Mục lục
[Dịch] Thiên Hạ Đệ Cửu - Sưu Tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Team dịch: ๖ۣۜTà ๖ۣۜTu ๖ۣۜChi ๖ۣۜĐịa

Mặc dù Triệu Chí Vũ không thể chữa khỏi bệnh của nàng, nhưng nàng không bao giờ nghi ngờ y thuật của Triệu Chí Vũ. Nếu như y thuật của ông ấy không thê tin được, thì sẽ không có tư cách đứng ở chỗ này kiểm tra sức khỏe đí Tiên Nữ tinh.

Triệu Chí Vũ nói nàng nếu không khỏe lại thì không thể tu Võ, thì chắc chắn là không thể tu Võ. Mà trên thực tế nàng không những có thể tu Võ, mà còn có cảm giác rất tốt.

- Tử Ngữ, phải chi ta đem đan dược đến cho nàng sớm hơn, ta cũng thật không ngờ sau khi thông qua Võ Mộc Đường lại phải kiểm tra sức khỏe ngay.

Dung Đào nhìn thấy Trầm Tử Ngữ sau khi từ phòng kiểm tra sức khỏe đi ra, chân mày nhíu lại, vẻ mặt cũng không được vui vẻ, trong lòng suy đoán Trầm Tử Ngữ đã rớt kiểm tra.

- Đan dược kia qua bao lâu mới hữu hiệu quả?

Trầm Tử Ngữ cũng không nói tới việc mình đã thông qua, mà hỏi lại một câu.

- Chắc là cũng phải mấy ngày, mấy ngày sau em nên đi kiểm tra thử đi.

Dung Đào trả lời với vẻ không chắc chắn lắm.

- Ta biết rồi, cám ơn anh.

Sau khi Trầm Tử Ngữ trả lời thì vội vàng chạy ra ngoài, cô phải đi tìm dì Phương. Nếu đúng như lời Triệu bá bá nói là trước khi hết bệnh thì không thể tu Võ thì bệnh của nàng chắc chắn đã hỏi trước lúc vào viện Võ Thuật. Việc này chỉ có thể sảy ra trong lúc cô nằm viện mà thôi, lúc cô nằm viện đã từng hôn mê một thời gian, trong lúc hôn mê đã được chữa trị gì thì chỉ có dì Phương biết rõ.

...

Hơi thở nóng bỏng trong nháy mắt đã lan tỏa khắp toàn thân, Địch Cửu cảm giác được chân nguyên trong cơ thể tăng gấp hai lần. Những lách tách không nhừng vang lên trong cơ thể, giờ khắc này hắn cảm giác được không chỉ có chân nguyên tăng lên một bậc mà ngay cả ngũ quan của hắn cũng trở nên rõ nét hơn.

Răng rắc!

Linh thạch cầm trong tay đã vỡ ra biến thành tro, Địch Cửu xúc động đứng lên, nếu như không phải là đang trên thuyền thì hắn đã điên cuồng hét lên một phen.

Luyện khí tầng ba, vốn cho là rất chuyện khó, nhưng sau khi lấy được linh thạch lại trở nên rất đơn giản.

Dựa theo thời gian tính toán, hắn từ luyện khí tầng hai lên cấp đến luyện khí ba tầng tổng thời gian không tới mười ngày, linh thạch đã dùng hết ba viên.

Bây giờ còn sót lại bảy viên linh thạch, rất có thể đủ để hắn đột phá đến luyện khí tầng bốn.

Đối với tu luyện thì linh thạch thật sự là một thứ tốt.

Địch Cửu đoán cũng đã tới thời gian đến nhà đấu giá rồi, hắn dứt khoát tắm rửa một phen rồi đi ra khỏi phòng.

Từ sau khi lên con thuyền này, đây là lần đầu tiên Địch Cửu bước ra khỏi phòng.

Đứng ở mạn thuyền, nhìn biển khơi vê biên vô hạn mang theo từng cơn sóng, cộng thêm vừa mới bước vào luyện khí ba tầng, giờ khắc này Địch Cửu có cảm giác trong lòng hắn đầy khao khát kích động. Chỉ cần cho hắn thời gian, hắn nhất định sẽ trúc cơ.

Hắn đang luyện khí tầng hai cộng thêm đao pháp Địch gia thì đã ung dung tiêu diệt Địa Cấp Giả Bất Liễu, dựa theo phân chia cấp bậc ở đại lục Á Luân thì Địa Cấp trên địa cầu tương đương với Võ Sư đại lục Á Luân. Với thực lực của hắn bây giờ, cũng có thể giết chết Đại Võ sư.

Chờ sau khi hắn trúc cơ, thì Võ Vương đối với hắn sẽ ra sao nhỉ? Nếu như hắn có thể trúc cơ, vậy hắn nhật định phải tìm biên pháp trở về đại lục Á Luân, phải báo thù cho Địch gia, mới có thể yên tâm truy cầu tiên đạo của chính mình.

- Còn bao lâu mới nữa mới đến nơi?

Sau khi bình tĩnh lại, Địch Cửu hướng về người phục vụ cách đó không xa vẫy vẫy tay hỏi.

Tên phục vụ này đi tới trước mặt kính cẩn đáp:

- Còn hai ngày nữa thì tàu Tiên Nữ số bảy của chúng ta sẽ đến nhà đấu giá.

- Được, ta biết rồi.

Địch Cửu khoát khoát tay, ra hiệu cho người phụ vụ rời đi.

Lại quay trở lại gian phòng của mình thu thập mọi thứ một chút, sắp xếp mấy món đồ cần thiết vào túi nhỏ, sau đó đeo lên lưng rồi khóa cửa lại.

Địch Cửu dự định đi một vòng quanh thuyền, mặc dù nói thuyền Tiên Nữ số bảy nhìn qua rất an toàn, nhưng đối với Địch Cửu thì đem mọi thứ theo bên người mình là an toàn hơn.

Ngang qua hành lang rộng rãi, sau khi đi đến đại sảnh, Địch Cửu nhìn thấy một cầu thang xoắn ốc ba tầng. Ở cửa cầu thang xoắn ốc còn đánh dấu cặn kẻ quầy rượu, cửa hàng tổng hợp, phòng xem phim, thậm chí còn có cả sân bóng rổ...

Ánh mắt Địch Cửu rơi vào hai chữ sòng bạc, đánh bạc đối với hắn quả thực không thể quen thuộc hơn rồi. Năm đó ở minh châu thành, hắn đánh bạc đến nổi toàn bộ minh châu thành không người nào dám cùng hắn đánh bạc nữa.

Không người nào dám cùng hắn đánh bạc không phải vì đổ thuật của hắn đứng nhất Minh Châu thành, trên thực tế đổ thuật của hắn đúng là theo học được từ đỗ vương của châu thành, nhưng chỉ là hơn người bình thường một chút mà thôi.

Sở dĩ không người nào nguyện ý cùng hắn đánh bạc, bởi vì bất kì sòng bạc nào trong Minh Châu thành, chỉ cần nghe tới hắn đi đánh bạc, thì sòng bạc đó sẽ đóng cửa tạm nghỉ ngay.

Mà người như Địch Cửu, lần đầu tiên thua một trăm lần thứ hai hắn sẽ đánh cuộc hai trăm, thua hai trăm, lần thứ ba hắn sẽ đánh cuộc bốn trăm. Có một lần thua nhiều nhất, hắn dám đem cả nhà mình ra đánh, kết quả là hắn thắng. À không, phải nói là sòng bạc phải để cho hắn thắng.

Trên thực tế dù cho là hắn có thua đi nữa, sòng bạc cũng không dám lấy nhà của hắn. Nếu Sòng bạc có ý định như vậy, phỏng chừng vừa bước chân vào nhà hắn, thì một khắc sau sòng bạc sẽ bị cha của Địch Cửu là Địch Sam san bằng rồi. Ngươi không có gian lận, Địch Đại tướng quân nói ngươi giân lận, thì ngươi đúng là gian lận.

Cho nên nói về đánh bạc, chủ yếu là không có sòng bạc nào dám cùng Địch Cửu đánh bạc. Về phần cá nhân, trừ phi người đó chán ghét chính mình quá nhiều tiền, chứ ai mà dám cùng Địch lão Cửu của Minh Châu thành đánh cược với nhau chứ?

