Bên trong phòng sau khi Vụ Hương Lan rời đi.
Tiểu Vô Thường lần nữa bước ra lan can tầng 7 nhìn ngắm bầu trời đêm suy ngẫm.
“Có vợ, ta lại phải thêm việc rồi đây”.
Từ khi rời khỏi Nhậm gia tiến vào Bạch Thú Lâm, sau đó tham gia cuộc tranh đoạt sinh khí và quay trở về, Vô Thường hắn vẫn luôn cô đơn nên thành ra hắn có rất nhiều thời gian rãnh rỗi, chỉ cần lo an toàn mạng sống bàn thân liền xong xuôi, hết truyện. Nhưng bây giờ hắn đã có vợ, một cô vợ xinh đẹp đến nỗi khó có thể tả thành lời, mọi người nam nhân nhìn thấy nàng đều phải có một phen thèm khát nơi đũng quần, có khi còn đột tử vì nghẹn máu hoặc tiểu jj nổ tung vì quá nứng, Vô Thường lại cần phải có một hướng đi khác hơn.
“Ta lỡ lừa dối nàng, nói rằng bản thân có thế lực khủng bố sau lưng, vả lại nàng dường như có thù hằn với ai đó hoặc cả một tổ chức, thế lực. Vậy thì ta đành phải đẩy nhanh tiến trình kế hoạch, tạo trước một cái thế lực để thuận tiện cho hoạt động tương lai”.
“Bất quá nơi này lại không có nhân tài và vài lão quái, đành phải đợi khi nào gia nhập Nam Hải Môn, quen biết thêm nhiều người rồi sẽ sẽ kiếm lấy vài người có tư chất, bắt đầu xây dựng thế lực cho riêng ta và cả các nàng”.
Ý định tạo thế lực để xưng bá thế giới vốn dĩ không cần thiết vì chỉ cần hắn mạnh thì hắn muốn làm sao mà chẳng được. Nhưng mà dạo gần đây hắn chợt nghĩ lại trong lòng rằng “vì sao ta không chơi đùa một chút cho vui? Thế giới này dù là mơ hay là ảo, ta cũng nên tận hưởng”, do vậy hai từ “thế lực” là thứ hắn cần phải có, nếu sau này hắn có vắng mặt đâu đó, chẳng hạn hắn đến Đại Thế Giới mà không bên cạnh các nàng, thế lực vẫn là mái nhà che chở các nàng bình yên chờ ngày hắn quay về.
“Ba ngày nữa tên thái giám kia sẽ đến sao? Hừm… ta có lẽ phải nên đi Dược Các một chuyến nữa để làm đơn xin gia nhập tổ chức”.
Hiện tại Vô Thường chỉ có mã ngoài là thành viên của đấu trường Phong Ba chứ không phải của Thiên Long thương hội như Vụ Diễm Hương hay những người khác lầm tưởng, với chỗ dựa này, hắn có thể đối phó với thế lực của thành viên thứ năm đã bị hắn giựt chỗ nếu có sự phối hợp của Trác Phùng hội trưởng, nhưng về lâu về dài là không được. Hắn cần phải có một chỗ dựa vững chắc hơn, đó là Dược Các tổng bộ.
Tuy nhiên, hắn vẫn đang còn giữ ý định với Thiên Long thương hội mà không bỏ qua, nếu có thể, hắn muốn đồng thời làm thành viên của cả hai và cả những thế lực khác nữa như Phù Lục Ẩn, Trận Pháp Lâu, vì dù sao thì theo như thông tin của Trác Phùng hội trưởng, tu luyện giả khi gia nhập vào tổ chức chỉ cần thực hiện đầy đủ nhiệm vụ được giao thì muốn tham gia bất cứ tổ chức nào khác đều được, bất quá dĩ nhiên tu luyện giả này sẽ không thể trở thành thành viên trung tâm của tổ chức và nắm giữ chức vị quan trọng về sau, nhưng phần mặt mũi cũng như bảo hộ an toàn tính mạng vẫn sẽ được tổ chức đảm bảo.
“Luyện khí, ấn pháp, trận pháp, đồ đằng, hồn thuật, viên huyết thạch, thí nghiệm, sức mạnh, đủ mọi thứ. Ta còn có quá nhiều chuyện phải làm, haizzz”.
Xoay người, tắt đèn, nằm trên ghế dài với mùi nhuyễn hương còn dư vị của Vụ Hương Lan vấn vương, Vô Thường nhắm mắt thoáng cái đã tựa như người nằm ngủ gọi mãi không dậy.
Trong đầu hắn vang vọng về những gì lão giả Trấn Kim đã từng nói về “tu luyện thật chất là gì”.
“Trọng điểm của tu luyện chính là việc tăng tiến đẳng cấp sinh linh. Ta cùng với Thiên Địa Thể vậy chăng đã có thể xem như là một sinh linh có đẳng cấp cao nhất? Không, vẫn chưa phải, ta vẫn còn thiếu”.
Một khối cơ thể của tu luyện giả thuộc lớp nhân loại được chia tổng là bốn phần chính: thân thể, hồn, Tâm Đan, đan điền.
Thân thể là nhục thể, là hình dạng của con người, nằm trong thế giới hiện tại.
Hồn là thứ điều khiển nhục thể hành động, nằm trong một thế giới khác với thế giới hiện tại nhưng lại cũng đồng thời song song với thế giới hiện tại.
Đan điền là vùng chứa linh lực, dự trữ linh lực để tu luyện giả vừa có thể sử dụng sức mạnh thô sơ và chuyển hóa thành linh lực Tâm Đan. Đan điền nằm ở một vùng không gian nhỏ có liên kết giữa thế giới thân thể và thế giới Tâm Đan, đồng thời cũng là cầu nối sức mạnh giữa ba bên.
Tâm Đan là căn nguyên sức mạnh của mọi tu luyện giả. Trước mắt Vô Thường có thể hiểu nó là thứ sức mạnh bẩm sinh của mọi tu luyện giả, là thứ cầu nối qua lại với các mảnh không gian sức mạnh để tu luyện giả có duyên sử dụng. Còn công năng khác của nó, Vô Thường đã từng suy diễn là có, nhưng với khả năng hiện tại, hắn chưa mở ra được.
Đẳng cấp sinh linh thông qua tu luyện được đề thăng nhờ thiên kiếp chính là việc cả Tâm Đan, đan điền và nhục thể đều được thiên kiếp chui luyện tăng cấp, nếu thiếu một trong ba thì chỉ có thể gọi là bán sinh linh hoặc chưa hoàn mỹ. Còn về phần hồn, tu luyện chỉ có thể tìm biện pháp tự thân đề thăng, thiên kiếp không thể trợ giúp.
Trong lần giao kết Thiên Địa lần trước, Vô Thường chỉ thay đổi được thân thể, hóa thân thể thành Thiên Địa Thể do vô số Thiên Địa Ngữ tạo thành, nhờ đó đạt được bất tử thân, không thể chết dù bị hủy diệt thân thể ở bất kỳ tình huống nào. Còn hồn, Tâm Đan, đan điền chỉ là hấp thu Thiên Địa Ngữ để thăng cấp tiến hóa, chứ không phải của Thiên Địa ngữ nên hắn vẫn chưa được gọi sinh linh ở đẳng cấp cao nhất trong trời đất.
“Ta cần một nguồn linh lực lớn ít nhất tựa như bên dưới hố kia, đúng hơn là một nguồn ngũ cấp linh tuyền chuyên dụng cho Tôn cảnh sử dụng để một lần nữa thực hiện nghi thức Giao Kết Thiên Địa, hủy đi Tâm Đan, đan điền để tái tạo Thiên Địa Tâm Đan và Thiên Địa đan điền”.
Về phần hồn, Vô Thường tự biết là không thể thay đổi thành Thiên Địa Hồn vì cái cốt yếu ở Giao Kết Thiên Địa là hủy rồi mới lập. Nhục thể, Tâm Đan, đan điền đều có thể hủy vì hồn còn sống để lập lại Thiên Địa nhục thể, Tâm Đan, đan điền mới, nhưng hủy hồn thì cũng đã tự diệt chính bản thân, vĩnh viễn không thể sống lại.
“Ta phải cần linh tuyền sớm để làm sớm, nếu không thì càng để lâu, ta lại càng cần nhiều nguồn linh lực hơn”.
Ở nghi thức Giao Kết Thiên Địa, thực lực người thi triển càng cao thì càng khó để có thể hủy diệt một cơ thể, Tâm Đan, đan điền, linh lực,… dẫn đến phải mất càng nhiều nguồn linh khí để thực hiện. Do vậy, nếu Vô Thường từ thực lực hiện tại muốn một lần nữa thực hiện nghi thức, hắn cần có ít nhất 1,5 nguồn ngũ cấp linh tuyền, tu vi hắn càng cao, số lượng hắn cần lại càng tăng.
-Hừm, ta cũng đến lúc tiếp tục suy diễn sức mạnh.
Nhắm mắt lại sâu hơn để tựa như người đã ngủ say, Vô Thường lập tức tiến thẳng vào không gian Tâm Đan thứ hai để thực hành suy diễn, mô phỏng các loại vấn đề như sức mạnh, tình huống, chiêu thức, thần thông,…
Đêm hôm nay, hắn chỉ suy diễn duy nhất hai vấn đề, sức mạnh linh lực hiện tại của hắn có thể chống lại ai và diễn luyện Thất Thức Ấn Pháp, Nhất Thức Ấn.
Về sức mạnh linh lực của bản thân.
Vô Thường ngày xưa đã tự cho rằng với linh lực của hắn đả thương Tông cảnh, Tôn cảnh là đều không thể vì cách biệt giữa các “chất” của nguồn năng lượng. Tuy nhiên ở thời điểm hiện tại, nhất là khi được Trấn Kim lão giả giải đáp thắc mắc, hắn đã tự đặt câu hỏi rằng “linh lực có tiêm nhiễm khí tức Thiên Địa và Thiên Địa Ngữ của ta liệu rằng có thể sánh ngang hoặc hơn sinh linh bậc Tông cảnh, Tôn cảnh?”.
Hắn cần chứng thực đều này ngay trong đêm nay để có thể rõ ràng mọi thứ và biết cần nên tránh những đối tượng nào.
Về Thất Thức Ấn Pháp.
Vào bốn ngày trước, Tâm Đan thứ hai của Vô Thường mới vừa “khỏe” lại và cho phép khả năng suy diễn được phục hồi, lúc đó Vô Thường còn lu bu chưa có thời gian nghiên cứu Ấn pháp nên chưa thể suy diễn. Hiện tại đã có đầy đủ kiến thức nên hắn muốn thực hành để xem nó mạnh yếu thế nào, từ đó đồng thời dần dần tìm ra quy luật của Ấn pháp, cũng như phát triển Ấn pháp về sau.
Kể từ thời điểm này, căn phòng Vô Thường trở nên im lặng đến dị thường…
Ba giờ sau đó, tại phòng ngủ của Vụ Diễm Hương ngụ tại một góc của lầu 7.
Vụ Hương Lan cùng mẹ nàng sau một hồi kể lể trong nước mắt của đủ mọi loại cảm xúc, trọng tâm nhất vẫn là niềm vui sướng và hạnh phúc ngọt ngào trong lòng, nàng đã mệt mỏi và cùng mẹ của mình ôm nhau ngủ tại phòng Vụ Diễm Hương, mặc dù phòng nàng chỉ ngay bên cạnh.
Lúc này, Vụ Diễm Hương đã rời giường từ lâu và có một đoạn thời gian ngồi ngâm cứu mệt mỏi Dẫn Linh Thiên Quyết mà con rễ đã tặng, nàng chợt quay sang nhìn ngắm con gái ngoan đang ngủ ngon thì bỗng nhiên biến sắc khi thấy con gái co rúm cả cơ thể trên giường, quần áo đều ướt đẫm mồ hôi.
-Mẹ ơi, người con nóng quá, lại lạnh nữa.
Cùng thời điểm Vụ Diễm Hương quay mắt nhìn, Vụ Hương Lan cũng khó khăn tỉnh dậy, âm thanh thều thào, mệt mỏi kêu rên.
-Lan nhi, con… con thấy thế nào rồi?
Sắc mặt hoảng hốt, Vụ Diễm Hương lập tức cất quyển Dẫn Linh Thiên Quyết tiến lại giường, hai tay đồng thời truyền linh lực* xâm nhập vào cơ thể con gái để kiểm tra xem nàng đã trúng thứ độc gì vì căn bản thì tu luyện giả không thể bị bệnh như người thường.
**Thánh lực, Môn lực,… đều là linh lực cấp cao nên có thể gọi chung là linh lực.
-Không hề có một loại lực lượng bên ngoài nào xâm nhiễm ư…?
Năm giây sau đó, khi linh lực của Vụ Diễm Hương đã vòng khắp cơ thể Vụ Hương Lan nhưng không phát thứ gì, cả cơ thể của nàng cứ như là tự dưng lúc nóng lúc lạnh. Điều này không khỏi khiến Vụ Diễm Hương trắng mặt, hoảng sợ, thương tâm không ngừng cho con gái.
Phát hiện được bệnh tình Vụ Diễm Hương còn biết đường xoay sở, nhưng không phát hiện được vậy thì chẳng khác nào đã vô vọng, không thể có đường cứu con gái, do vậy Vụ Diễm Hương đơn nhiên là phải đau lòng đến rơi xuống hai hàng nước mắt to lớn.
-Mẹ ơi, Lan nhi đau quá…
Vụ Hương Lan trên giường bắt đầu quằng quại lên đầy đau đớn, cả cơ thể liên tục đổi kiểu tay chân để có thể khiến cơ thể thoải mái một chút.
-Con, con lạnh lắm, nóng… nóng quá…
-Lan nhi của mẹ, con phải cố gắng lên, mẹ sẽ tìm cách, mẹ sẽ tìm, con cố gượng…
Nhìn con gái kêu rên đau đớn trước mặt, một người mẹ, một vị Tông cảnh như bản thân lại không thể làm gì, cả trái tim Vụ Diễm Hương như đang đứng trên bờ vực của sự sụp đổ.
-Phải rồi... ta, ta phải mời Bạch huynh, Mai tỷ trợ giúp.
Nhớ đến Thanh Bạch lão giả cùng Tâm Mai lão thái bà cũng là Tông cảnh, kinh nghiệm sống hơn hẳn nàng nên có thể giúp ít được gì đó, nàng liền vội mở toang cửa phòng trong đêm, chạy gấp đến phòng của Thanh Bạch, Tâm Mai để nhờ sự trợ giúp từ hai người.
Mười giây sau, cả ba vị Tông cảnh tại Mộng Hương Lâu đều có mặt đầy đủ tại phòng của Vụ Diễm Hương.
-Thứ lỗi cho ta bất tài, ta không thể biết được đây là do đâu cả.
-Lão bà ta cũng như lão Bạch, trong người nàng không hề có độc tố hay lực lượng ám hại gì bí ẩn, nàng tự dưng lại như thế này thật sự rất kỳ lạ, ta từ nhỏ đến lớn cho đến nay chưa hề gặp bao giờ.
Sau gần một phút ngồi xuống xem xét tình hình Vụ Hương Lan, cả hai người Thanh Bạch và Mai Tâm đều chỉ biết lắc đầu trước ánh đèn nến sáng rực đối với tình huống của Vụ Hương Lan.
Những âm thanh trả lời này vừa rơi xuống, Vụ Diễm Hương cả người đều bất thình lình trở nên yếu nhược, cơ thể muốn lung lay, đổ ngã. Nàng cố giữ thân thể đứng vững, nước mắt đầm đìa hỏi.
-Vậy… vậy hai vị còn cách nào không, làm ơn giúp đỡ Lan nhi của ta.
-Để chữa bệnh lạ này của nàng ta e rằng cần phải có những vị cường giả Tướng cảnh hoặc trên Tướng cảnh mới có thể hiểu, chí ít họ cũng biết được chút ít thông tin. Còn riêng Tông cảnh, Châu Nam thành hay tiểu quốc Hồng Long quốc thì…
Thanh Bạch lão giả nói đến đây liền chỉ thở dài lắc đầu tiếc thương.
Ba vị Tông cảnh còn không thể nhìn ra được điều gì thì một tiểu thành như Châu Nam thành làm sao có thể lấy ra người tài giỏi hơn có khả năng nhìn thấu bệnh lạ lúc nửa đêm của Vụ Hương Lan?