- Một người thì không thể đi tới Thiên Mạc được sao?
Địch Cửu chỉ mới mua ngọc giản xong, còn chưa kịp đọc nội dung trong đó.
Nghe được câu hỏi của Địch Cửu, Trịnh Phi Sinh há to miệng một lúc mới lên tiếng:
- Bằng hữu chắc là vẫn chưa biết nhiều về Thiên Mạc đúng không? Bí cảnh Thiên Mạc nằm ở chỗ sâu nhất của phía Tây Cực Dạ đại lục, cho dù là tu sĩ Kim Đan muốn một mình đi qua đó cũng là việc cửu tử nhất sinh đó. Hơn nữa, cho dù có đi qua được thì đi một mình cũng sẽ rất dễ lạc đường. Địa Sa thành mỗi tháng cũng chỉ có một con thuyền đi ngang qua mà thôi, cái này là bởi vì Thiên Mạc sắp mở ra, chứ nếu không có khi vài năm cũng không có được một con thuyền đi đến đó.
Thì ra là ở Địa Sa thành có thuyền chở đến Thiên Mạc, tin tức này rất có ích đối với Địch Cửu.
- Vậy muốn đi tới đó cần bao nhiêu linh thạch.
Địch Cửu đoán chắc sẽ không quá rẻ đâu, nếu như giá thấp thì mấy người kia đã không đi tìm người kết nhóm ở chung rồi..
Trịnh Phi Sinh thở dài nói:
- Nếu như ở giường chung thì cũng không quá mắc, chỉ cần một vạn linh thạch trung phẩm mà thôi.
- Mắc như vậy?
Địch Cửu kinh ngạc thốt lên.
Một vạn linh thạch trung phẩm đối với hắn mà nói chỉ là một số tiền nhỏ mà thôi, bởi vì hắn đã phát tài lớn trong mấy vụ Thương Lâu Thích Gia kia. Nhưng mà đối với mấy tu sĩ bình thường khác, cho dù không phải là tán tu đi nữa thì đây cũng là một số tiền không nhỏ chút nào.
Trịnh Phi Sinh cười hắc hắc:
- Cái này mà mắc gì chứ, giá này đã là giá thấp nhất rồi đó. Nếu như muốn một gian phòng ngăn nhỏ cần đến năm nghìn linh thạch thượng phẩm, nếu như muốn gian phòng tốt hơn chút nữa thì cần hai vạn linh thạch thượng phẩm. Còn mà muốn có một phòng lớn riêng kèm thêm một phòng tu luyện thì cần tới bốn van linh thạch thượng phẩm. Nếu như năm ngươi chúng ta cùng thuê chung một phòng lớn giống như vậy thì mỗi người chỉ cần bỏ ra tám ngàn tám trăm linh thạch thượng phẩm là được rồi.
Địch Cửu cũng không phải mấy tiểu bạch chuyện gì cũng không biết kia, phòng lớn riêng mà Trịnh Phi Sinh nói thật ra cũng chỉ là một cái phòng lớn bình thường thôi. Nhưng mà những phòng lớn đó là chuẩn bị cho những tu sĩ giàu có, bên trong có cả phòng cho sủng vật, phòng khách, phòng tu luyện và phòng luyện đan.
- Trịnh đạo hữu, ta nghe nói muốn đi vào trong bí cảnh Thiên Mạc cần phải có được danh ngạch, hơn nữa có rất nhiều tông môn đều đang cạnh tranh danh ngạch này. Ngươi chỉ là tu sĩ bình thường vậy tại sao lại phải tốn nhiều tiền đi đến Thiên Mạc làm chi?
Trịnh Phi Sinh lại kinh ngạc lần nữa:
- Chẳng lẽ huynh không phải tới đó vì vào Ngoại Mạc hả?
Địch Cửu biết mình lại hỏi ngu nữa rồi, hồi nãy hắn hỏi như vậy là vì mình đã có được ngọc bài đi vào Thiên Mạc rồi. Vì bù đắp lại cho lần nói hớ hồi nãy, Địch Cửu liền nói thêm:
- Tại vì ta nghe được lần trước khi Thiên Mạc mở ra có một ít tán tu cũng có thể đi vào được, cho nên ta mới đi đến chỗ đó thử vận may xem sao.
Mấy lời này toàn là Địch Cửu nói bậy bạ mà thôi, hắn căn bản là chưa nghe gì về Thiên Mạc hết.
- Ha ha, nếu như huynh ôm nghĩ như vậy chỉ sợ là phải thất vọng rồi. Thiên Mạc đúng là từng có tán tu đi vào, nhưng mà những danh ngạch dành cho tán tu đó cũng đã sớm được định ra rồi, đi chỗ kia thi đấu chẳng qua là lên cho có mà thôi. Nếu như huynh không biết cái gì hết mà cũng lên đó thi đấu, cho dù có đánh thắng thì cũng sẽ chết nhanh thôi.
Người lên tiếng lần này không phải là Trịnh Phi Sinh mà là tên Uông sư đệ kia.
Y là vì thấy Trịnh Phi Sinh nói chuyện với Địch Cửu quá lâu nên chạy tới xem sao. Mà hai người Băng sư muội và Tề Thiển cũng đi đến cùng.
Trịnh Phi Sinh cẩn thận nói:
- Uông sư đệ nói không sai, huynh đừng nghĩ tới mấy danh ngạch của tán tu kia nữa, thật ra trước khi Thiên Mạc mở ra còn có một ít hội đấu giá và hội trao đổi diễn ra, bên trong mấy hội này cũng có cơ hội để tìm kiếm được danh ngạch, nhưng mà ta đề nghị huynh vẫn đừng nghĩ tới mấy danh ngạch kia nữa. Cũng giống như việc chúng ta ngồi thuyền đến Thiên Mạc vậy, cho dù có đủ linh thạch cũng không được tùy tiện ở một mình một phòng. Loại hành động khoe giàu như vậy chỉ rước lấy tai họa mà thôi. Huống chi mấy thuyền đi Thiên Mạc như vậy căn bản không quản việc ngươi có đánh nhau hay không, nếu như bản thân có xảy ra chuyện gì cũng chỉ đành nhận coi như bản thân xui xẻo vậy. Ta thấy huynh giống như cũng xuất thân từ đại gia tộc, mấy đạo lí này chắc huynh cũng có thể hiểu được.
Địch Cửu cười ha ha
- Đúng vậy, Địch gia của ta tuy cũng không coi như là đại gia tộc tu chân gì nhưng mà mấy gia tộc cỏn con kia cũng không xứng đặt ngang tầm với ta.
- Còn chưa biết huynh xưng hô như thế nào?
Nghe được Địch Cửu nói bản thân đến từ gia tộc tu chân, Trịnh Phi Sinh nhân cơ hội hỏi thăm tên họ.
- Ta gọi là Địch Tử Mặc.
Thần niệm của Địch Cửu cũng đã đọc xong mấy cái ngọc giản kia, cuối cùng cũng hiểu ra cái gì là Ngoại Mạc rồi.
Sau khi bí cảnh Thiên Mạc mở ra, bên ngoài nó cũng sẽ xuất hiện một khu vực rất lớn, nơi này cũng có vô số linh thảo trân quý và khoáng thạch. Thậm chí còn có người gặp được không ít bảo vật còn quý hơn mấy thứ bên trong Thiên Mạc nữa.
- Uông sư đệ gọi là Uông Tranh, y và Cảnh Mạt Băng sư muội là người của Chân Ly Kiếm Tông. Còn ta và Tề Thiển sư muôi đến từ Nghê Côn Tông. Lẽ ra băng sư muội có thể đi phi thuyền của Chân Lỹ Kiếm Tông để đến Thiên Mạc, nhưng do muội ấy ra bên ngoài thử luyện cùng với chúng ta nên đã bị chậm trễ, cho nên bây giờ mới chuẩn bị ngồi thuyền của Địa Sa thành đi.
Nhìn thấy Địch Cửu có ý muốn tổ đội với bọn họ cho nên Trịnh Phi Sinh cẩn thận giới thiệu mọi người cho hắn làm quen.
Chân Ly Kiếm Tông và Nghê Côn Tông đều là hai tông môn nhất lưu. Lúc trước Địch Cửu cũng từng muốn xin vào hai chỗ này, chỉ tiếc là linh căn không đủ tư chất để vào mà thôi.
Nhưng mà Địch Cửu cũng nhớ tới Cảnh Mạt Băng này rồi, chắc cô cũng là người của Cảnh gia, có lẽ là tỷ tỷ hay muội muội gì đó của Cảnh Mạt Song.
Hắn cảm giác cô có chút quen là bởi vì lúc ở trong phòng của Cảnh Mạt Song hắn từng gặp một bóng người lướt ngang qua, chắc là Cảnh Mạt Băng rồi.
Địch Cửu khẳng định Cảnh Mạt Băng đã gia nhập Chân Ly Kiếm Tông từ rất sớm rồi, ít nhất là sớm hơn Cảnh Mạt Song. Nếu không thì trong vòng ba năm mà muốn Trúc Cơ thì đúng là hơi khó.
Địch Cửu có thể dùng hơn ba năm đã tiến vào Trúc Cơ tầng sáu là bởi vì có sự giúp đỡ của cục đá màu xám kia. Còn Cảnh kích, cậu chẳng những có được sự giúp đỡ của hắn mà linh căn của cậu cũng thuộc dạng tốt nhất nữa.
Có lẽ là cảm thấy được Địch Cửu tự đại và ngu dốt nên Cảnh Mạt Băng không để ý đến hắn lắm, ngay cả đầu cũng lười gật một cái để chào hỏi. Ngược lại Tề Thiển rất nhiệt tình gọi hắn một tiếng Tử Mặc sư huynh
Địch Cửu đóan chắc quan hệ của hai người Cảnh Mạt Băng và Cảnh Mạt Song không tốt lắm, chứ nếu như qua hệ tốt thì lần đó Cảnh Mạt Song cũng đã không cần cường điệu nhắc nhở hắn tên của nàng là Song mà không phải Sương rồi. Nếu như Cảnh Mạt Băng không chọc hắn, hắn cũng không rảnh hơi mà đi đ-ng chạm với cô làm gì.
- Tử mặc đạo hữu, không bằng chúng ta cùng kết nhóm đi chung được không?
Trịnh Phi Sinh lại hỏi thêm lần nữa, xưng hô cũng nhiệt tình hơn lần đầu nhiều.
- Được thôi, tuy rằng mắc hơn giường chung rất nhiều, nhưng ít ra còn có được một cái phòng riêng, giá cả ở chũng cũng có thể miễn cưỡng chịu nổi, vậy chúng ta đi chung với nhau đi.
Địch Cửu không chút do dự đồng ý lời mời của Trịnh Phi Sinh.
Ít nhất Địch Cửu cảm thấy có một câu Trịnh Phi Sinh nói rất đung, đó chính là nếu như hắn ở một mình một phòng, như vậy rất có thể sẽ bị người khác nhớ thương.
Nếu như là ở chỗ khác còn được chứ ở mấy chỗ không cấm đánh nhau như vậy hắn vẫn nên điệu thấp một chút mới tốt. Lỡ như mà bị người ta túm được điểm yếu gì đó, dẫn tới cường giả Nguyên Hồn của tlt vậy thì hắn tiêu tùng.
- Được, Tử Mặc đạo hữu đúng là sảng khoái.
Trịnh Phi Sinh vui mùng nói.
Ở phường thị xa xôi này tìm một Trúc Cơ sơ kỳ kết nhóm chung với bọn họ đúng là rất khó. Lúc đầu bọn họ còn tính nếu như không tìm được người thì đành bốn người thuê phòng chung thôi. Nhưng mà nếu như vậy thì mỗi người lại phải bỏ ra thêm hai ngàn linh thạch thượng phẩm nữa mới được. Đối với bọn họ mà nói thì đây cũng là một số tiền không nhỏ.
Nhưng mà Trịnh Phi Sinh cũng không biết, thật ra Địch Cửu chỉ còn thiếu chút nữa là bước vào Trúc Cơ hậu kỳ rồi, nêu như y mà biết nhất định sẽ không dám chạy tới tổ đội với Địch Cửu đâu.
...........
Địa Sa Thành cũng không xa Phường thị Dung Biên lắm, ngồi phi thuyền pháp khí thượng phẩm của Trịnh Phi Sinh khoảng nửa ngày liền tới nơi.
Ở bên ngoài Địa Sa Thành đang đậu một con thuyền lớn. Bát kỳ ai vừa mới đặt chân đến nơi này, thì đập vào mắt họ chính là con thuyền này.
- Đây là thuyền đi đến bí cảnh Thiên Mạc đó, còn vài ngày nữa mới đến ngày khởi hành, chúng ta đi mua vé tàu trước sau đó lại đi mua thêm một chút đồ dùng cần thiết khác nữa, nếu không một khi lên thuyền rồi, thì mấy món đồ kia có khi sẽ mắc gấp năm đến mười lần đó.
Trong nhóm người này thì Trịnh Phi Sinh có tu vi cao nhất, cũng chính là Trúc Cơ tầng hai, cho nên mọi chuyện đều là do làm chủ.
- Ta đi mua vé thuyền cho, mọi người đưa linh thạch cho ta đi, mỗi người tám ngàn tám trăm linh thạch thượng phẩm.
Trịnh Phi Sinh nói xong lại nhìn qua Địch Cửu giải thích:
- Mỗi người phải bỏ thêm tám trăm linh thạch thượng phẩm nữa là để mua một vé giường chung, nếu không có vé thì không thể lên thuyền.
Địch Cửu nghĩ chắc là cậu lo hắn không chịu đưa thêm phần linh thạch thêm kia nên mới giải thích thêm một câu như vậy. Thực ra thì số tiền đó đối với Địch Cửu bây giờ cũng không phải là số tiền to lớn gì lắm. Hắn cũng không nói nhiều, trực tiếp lấy ra một túi trữ vật giao cho Trịnh Phi Sinh, trong túi là tám ngàn tám trăm linh thạch thượng phẩm.
- Tử Mặc đạo hữu đúng là hào sảng a.
Trịnh Phi Sinh giơ ngón tay cái lên, sau khi thu hết linh thạch của mấy người còn lại liền đi tới chỗ bán vé.
Địch Cửu nhìn bảng giá dán bên ngoài cửa hàng bán vé, đúng là gian phòng đều là giá từ bốn vạn linh thạch thượng phẩm trở lên, hơn nữa giá bốn vạn kia đã là rẻ nhất rồi.
Đồng thời hắn cũng hiểu ra vì sao mấy người Trịnh Phi Sinh không tìm người tổ đội chung ở chỗ này mà lại chạy tới bên kia để tìm rồi. Bởi vì quanh đây chỗ nào cũng nhìn thấy loại tin tức tìm người tổ đội này hết. Xem ra để tìm được một người tổ đội chung cũng không dễ dàng chút nào hết.
Trịnh Phi Sinh làm việc rất nhanh gọn, không lâu sau đã cầm vé thuyền về rồi. Tuy rằng bây giừo có rất nhiều người muốn đi tới Thiên Mạc, nhưng mà bởi vì Đại Sa Thành tháng nào cũng có thuyền đi đến đó cho nên vé thuyền cũng không quá cháy hàng
Cậu đưa một vé tàu giường chung cho Địch Cửu, sau đó dặn dò:
- Tử Mặc đạo hữu, vé của phong chung ta đang giữ, là phòng số 31 ở tầng hai. Bây giờ chũng ta tách ra mua sắm vật dụng cần thiết, dau đó sẽ tập hợp lại ở phòng đó.