Cho nên mỗi lần Địch Cửu vào sòng bạc, thì ông chủ của sòng bạc tự mình ra tươi cười nói xin lỗi, sau đó đặc biệt tìm người đánh bạc với Địch Cửu, để cho Địch Cửu thắng chút tiền lẻ. Về sau, Địch Cửu cảm thấy không còn hứng thú nữa, còn không bằng đi uống rượu cùng Khúc Tiểu Thụ.

Hiện nay Địch gia sụp đỗ, hắn lưu vong đến nơi của kiếp trước, lại lần nữa nhìn thấy sòng bạc, trong lòng lại có một loại cảm giác thân thiết.

Giống như là hắn lại trở về lúc cùng Khúc Tiểu Thụ càn quét các sòng bạc ở Minh Châu thành, chỉ là không biết Khúc Tiểu Thụ giờ có khỏe không.

Địch Cửu không có dừng lại, trực tiếp lên lầu đi về hướng sòng bạc.

Sòng bạc rõ ràng nhộn nhịp hơn những nơi khác, nhìn những người ở đây, Địch Cửu thậm chí còn hoài nghi có phải 10% người trên thuyền đều đến sòng bạc này rồi.

Ở cửa sòng bạc dễ dàng nhìn thấy bốn chữ to, sòng bạc Tiên Thiên.

- Tiên sinh, ngài ít nhất phải đổi một trăm ngàn tiền liên minh ra thẻ đánh bạc, mới có thể đi vào sòng bạc.

Địch Cửu còn chưa có bước vào sòng bạc, thì ở bên quầy trong cửa đổi tiền, có một tên i phục vụ ra vẻ nhiệt tình nhắc nhở Địch Cửu.

Địch Cửu dừng lại, hắn nhìn thấy một tấm bảng ghi tiêu chí rất rõ ràng.

Sòng bạc này được chia thành ba cấp độ, chỗ hắn đang đứng này được gọi là tràng sơ cấp, căn cứ vào giải thích phía trên, thì tràng sơ cấp ít nhất phải đổi ra thẻ hơn một trăm ngàn tiền liên minh thì mới có thể đi vào.

Tầng thứ hai là tràng trung cấp, ít nhất phải đổi ra thẻ hơn một triệu tiền liên minh mới có thể tiến vào, tầng thứ ba là tràng cao cấp, đổi thẻ đánh bạc ít nhất phải trên mười triệu mới có thể vào.

Địch Cửu lấy ra thẻ ngân hàng đưa cho người trong quầy đổi thẻ tiền đặt cược.

- Giúp tôi đổi một tỉ tiền liên minh ra thẻ đặt cược.

Nhìn thấy tầng thứ ba ít nhất phải đổi hơn mười triệu trở lên thành thẻ, Địch Cửu trong lòng thầm nghĩ phải ở chỗ này gom một mớ tiền rồi. Qua vài năm đánh bạc ở Minh Châu thành, đỗ thuật của hắn không tính là giỏi, nhưng cũng không phải là kém. Cộng thêm hiện tại hắn đã bước vào luyện khí tầng ba, thị giác cùng thính giác của hắn tuyệt đối không phải người bình thường có thể so sánh.

- A... Vâng, tiên sinh.

Người phục vụ phía sau quầy kính cẩn nhận lấy thẻ ngân hàng từ Địch Cửu.

Ở chỗ này một lần đổi thẻ với số tiền một tỉ tiền liên minh thì không phải là không có, nhưng tuyệt đối không phải rất nhiều, thậm chí một năm cũng không gặp được một hay hai người. Người trước mắt mặc quần áo bình thường, người thanh niên đeo một cái túi nhỏ này lại một lần đổi một tỉ tiền liên minh, việc này người phục vụ cũng không có nghĩ tới.

Cũng may hắn rất nhanh liền kịp phản ứng, đứng dậy kính cẩn hỏi:

Xin hỏi ngài cần thẻ đánh bạc mệnh giá bao nhiêu?

