sát gây thương tích, Khánh Hòa đã không nhịn nổi thắc mắc mà kinh dị hỏi Vô Thường.

-Thường huynh, cái tay ngươi có… có treo nguyên một con cá Thiếc Sát nhưng vì sao nó… nó lại không bị gì vậy?

Vô Thường bắt chéo chân ngồi bình đạm trên ghế trả lời cùng một nụ cười nhẹ.

-Cá Thiếc Sát chỉ cắn xé được thân thể có trình độ sức mạnh ngang Linh Nhân cảnh đại viên mãn trở xuống, vậy ngươi thử nghĩ xem, nó cắn tay ta lại cắn không rách thì có phải là do thân thể của ta đã…

-Đã vượt qua phạm trù Linh Nhân cảnh, đạt đến trình độ ngang Linh Sư cảnh!

Tự nói lên đáp án bằng vẻ mặt bỗng trở nên kinh hoảng đến đờ ra, sau đó Khánh Hòa liền lặng người như tờ, trong đầu liên tục cảm thấy bản thân buồn cười.

“Bát đại thiên tài ư? Vậy có thể sánh được với một khối thân thể có sức chịu đựng được công kích của Linh Sư cảnh?”

“Bát đại thiên tài ư? Vậy một kích toàn lực có thể gây thương tích cho hắn?”

“Bát đại thiên tài ư? Núi cao thì vẫn còn có núi khác cao hơn, cha à, câu này của cha bây giờ con mới có thể hiểu được”.

-Haizzz…

Mãi đến gần một phút sau, Khánh Hòa mới phiêu phù thở ra một hơi, và nó cũng là tín hiệu kết thúc cho một phút thời gian nghỉ ngơi đã trôi qua đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK