Mục lục
[Dịch] Thiên Hạ Đệ Cửu - Sưu Tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ông chủ mập mạp kia ra vẻ mờ mịt nhìn Địch Cửu và Trịnh Phi Sinh.

- Món đồ gì, cậu đưa đồ vật cho ta lúc nào chứ?

Địch Cửu truyền âm cho Trịnh Phi Sinh:

"Trịnh huynh, lúc huynh đưa đồ vật ra có ghi lại hình ảnh không?"

Điều quan trọng nhất đối với Địch Cửu bây giờ không phải là mười vạn linh thạch, mà là khối Thiên Đao Kim Tinh kia. Chỉ khi lấy được Thiên Đao Kim Tinh, thì hắn mới có thể luyện chế đao của mình được. Chỉ tiếc là không có Tử Sa Sa luyện chế cùng Thiên Đao Kim Tinh, như thế mới tạo ra được pháp bảo cao cấp.

Thiên Đao Kim Tinh vốn trời sinh thích hợp luyện chế đao khí, cho dù cấp bậc thấp hơn, cũng có thể phát huy uy lực của đao khí lớn nhất.

"Tử Mặc huynh yên tâm, ta đã ghi lại hình ảnh bằng thủy tinh cầu rồi, để bên trong túi trữ vật của ta."

Trịnh Phi Sinh vội vàng truyền âm trả lời.

Mặc dù trên thuyền không quản chuyện đánh nhau, nhưng cũng phải cần có lý do. Chỉ cần ngươi có lý lẽ, thì có thể giết đối phương. Một khi ngươi có lý do, cũng không nhất định là ngươi đúng hay sai, mà dù ngươi không có lý do gì, chỉ cần ngươi giết đối phương, thì những gì ngươi nói là đúng.

Sau khi xuất hiện thương vong trên thuyền, túi trữ vật của phe bị giết nhất định phải được người trên thuyền kiểm tra và lấy đi một nửa đồ vật, một nửa còn lại kia mới là chiến lợi phẩm của người chiến thắng. Người không bị giết, thì bất cứ ai cũng không thể cướp đoạt túi trữ vật, cho nên túi trữ vật của Trịnh Phi Sinh vẫn giữ được nguyên vẹn không ai động tới.

Về phần Thiên Đao Kim Tinh kia là do Trịnh Phi Sinh chủ động lấy ra, nếu không đối phương cũng sẽ không biết đến.

Địch Cửu ôm quyền nói:

- Ý của ngươi là trước kia Trịnh huynh không có đưa thứ gì ngươi hết sao?

- Không sai, sau khi hắn làm hư Ly Châu Thảo, còn chưa có bồi thường gì cho ta cả. Thế nào, muốn giựt nợ rồi sao?

Ông chủ mập mạp cũng không có sợ hãi, căn bản cũng không sợ đám người Địch Cửu giựt nợ.

Địch Cửu thở phào nhẹ nhõm, hắn sợ nhất chính là ông chủ này nói là có lấy đồ vật của Trịnh Phi Sinh rồi, nhưng đó là tùy tiện lấy ra cũng không đáng tiền, nếu nói như vậy thì hỏng rồi.

Gần như lúc ông chủ nói ra câu đó thì Địch Cửu đã nhào tới, còn không đợi ông chủ tiệm kịp phản ứng, hắn đã đánh một quyền vào đầu lão ấy.

Cho dù một quyền này của Địch Cửu dùng không đến một phần khí lực, cũng đủ đánh cho ông chủ mập này choáng váng hoa mắt.

Sau đó Địch Cửu đạp thêm một cước nữa, ông chủ tiệm mập mạp này bị Địch Cửu đạp ngã ra đất, Địch Cửu lại dẩm chân lên đầu công chủ đang nằm. Từ khi Địch Cửu động thủ, đến khi giẩm đạp trên đất, thì ngay cả năng lực phản kháng ông chủ mập này cũng không có.

Địch Cửu là trận pháp đại sư cấp năm, có thể so sánh như người khổng lồ và con kiến hôi giữa khu rừng. Hắn chỉ dùng thời gian mấy hơi thở thì đã phá vỡ cấm chế túi trữ vật, thần niệm chỉ cần đão qua trong đó một chút là đã thấy được Thiên Đao Kim Tinh.

Thiên Đao Kim Tinh có kích thướt bằng cái thớt, Địch Cửu vẫy tay một cái tạo cấm chế che giấu, sau đó cuốn Thiên Đao Tinh Kim vào chiếc nhẫn của mình. Trong thời gian ngắn thì tên tu sĩ trúc cơ tầng chín kia cũng kịp phản ứng, đánh về phía Địch Cửu.

Địch Cửu một quyền đánh ra, tên kia trúc cơ chín tầng của tu sĩ vội vàng dưới cũng đúng là đấm ra một quyền. Địch Cửu ngay cả một nửa thực lực cũng không có lấy ra, tên kia trúc cơ chín tầng của tu sĩ đã bị Địch Cửu một quyền đánh bay ngược đi ra ngoài.

Thừa cơ hội này, Địch Cửu dùng thần niệm quét qua toàn bộ túi trữ vật của ông chủ mập mạp này. Làm hắn mừng rỡ là trong đó có một gốc Ly châu thảo. Góc Ly Châu Thảo này đặt trong hộp ngọc, được bảo vệ bằng cấm chế, nhìn lóng lánh trong suốt có cảm giác cực kỳ thoải mái.

Địch Cửu không chút do dự cuốn gốc Ly Châu Thảo đi, làm cấm chế trở lại như cũ, sau đó mới nhấc chân thả ông chủ mập này ra.

Trên tu sĩ trúc cơ tầng chín nhìn Địch Cửu mà sắc mặt biến đổi không nhừng, một quyền đối chiến với Địch Cửu vừa rồi làm hắn cảm giác được, thực lực của Địch Cửu không hề thua kém hắn.

Nhìn hai cây thiết chùy sau lưng Địch Cửu, hắn thầm nghĩ nếu một khi sử dụng đến thì càng đáng sợ hơn. Bây giờ Địch Cửu đã không còn giẩm lên đầu ông chủ hắn nữa thì hắn cũng không có tiến lên.

Đám người Trịnh Phi Sinh nhìn Địch Cửu mà trong lòng rung động không thôi, gã mập mạp kia thì Trịnh Phi Sinh biết rõ, thực lực rất cường hãn, chí ít thì hắn không phải là đối thủ. Mà Địch Cửu là người mà hắn hợp lại thành một đội kia chỉ cần dùng một cước đã giẩm đạp đối phương trên đất, thực lực gì đây chứ?

Nhưng lúc này Trịnh Phi Sinh lại nhận được truyền âm của Địch Cửu:

"Trịnh huynh, nếu một một lát nữa có người đến hỏi, thì huynh nói là đưa cho một quả Thiêm Viêm Tinh, không nên nhắc tới Thiên Đao Kim Tinh."

Thiêm Viêm Tinh cũng là một tài liệu cấp bốn, nhưng so với Thiên Đao Kim Tinh thì thua xa trăm lẻ tám ngàn cấp bậc. Chỉ có điều đây là một tài liệu đặc thù, có thể làm cho ngọn lửa cấp thấp tăng thêm một cấp.

Địch Cửu sở dĩ nói là Thiêm Viêm Tinh, vì có nhiều nguyên nhân. Ngoại trừ Thiêm Viêm Tinh có giá trị tương đối cao ra thì vật này cũng có tên gọi đồng âm với Thiên Đao Kim Tinh, nhưng chủ yếu là trong túi trữ vật của tên mập mạp này cũng có một khối.

Trịnh Phi Sinh còn chưa kịp trả lời, thì gã mập mạp đã nhảy cẩn lên chỉ vào Địch Cửu tức giận nói:

- Ngươi dám động thủ với ta...

Nói xong, mập mạp lấy ra một cái còi.