Địch Cửu đã nhìn thấy các loại thẻ đánh bạc, từ một trăm đến 100 triệu đều có. Hắn dự định tới nơi này chính là để ăn tiền, nên rất dứt khoát nói:”

- Cho ta mười thẻ mệnh giá một 100 triệu.

- Vâng...

Cho dù người phục vụ có lòng muốn nói cho Địch Cửu biết, mười thẻ đánh bạc chẳng mấy chốc sẽ hết thôi, không bằng đổi một ít thẻ mười triệu. Cũng may hắn còn nhớ chức trách của mình, không dám nói nhảm một câu nào.

Địch Cửu đổi tiền thành thẻ đánh bạc chỉ trong thơi gian rất ngắn, vậy mà vẫn bị người bên cạnh chú ý, người đổi một tỉ tiền liên minh thành thẻ đánh bạc cũng không có nhiều.

Địch Cửu vừa đi vào tầng thứ ba tràng cao cấp, thì đã có một thiếu nữ rất đẹp mặt nở nụ cười ra đón:

- Chào quý khách, xin hỏi ngài muốn chơi trò gì?

- Loại đánh cược nào nhanh nhất?

Địch Cửu tới nơi này là muốn ăn tiền, hắn sẽ không lãng phí thời gian để đánh bạc.

- Nhanh nhất thì có đỗ xúc xắc, mời ngài đi theo tôi.

Bước chân thiếu nữ nhẹ nhàng dẫn Địch Cửu tới một cái bàn nằm tận cùng trong góc.

Sòng bạc phổ thông đều dùng loại bàn dài, nhà cái một mình chiếm cứ một bên, còn những người chơi thì ngồi ở bên đối diện. Nhưng cái bàn này lại có hình vuông, nhà cái vẫn chiếm cứ một bên, chỉ còn chỗ cho ba người có thể đánh bạc. Cái này nhìn giống như nhưng người quen biết đánh cược với nhau, chứ không phải cược với sòng bạc.

Chính giữa bàn nơi đặt chuông và bên rìa cắt ra một khe hở, việc này phòng ngừa ăn gian.

Lúc này trong bàn đã ngồi sáu người, ngoại trừ nhà cái ra, hai bên còn lại thì một phe ngồi ba người, một phe khác ngồi hai người. Đối diện với hướng đi tới của Địch Cửu, thế mà vẫn trống không.

Nhìn dáng vẻ này đúng là để lại cho mình, Địch Cửu gật đầu với thiếu nữ một cái rồi ngồi xuống, hắn đoán là khi mua một tỉ liên minh tiền thẻ đã bị người người khác biết được, cho nên mới cố ý để cho một bên bàn cho hắn.

Địch Cửu vừa mới ngồi xuống, thì một thanh niên tóc dài ở bên cạnh hạ giọng nói với Địch Cửu:

- Huynh đệ, tốt nhất là không nên ngồi ở vị trí này.

- Tại sao?

Địch Cửu giờ mới hiểu được hóa ra cái chỗ trống này không phải là nhường cho hắn.

- Hì hì...

Người thanh niên tóc dài mỉm cười hì hì để lộ nửa hàm răng đen.

- Sòng bạc có câu thế này, người ngồi đối diện chỉ có thua chứ không thắng. Kẻ ngồi đối mặt muốn thắng cũng không thắng được. mà vừa hay cậu lại ngồi đối diện.

- Hoá ra còn có loại thuyết pháp này, cám ơn nhiều.

Địch Cửu miệng thì nói cám ơn, nhưng thân thì đã ngồi vào chỗ đối điện đó rồi.

Thấy Địch Cửu không tin lời mình mà nói, thanh niên tóc dài chỉ có thể im lặng lắc đầu mà thôi. Chỉ có điều rất nhanh hắn liền thừ ra, vì hắn nhìn thấy Địch Cửu tiện tay lấy ra mười miếng thẻ đánh bạc.

Mười miếng thẻ đánh bạc cũng không nhiều, điều quan trọng là Địch Cửu lấy ra mười miếng thẻ đánh bạc đều này đều là thẻ mệnh giá một trăm triệu làm.

Cái này là một tỉ tiền liên minh?

Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK