Âm thanh thê lương truyền ra, từng đoạn rễ cây bị Địch Cửu chặt đứt, thụ võng trên đỉnh đầu Địch Cửu và Du Tiệp bắt đầu tan rã. Có lẽ biết đao của Địch Cửu đáng sợ, những chỗ không gian rễ cây hình thành thụ võng khóa chặt hắn và Du Tiệp lập tức rụt về, trên mặt đất liền chỉ còn lại vô số rễ cây đứt gãy.
- Xuy.
Du Tiệp thở phào, trên đỉnh đầu nàng là từng vòng lưới rễ cây muốn lấy mạng nàng, trong lòng muốn bình tĩnh cũng không bình tĩnh nổi. Bây giờ Địch Cửu đem lưới rễ cây chặt đứt toàn bộ, loại cảm giác sợ hãi đã giảm bớt đi rất nhiều.
- Cô ở đây chờ tôi, tôi đi qua kia xem một chút.
Lưới rễ cây bị Địch Cửu chém đứt nên hắn đã yên tâm trở lại. Chỉ cần hắn đúng phía trước ngăn rễ cây phóng qua bên cạnh hắn thì Du Tiệp sẽ an toàn.
Địch Cửu nói xong không chờ du tiệp trả lời lập tức đi về phía Tiểu Thụ Nhân.
Tiểu Thụ Nhân cũng biết Địch Cửu muốn bắt nó để khai đao, lần này Địch Cửu mới vừa đi vài bước, từng nhánh rễ cây giống như từng mũi tên bắn tới.
Thái đao trong tay Địch Cửu vẽ một vòng tròn bằng mũi đao rồi hợp thành một bức tường đao mang, tất cả rễ cây đ-ng vào lá chắn bằng đao đều bị đao mang của Địch Cửu xé rách. Chất lỏng hỗn hợp màu đỏ và lục vung vẩy trên không, Tiểu Thụ Nhân đau đến đỏ bừng vành mắt, càng thêm phẫn nộ với Địch Cửu, bắn ra càng ngày càng nhiều mũi tên rễ cây và cũng càng ngày càng mạnh.
Rốt cục một mũi tên rễ cây chọc thủng bức tường đao mang của Địch Cửu, bay thẳng đến Du Tiệp. Lý luận Tiểu Thụ Nhân rất quái dị, nếu như không phải máy xác định vị trí của người đàn bà tên Du Tiệp này thì sẽ không chọc tới loại người như Địch Cửu. Chỉ cần không chọc tới Địch Cửu, hắn vẫn sẽ tiêu diêu tự tại như cũ hút máu tại nơi này.
Địch Cửu cũng không nghĩ đến có rễ cây đột phá bức tường đao mang của hắn để giết Du Tiệp, lúc quay đao về đã không kịp, Địch Cửu giơ tay ném một hỏa cầu ra.
Mũi tên rễ cây đột phát bức tường đao mang của Địch Cửu vì tránh né đao nên tốc độ bị chậm lại một chút, hỏa cầu lại được ném ra toàn lực, đi sau nhưng tới trước đuổi kịp rễ cây.
- Xuy xuy.
Từng đợt mùi gay mũi bốc lên, mũi tên rễ cây trong nháy mắt biến thành hỏa diễm, không trung phát ra tiếng vang đôm đốp của cây bị đốt.
- Chít chít.
Tiểu Thụ Nhân bị ngọn lửa này đốt trụi một mũi tên rễ cây, đau đến mặt biến dạng.
Lúc này Địch Cửu mới phát hiện Hỏa Cầu Thuật đối phó rễ cây càng hiệu quả hơn so với bức tường đao mang. Đao mang có thể tạo thành tổn thương cho rễ cây nhưng không phải là vết thương trí mạng, hỏa cầu lại uy hiếp trí mạng với rể cây, Địch Cửu đã thấy rõ điều đó.
Đã hiểu rõ tác dụng của hỏa cầu, Địch Cửu phóng liên tục từng đạo hỏa cầu ra, những hỏa cầu này đập vào rễ cây, âm thanh tí tách liên miên bất tận vang lên.
- Đừng động thủ nữa, tôi nhận thua, tôi nhận thua...
Một giọng nói non nớt hét ầm lên, tất cả mũi tên rễ cây đều thu về, kể cả những rễ cây và dây leo lao nhao muốn thử lửa cũng lặng lẽ rụt trở về từ không trung.
Không có rể cây công kích và đánh lén nên Địch Cửu dễ dàng đi tới trước mặt Tiểu Thụ Nhân.
Tiểu Thụ Nhân cũng chỉ cao hơn một thước mà thôi, dưới chân của nó là từng vòng rễ cây lượn quanh, những rễ cây này quấn quanh cùng một chỗ giống như ổ dây leo.
- Đạo hữu, lần này là tôi không đúng, tôi xin lỗi và tình nguyện đưa ngài ra ngoài.
Thời điểm Tiểu Thụ Nhân nói chuyện rất vô lực, trong mắt nó tràn đầy lo âu và sợ hãi. Lúc này nếu như người trẻ tuổi đối diện vứt ra mười hỏa cầu vào nó thì nó coi như ngỏm củ tỏi.
Ai bảo đạo hạnh nó không đủ? Chờ tới thời điểm nó ngưng tụ được thân thể, gã này ném nhiều hỏa cầu hơn nữa nó nhắm mắt lại cũng có thể thổi tắt.
Đạo hữu? Địch Cửu đánh giá từ trên xuống dưới một phen cái Tiểu Thụ Nhân, Tiểu Thụ Nhân này thấy thế nào cũng không giống đạo hữu a.
Địch Cửu căn bản cũng không nói chuyện, một quả cầu lửa thật lớn được hắn triệu hồi ra, lơ lửng phía trên lòng bàn tay.
- Đạo hữu tha mạng, tôi tu hành không dễ, xin thủ hạ lưu tình...
Trông thấy dáng vẻ Địch Cửu muốn dùng đại hỏa cầu nện nó, Tiểu Thụ Nhân kinh hoảng.
Địch Cửu cười lạnh một tiếng:
- Cậu tu hành không dễ? Bao nhiêu sinh mệnh vô tội bị cậu giết chết chỗ này rồi? Bọn hắn tu hành chắc dễ lắm? Đi chết đi...
Địch Cửu giơ hỏa cầu lên muốn chưởng xuống.
- Đừng, tôi cho anh biết lối thoát bí mật để ra khỏi nơi này...
Tiểu Thụ Nhân thật sự không biết làm thế nào để Địch Cửu dừng tay, chỉ có thể dựa vào suy muốn thoát ra của tất cả mọi người tiến vào nơi này để giữ mạng.
Với tốc độ của Địch Cửu, hắn muốn chưởng hỏa cầu đã sớm làm rồi, cần gì chờ tới bây giờ cho nên Tiểu Thụ Nhân cầu xin tha thứ hắn liền ngừng lại:
- Lối ra bí mật? Cậu cho rằng với thực lực của tôi muốn ra ngoài còn cần cậu nói cho tôi biết không?
Câu này là Địch Cửu đang khoác lác, Tiểu Thụ Nhân không nói cho hắn thì hắn thật sự vẫn không biết làm thế nào ra ngoài. Bất quá Địch Cửu nhận định trí lực Tiểu Thụ Nhân hẳn không thế nào cao như vậy, trong thời gian ngắn sẽ không phân biệt được hắn nói thật hay giả.
- Không phải, không phải, nơi này là một trận pháp vây khốn, muốn ra ngoài rất khó. Vì tôi nhận được truyền thừa trận pháp của người bế quan ở chỗ này cho nên...
- Hừ.
Địch Cửu lạnh cắt đứt lời Tiểu Thụ Nhân:
- Cậu nói láo, cậu chỉ là một rễ cây của Tiểu Thụ mà đòi thu hoạch được truyền thừa cường giả bế quan nơi này, cậu lừa gạt ai vậy.
- Tôi không lừa anh, tôi vốn dĩ là viên tinh hoa trong đại thụ hình thành sinh cơ, bởi vì thời gian xa xưa, những tinh hoa hình thành sinh cơ có một tia linh tính. Cường giả kia trực tiếp đào rỗng bản thể tôi, bế quan ở chỗ sâu nhất rễ cây để đột phá cảnh giới. Kết quả hắn đột phá cảnh giới quá mức vội vàng, bị Nghiệp Hỏa đốt người. Tên vương bát đản này không hiểu lo lắng kiểu gì mà nuốt tôi vào trong miệng...
Trong lòng Địch Cửu buồn cười, gia hỏa bế quan muốn đột phá cảnh giới sở dĩ lựa chọn nơi này bế quan, khẳng định là đã sớm nhìn trúng tinh hoa thụ linh ở đây. Gặp vấn đề ngay vào lúc đang đột phá, không nuốt tinh hoa thụ linh mới là chuyện lạ.
Tiểu Thụ Nhân tiếp tục nói:
- Tên vương bát đản này muốn luyện hóa tôi, kết quả không có khả năng ngược lại để cho tôi lấy được rất nhiều ký ức của hắn, cuối cùng hắn chết còn tôi sống tới giờ.
Địch Cửu thấy bản thể Tiểu Thụ Nhân giống như một sân bóng lớn. Lúc đầu tinh hoa linh thụ rất khó rời khỏi bản thể, không nghĩ tới có người muốn luyện hóa nó, kết quả không luyện hóa được ngược lại cho nó rất nhiều tri thức tu chân. Nên thụ linh tinh hoa mới biến thành một Tiểu Thụ Nhân, có lẽ qua một đoạn thời gian nữa, Tiểu Thụ Nhân đã có thể rời khỏi nơi này.
- Vậy cậu đã học xong những thứ đó?
Địch Cửu ra vẻ không đếm xỉa tới hỏi lại.
Tiểu Thụ người vụng trộm quan sát một chút Địch Cửu, trông thấy mặt Địch Cửu không chút biểu cảm, có chút thấp thỏm nói:
- Tôi có kiến thức về trận pháp, lấy được từ trong ý thức của đạo hữu bế quan đã chết...