Địch Cửu biết đây là còi dùng để gọi chấp sự trên thuyền tới, vô duyên vô cớ động thủ với chủ tiệm, cái tội danh này cũng không nhẹ.

- Trịnh huynh, đem thủy tinh cầu cho ta.

Địch Cửu đưa tay ra nói.

Lúc này Trịnh Phi Sinh mới kịp phản ứng, vội vàng lấy một thủy tinh cầu ra đưa cho Địch Cửu.

Địch Cửu cầm thủy tinh cầu lên, nói với ông chủ mập:

- Chu dù ngươi có thổi còi, thì chổ của ta có một thủy tinh cầu. Trong đó là những gì Trịnh Phi Sinh đã ghi lại.

Trong lúc nói chuyện thì thần niệm của Địch Cửu đã thẩm thấu vào thủy tinh cầu, loại thủy tình cầu này không thể sửa chữa hình ảnh, nhưng có thể xóa đi một bộ phận nội dung trong đó.

- Chỗ ta có một khối Thiên Đao Kim Tinh, đây là tài liệu cấp bốn, mặc dù không bằng đồ đạc của ngươi, nhưng coi như là ta bồi thường trước cho ngươi, ta trở về sẽ nghĩ biện pháp...

Cùng âm thanh của Trịnh Phi Sinh, là hình ảnh Trịnh Phi Sinh lấy ra một cái hộp ngọc đưa cho ông chủ tiệm mập mạp này.

Địch Cửu lập tức xóa đi câu nói đầu ra, những gì thủy tinh cầu phóng xuất ra ngoài sẽ là:

-... đây là tài liệu cấp bốn, mặc dù không bằng đồ đạc của ngươi, nhưng coi như là ta bồi thường trước cho ngươi, ta trở về sẽ nghĩ biện pháp...

Chỉ thiếu một câu nói nên ông chủ mập này cũng không chú ý đến, hắn không có tiếp tục thổi còi nữa. Sắc mặt hắn trở nên u ám, thực lực của Địch Cửu làm kế hoạch của hắn xuất hiện vấn đề.

Hắn nhìn về hướng tên tu sĩ tầng chín đang đứng một bên, tên tu sĩ tầng chín này cũng truyền âm tới:

- Người này rất mạnh, nếu như một chọi một thì cũng không yếu hơn ta bao nhiêu.

Nếu không phải lấy được một khối Thiên Đao Kim Tinh, thì ông chủ mập hận không thể lập tức đi giết cái tên gia hảo đã báo tiên cho hắn.

Bây giờ hắn cũng không dám thổi còi gọi chấp sự tới nữa, chắc chắn là Địch Cửu đã ghi lại đoạn hắn chối không có lấy đồ và thủy tinh cầu ghi lại hình ảnh Trịnh Phi Sinh đưa đồ cho hắn. Nếu lấy hai cái thủy tinh cầu này ra, thì hắn bị đánh cũng là vô ích.

- Đã như vậy thì coi như xong đi.

Ông chủ mập này biết sau khi gọi chấp sự đến thì cũng không làm gì được Địch Cửu, nên dứt khoát bỏ qua việc này.

Nếu hắn có thể Giết Địch Cửu, thì hắn đã giết cả đám người Địch Cửu rồi làm giả chứng cứ. Nhưng bây giờ thức lực cửa Địch Cửu đã vượt qua dự định của hắn, hắn chỉ có thể kiếm một khối Thiên Đao Kim Tinh như vậy thôi.

- Tề Thiển sư muội, muội hãy đỡ Trịnh Phi Sinh đi, chúng ta trở về rồi hãy nói.

Dựa theo tính cách của Địch Cửu, người bên hắn bị đánh gãy đùi, thì hắn sẽ không bỏ qua dễ như vậy.

Chỉ có điều hiện tại hắn đã nhận được chỗ tốt, cố gắn ít gây rắc rối một chút. Chờ mập mạp phát hiện túi của gã thiếu đi một số đồ vật, lúc đó nói gì đi nữa thì lý lẽ cũng thuộc về Địch Cửu hắn.

- Vâng, vâng.

Tề Thiển cũng tỉnh táo lại, sự cường đại của Địch Cửu nằm ngoài dự liệu của nàng. Người mập mạp kia lợi hại như vậy, cũng bị Địch Cửu một cước dậm ở dưới chân. Còn có gia hỏa cùng đối quyền với Địch Cửu kia nữa, dường như so với mập mạp còn lợi hại hơn rất nhiều, nhưng vẫn rất kiêng kỵ Địch Cửu.

Năm người vừa về tới chỗ ở, Địch Cửu ngay lập tức bố trí cấm chế cho phòng lớn.

Đùi Trịnh Phi Sinh đã khôi phục, chuyện đầu tiên hắn làm chính là cúi người hành lễ với Địch Cửu.

- Lần này nếu như không phải là Tử Mặc huynh thì ta xong đời rồi.

Địch Cửu khoát tay chặn lại, lấy ra một cái bình ngọc đưa cho Trịnh Phi Sinh nói:

- Chỗ này có hai viên Trúc Chân đan, ngươi hãy lấy đi.

- Việc này sao có thể?

Trịnh Phi Sinh vội vàng từ chối, mặc dù hắn cực kỳ khát vọng Trúc Chân đan mà Địch Cửu cho, nhưng vừa rồi Địch Cửu mới cứu hắn, còn chưa kịp hồi báo, bây giờ lại nhận Trúc Chân đan của Địch Cửu, lý nào lại như vậy chứ. Về phần Địch Cửu lấy đi Thiên Đao Kim Tinh, hắn cũng không biết.

- Không cần khách khí, ngươi cũng biết hiệu quả của Trúc Chân đan này đối với ta cũng không lớn, giữ lại trên người cũng là lãng phí.

Địch Cửu dúi bình ngọc vào trong tay Trịnh Phi Sinh.

Loại Trúc Chân đan này hắn có mấy bình, Đều do Thụ Đệ luyện chế ra. Trúc Chân đan chỉ có hiệu quả lớn với trúc cơ thời kì đầu, Địch Cửu bây giờ đã trúc cơ tầng bảy, loại đan dược này dùng cũng không có bao nhiêu ý nghĩa.

Cho Trịnh Phi Sinh Trúc Chân đan, bởi vì hắn đã lấy đi Thiên Đao Kim Tinh, loại chuyện này hắn tuyệt đối sẽ không nói ra. Hắn cùng Trịnh Phi Sinh cũng chỉ là bèo nước gặp nhau, hắn cứu Trịnh Phi Sinh một lần, lại cho hai viên Trúc Chân đan. Cộng thêm Thiên Đao Kim Tinh cũng không phải lấy từ trong tay Trịnh Phi Sinh, cho nên Địch Cửu cũng không có ngượng ngùng chút nào.

- Tử Mặc sư huynh còn Trúc Chân đan hay không vậy?

Cảnh Mạt Băng ánh mắt sáng lên, lần đầu tiên gọi Địch Cửu là sư huynh, cũng là lần đầu tiên chủ động tìm đến Địch Cửu nói chuyện.

Địch Cửu cười ha ha:

- Chỉ có hai viên thuốc thôi, đưa cho Trịnh huynh rồi. Trịnh huynh, nếu không có chuyện gì thì mọi người tốt nhất đừng đi ra rồi, ta cũng muốn tiếp tục bế quan tu luyện.

Nói xong câu đó, Địch Cửu cũng không đợi những người còn lại trả lời, mà tiến thẳng vào trong phòng.

Hắn khẳng định ông chủ mập đó sẽ rất nhanh phát hiện đồ bị thiếu, Sau đó tìm tới nơi này. Nếu hắn không có lấy đi đồ của ông chủ mập mạp thì chuyện này có khả năng đến đây là kết thúc, nhưng bây giờ chuyện này chỉ vừa mới bắt đầu thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK