Hiện tại, điều quan trọng nhất đối với Địch Cửu không phải là tiến vào viện Võ Thuật mà là tu luyện Địch Gia Thất Đao. Địch Gia Thất Đao là bí mật của hắn. Đại học Lạc Bắc đông người như vậy không phải nơi thích hợp để hắn có thể an tâm tu luyện.
Du Hồ Ly cảm nhận được sự chân thành của Địch Cửu thì hít vào một hơi thật sâu, rồi cẩn thận nhận lấy thẻ chứng minh thân phận kia, nói:
- A Cửu, sau này tôi chính là ngườicủa cậu. Chuyện đi làm ở Đàm Hạnh Đường thì cậu cứ để tôi lo, ông chủ của Đàm Hạnh Đường đối xử với tôi rất tốt. Cho dù ông chủ có đi Yên Kinh nhưng Hồ ca đối với tôi cũng không tệ.
Du Hồ Ly muốn nổi giận với bạn gái mình nhưng lại bị Địch Cửu ngăn lại. Đằng Linh Nhi đứng bên cạnh đương nhiên không thể không biết. Vốn trong lòng cô còn cảm thấy vô cùng ủy khuất, nhưng khi thấy Địch Cửu không chút do dự đưa thẻ báo danh vào viện Võ Thuật trường đại học Lạc Bắc cho Du Hồ Ly thì ủy khuất trong lòng cô lập tức biến mất.Cô cúi người hành lễ với Địch Cửu rồi nói:
- Cửu ca, anh thật đúng là người anh em tốt nhất của Hồ Ly, ánh mắt của em nhỏ hẹp, hy vọng Cửu ca đừng chấp nhặt với em.
Du Hồ Ly hừ một tiếng:
- Đó là đương nhiên, phụ nữ thật đúng là tóc dài kiến thức ngắn.
Theo Địch Cửu thấy thì Đằng Linh Nhi cũng là một cô gái tốt.
Đàm Hạnh Đường nằm hơi xa khu trung tâm một chút. Diện tích của nó cũng không nhỏ, kiến trúc có vẻ cổ kính. Xem ra nó đã được xây từ rất lâu rồi.
Du Hồ Ly dẫn Địch Cửu đến Đàm Hạnh Đường. Địch Cửu nhận thấy đây chính là nơi mà hắn cần lúc này.
Đàm Hạnh Đường ngoại trừ phòng khám và nhà thuốc ra thì còn có cả phòng giải phẫu và khu nội trú. Thế nhưng nơi này lại không hề có khách, trong tiệm thuốc bắc cũng chỉ có vài cái tủ thuốc trống rỗng mà thôi. Hiện tại, toàn bộ nơi này chỉ có mỗi Hồ ca.
Tuy nói Hồ ca là người phụ trách Đàm Hạnh Đường, nhưng theo Địch Cửu thấy thì thật ra anh ta cũng chỉ là người trông coi nơi này mà thôi.
Du Hồ Ly chỉ nói một câu thì Hồ ca đã lập tức đồng ý cho Địch Cửu làm việc ở chỗ này.Có thể là do Hồ ca rất tín nhiệm Du Hồ Ly, hoặc cũng có thể là do chẳng có ai muốn tới đây làm việc.
Nhiệm vụ của Địch Cửu là mỗi ngày quét dọn toàn bộ nơi này một lần, tiền lương là một tháng bốn ngàn, sinh hoạt tại Đàm Hạnh Đường, cơm nước tự lo. Nói trắng ra thì hắn chính là bảo vệ ở nơi này.
Nếu như không được ở lại Đàm Hạnh Đường thì tiền lương bốn ngàn này thậm chí còn không đủ để Địch Cửu ăn cơm. Đi đến Địa Cầu, có nơi ở an ổn là hắn đã rất hài lòng rồi, huống hồ Đàm Hạnh Đường còn rộng lớn như thế.
Du Hồ Ly nóng lòng muốn đến viện Võ Thuật trường đại học Lạc Bắc báo danh. Sau khi thu xếp ổn định cho Địch Cửu thì hắn liền vội vã rời đi. Có vẻ như Hồ ca cũng không muốn ở lại nơi này, sau khi bàn giao mọi chuyện cho Địch Cửu thì hắn cũng đồng dạng rời đi.
Đàm Hạnh Đường lớn như vậy mà lúc này lại chỉ còn một mình Địch Cửu. Hắn từng là một vị thiếu gia được người khác hầu hạ. Tuy hiện tại hắn không đến nỗi phải hầu hạ người khác, nhưng mỗi ngày đều phải dọn vệ sinh và canh cổng.
Địch Cửu cũng không để những việc này trong lòng.Sau khi hắn dọn dẹp qua nơi này một lần thì liền lấy Địch Gia Thất Đao ra.
Địch Gia Thất Đao hắn đã xem qua Đệ Nhất Đao và cũng từng thử tu luyện rồi.Chỉ là lúc trước hắn không có võ căn nên luyện mãi chẳng thành.
Hiện tại hắn đã có thể luyện võ, cho nên chẳng bao lâu thì tinh thần hắn đã đắm chìm vào Đệ Nhất Đao.
...
Hiện tại,tất cả mọi người đều biết nơi phồn hoa, náo nhiệt nhất Lạc Tân chính là đại học Lạc Bắc.
Đại học Lạc Bắc không phải là trường đại học duy nhất của thành phố Lạc Tân. Thậm chí nó cũng không phải trường đại học tốt nhất ở thành phố này.
Lý do trường đại học Lạc Bắc bỗng chốc trở nên náo nhiệt như vậy là bởi vì Liên Minh Địa Cầu đồng ý cho đại học Lạc Bắc mở viện Võ Thuật, hơn nữa còn phái một huấn luyện viên võ thuật đến đại học Lạc Bắc. Toàn bộ tỉnh Nam Giang, đại học Lạc Bắc chính là trường đầu tiên có viện Võ Thuật.
Hôm nay là ngày viện Võ Thuật trường đại học Lạc Bắc tổ chức tuyển sinh. So với bình thường thì hiện tại đại học Lạc Bắc đông người hơn nhiều. Nếu như không có bảo vệ ngăn cản ở cổng chính, sợ rằng dù đại học Lạc Bắc có rộng hơn nữa thì cũng bị người ta chen đầy.
Người đến tham gia xét tuyển đến từ khắp các tỉnh thành trên Hoa Hạ quốc, thậm chí ngay cả người ngoại quốc cũng đến tham dự. Tất cả đều muốn tiến vào viện Võ Thuật trường đại học Lạc Bắc.
Tại Hoa Hạ, đại học Lạc Bắc không phải là trường duy nhất mở viện Võ Thuật, thậm chí Lạc Bắc còn chưa được xếp vào top 10 vị trí đầu. Nhưng hiện nay,số lượng viện Võ Thuật trên Địa Cầu còn rất ít, bất kỳ trường nàothành lập viện Võ Thuật thì đều nhận được rất nhiều sự quan tâm từ khắp nơi trên thế giới.
Đừng thấy Dung Đào nói đại học Lạc Bắc không tốt, muốn Thẩm Tử Ngữ về Yến Kinh để học mà lầm. Viện Võ Thuật không phải là nới muốn vào thì vào, lời của Dung Đào chỉ đúng với một số ít người mà thôi.
Để vào viện Võ Thuật trường đại học Lạc Bắc thì cũng có vài phương pháp. Đơn giản nhất chính là mang theo thẻ báo danh. Ngoại trừ thẻ báo danh ra thì viện Võ Học còn nhận những sinh viên ưu tú nhất được các tỉnh hoặc Liên Minh Địa Cầu đề cử. Những danh ngạch còn thừa lại sẽ do đại học Lạc Bắc tổ chức tuyển sinh lựa chọn. Số lượng sinh viên mà đại học Lạc Bắc được tự tuyển chọn là vô cùng ít, toàn bộ số danh ngạch này sớm đã bị đem bán sạch sẽ.
Du Hồ Ly đeo một cái ba lô nhỏ, hai tay nắm thật chặt quai ba lô, chen đến cổng đại học Lạc Bắc. Không đợi bảo vệ đến ngăn cản, hắn đã vội vàng lấy thẻ báo danh ra cho người họ xem.
Trông thấy tấm thẻ báo danh bằng đồng màu xanh trong tay Du Hồ Ly, người bảo vệ lập tức tỏ ra tôn kính, hai tay kính cẩn nhận thẻ báo danh nhìn một chút, sau đó lại dùng hai tay đưa cho Du Hồ Ly, nhìn hắn với ánh mắt hâm mộ.
- Bạn gì ơi, bán cho tôi tấm thẻ báo danh kia đi, tôi trả cho cậu năm triệu.
Một âm thanh vang lên phía ngoài cổng trường.
- Nếu như cậu bán cho tôi thì giá cả tùy cậu quyết định.
Âm thanh kia vừa dứt thì lại có một âm thanh khác vang lên.
Du Hồ Ly vội vàng cất thẻ báo danh vào trong ba lô, rồi ôm ba lô trước ngực, dù có cho hắn thêm mấy cái năm triệu nữa thì hắn cũng không bán tấm thẻ này. Sâu trong nội tâm, hắn lại càng thêm cảm kích Địch Cửu, thậm chí còn có chút áy náy. Dù Địch Cửu là huynh đệ sinh tử của hắn thì hắn cũng không nên cầm thẻ báo danh của Địch Cửu đi như vậy. Thế nhưng, hắn quả thực rất muốn gia nhập viện Võ Thuật, đây là ước mơ lớn nhất cả đời hắn.
Hắn âm thầm hạ quyết tâm, nếu như tương lai có thành tựu, người đầu tiên hắn phải giúp chính là Địch Cửu.
Lúc này, đã có người phụ trách đến hướng dẫn Du Hồ Ly, tất cả sinh viên của viện Võ Thuật đều được đại học Lạc Bắc vô cùng quan tâm.
Chỉ sau ba mươi phút, dưới sự hướng dẫn của người phụ trách, Du Hồ Ly đã hoàn tất thủ tục báo danh, sau đó đi đến hội trường lớn.
Thời điểm Du Hồ Ly tới đây thì nơi này đã sớm ngồi hơn hai trăm người.
…….
Thẩm Tử Ngữ lẳng lặng đứng ở một chỗ cách cửa hội trường không xa.Mỗi khi có người bước vào hội trường thì cô lại cẩn thận quan sát khuôn mặt người đó.
Lúc cô tỉnh lại thì Địch Cửu cũng đã đi rồi. Điều kỳ lạ là cô không còn cảm thấy trái tim mình khó chịu nữa, cũng không có triệu chứng của những bệnh khác. Không chỉ vậy, cô còn cảm thấy cả người mình dường như thoải mái hơn trước nhiều.
Điều này khiến cho tâm tình cô vô cùng vui sướng. Ngay cả khi dì Phương muốn hỏi y tá vì sao trong phòng VIP lại có rác cũng bị cô ngăn lại.
Bệnh tình của cô có chuyển biến tốt, điều đó đồng nghĩa với việc cô có thể đến viện Võ Thuật trường đại học Lạc bắc báo danh, đồng thời còn có nghĩa là cô đã có thể tự quyết định hôn nhân của mình. So với hôn nhân tự do, những thứ khác cô đều không thèm quan tâm.
Thẩm Tử Ngữ cũng không nghĩ tới một tấm thẻ báo danh vào viện Võ Thuật lại có thể có cái giá trên trời như vậy. Cho dù là cha cô thì cũng chỉ có thể kiếm được hai tấm thẻ báo danh mà thôi, hơn nữa còn phải hy sinh một cái danh ngạch ở viện Võ Thuật Yến Kinh để đổi về. Đưa cho cô hai tấm thẻ báo danh này là muốn cô chấp nhận an bài, lấy chồng một lần nữa mà thôi.
Lại qua gần một giờ, thêm hơn hai mươi người nữa tiến đến nhưng vẫn không trông thấy bóng dáng Địch Tử Mặc, Thẩm Tử Ngữ biết Địch Tử Mặc chắc chắn sẽ không tới. Xem ra Địch Tử Mặc không muốn đến viện Võ Thuật, có lẽ tấm thẻ báo danh kia đã hắn bị bán đi rồi.
Thẩm Tử Ngữ khẽ lắc đầu, nàng cũng không cảm thấy bất ngờ, chí ít cô nghĩ mình đã không còn thiếu nợ Địch Tử Mặc nữa rồi.
Sau khi hội trường lớn đóng cửa, một người đàn ông trung niên không cao không thấp bước lên bục phát biểu.
Đa số sinh viên ngồi trong hội trường đều biết người đàn ông trung niên này chính là hiệu trưởng trường đại học Lạc Bắc, Vương Trấn Kỳ. Từ bước chân dồn dập của ông ta mà mọi người có thể thấy được, trong lòng vị hiệu trường này vẫn còn đang kích động.
Hội trường lập tức trở nên yên tĩnh. Vương Trấn Kỳ đảo mắt một vòng nhìn mọi người sau đó mới cầm micro lớn tiếng nói:
- Quả thật tôi cũng không ngờ đại học Lạc Bắc lại có đủ tư cách mở viện Võ Thuật. Còn về phần lý do, với tư cách là hiệu trưởng trường đại học Lạc Bắc, tôi xin được thông báo rõ.
- Bởi vì lão sư Chiêm Triết Trần của đại học Lạc Bắc chúng ta may mắn phát hiện được một cuốn sách dạy võ tại Tiên Nữ Tinh, hoặc có thể gọi là công pháp võ đạo. Bởi vì Chiêm lão sư có cống hiến to lớn với Địa Cầu cho nên đại học Lạc Bắc chúng ta mới lấy được tư cách mở viện Võ Thuật.
- Nhưng điều làm tôi lo lắng là Chiêm lão sư đã mất tích trong lúc tìm kiếm bảo vật tại Tiên Nữ Tinh. Tôi hi vọng trong tương lai, nếu như sinh viên viện Võ Thuật trường đại học Lạc Bắc chúng ta có cơ hội đi Tiên Nữ Tinh thì sẽ không quên tìm kiếm Chiêm lão sư...