Địch Cửu chau mày:
- Thứ này tôi không có hứng thú.
- Đạo hữu, trận pháp là vật mà mỗi tu chân giả nhất định phải nắm giữ, là một trong những thủ đoạn trọng yếu nhất, đạo hữu nếu như hiểu biết về trận pháp sẽ không bị vây khốn trong này.
Nghe Địch Cửu nói mình không có hứng thú, Tiểu Thụ Nhân lo lắng càng lớn tiếng hơn kêu lên.
Địch Cửu hừ một tiếng:
- Vậy cậu tùy tiện lấy ra tôi xem một chút đi, xem có giá trị gì.
Nghe được hai chữ trận pháp này trong lòng Địch Cửu kích động không thôi. So sánh với luyện đan luyện khí hay luyện phù các loại, hắn càng muốn học tập trận pháp.
Đáng tiếc hắn muốn học cũng không có phương pháp, nhưng hiện tại Tiểu Thụ Nhân nói có trận pháp tất nhiên làm hắn rất kích động. Trí lực Tiểu Thụ Nhân không thấp, không thể để cho Tiểu Thụ Nhân cảm thấy mình cực kỳ ham muốn trận pháp.
Tiểu Thụ Nhân gặp bộ dáng không hứng thú lắm của Địch Cửu vội vàng nói:
- Khốn trận phía ngoài là chính tôi bố trí, rất lợi hại phải không?
- Lợi hại cái rắm, tôi cố ý tiến vào là vì muốn giáo huấn cậu. Kết quả cậu còn không phải bị tôi giáo huấn giống như cháu trai mình, cậu còn không thấy sao?
Địch Cửu quát lớn một tiếng.
- Tôi đưa anh mũi tên rễ cây...
Âm thanh Tiểu Thụ Nhân yếu ớt, hiển nhiên biết khả năng mũi tên rễ cây tổn thương Địch Cửu gần như bằng không.
- Rác rưởi.
Quả nhiên Địch Cửu lập tức chê bai, trong miệng nói rác rưởi còn tay đem hỏa cầu cố ý huơ lên huơ xuống.
- Tôi đưa anh lưới rễ cây...
Toàn thân Tiểu Thụ Nhân giật bắn, mau chóng nói.
- Rác rưởi.
Hỏa cầu lần nữa giơ lên giống như muốn rơi xuống.
- Tôi có đồ vật của người tu chân...
- Rác rưởi... À không, cái này không phải rác, tranh thủ thời gian đưa cho tôi xem một chút.
Địch Cửu kịp phản ứng thu hồi lại hỏa cầu.
Tiểu Thụ Nhân nhẹ nhàng thở ra, một nhánh rễ cây bao lấy một viên ngọc giản đưa tới cho hắn.
Địch Cửu bắt lấy ngọc giản, thần niệm quét một chút, trong lòng vô cùng vui mừng, lập tức hung hãn nói:
- Cái thứ cậu cho tôi không phải một Ngọc Giản Trận Pháp rác rưởi sao? Linh thạch đâu? Đan dược đâu? Pháp bảo đâu?
Nói đến đây Địch Cửu nhớ tới một chuyện rất trọng yếu, lớn tiếng hỏi:
- Còn nhẫn trữ vật đâu?
Nghe được lời hù dọa của Địch Cửu làm Tiểu Thụ Nhân khẽ run rẩy, vội vàng nói:
- Không có nhẫn trữ vật...
Địch Cửu cười hắc hắc:
- Cách cậu lừa gạt tôi và trí lực của cậu sao giống nhau vậy? Một nơi có người bế quan mà không có nhẫn trữ vật?
Hỏa cầu trong tay lần nữa giương lên, khí tức hỏa diễm nồng nặc.
- Thật sự không có, chỉ có một cái ngọc giản thôi, hay là hắn nhét vào phía ngoài...
Tiểu Thụ Nhân lại khẽ run rẩy, có chút sợ hãi nhìn hỏa cầu Địch Cửu, âm thanh mang theo một tia sợ hãi cùng nghẹn ngào.
Đối với nó, sợ hãi bị hỏa thiêu chết cũng giống như Du Tiệp sợ hãi khi bị hút máu đến chết.
Địch Cửu chau mày, hắn cảm giác được Tiểu Thụ Nhân không có nói dối, đồ vật Tiểu Thụ Nhân lấy được chỉ có bộ phận trận pháp.
- Xác người kia ở vị trí nào? Dẫn tôi đi xem.
Địch Cửu nghĩ đến trí lực Tiểu Thụ Nhân, trong lòng hoài nghi Tiểu Thụ Nhân chắc là không tìm nhẫn trữ vật.
- Đây, Đây...
Tiểu Thụ Nhân mau chóng chỉ ra một cái hố to ở xa nói
- Ở bên này.
Chỗ đó Địch Cửu đã thấy qua, bên trong toàn bộ là thi cốt. Địch Cửu đang chuẩn bị đi qua nhìn một chút thì lại dừng bước:
- Không được, Tôi lo lắng tôi vừa rời đi thì ngươi sẽ đào tẩu, hay là đốt ngươi trước đi rồi tính.