Địch Cửu cứ nghĩ rằng số tiền mình hiện có cũng không quá ít.Kết quả là hắn đã đi vòng quanh bệnh viện mấy giờ liền mà vẫn không thể thuê được chỗ ở, dù chỉ là một căn phòng rộng vài mét vuông thôi cũng không được.
Đi vòng một vòng mà chẳng làm được gì nên Địch Cửu đành tùy tiện kiếm chút đồ ăn rồi trở lại bệnh viện.
Hắn làm việc tại tầng hầm của tòa nhà số mười một nên muốn xuống đó xem có chỗ để ở lại hay không.
Sau khi xuốngtầng hầm, Địch Cửu mới hiểu được là Đồng Mục đã rất chiếu cố mình. Nơi này căn bản là chẳng cần người trực ban, hoặc có thể nói là không cần bảo vệ.
Chỗ duy nhất cần có người trực ở đây có lẽ chính là phòng quan sát ở bên cạnh nhà xác. Căn phòng này trống không. Địch Cửu dùng chìa khoá mở cửa, liền biết đã rất lâu rồi nơi này không có người đến.
Gian phòng rộng hơn mười mét vuông, có một chiếc giường lò xo, một cái bàn công tác và một cái ghế. Trừ những thứ đó ra thì không còn bất kỳ đồ vật nào khác.
Địch Cửu vô cùng hài lòng vì nơi này đủ an tĩnh như hắn mong muốn. Đứng ở đây, ngoại trừ tiếng thông gió ra, thì không còn bất kỳ thanh âm nào khác.
Người bình thường mà đến đây thì chỉ cần trông thấy hai chữ “nhà xác” to tướng kia, đoán chừng sẽ tê dại da đầu. Nhưng Địch Cửu lại không để ý, từ khi tu luyện Võ Đạo thì quanh thân hắn luôn dồi dào nguyên khí nên càng không sợ mấy thứ này.
Sau khi quét dọn đơn giản căn phòng một chút, Địch Cửu liền chuẩn bị bắt đầu tu luyện Đại Hành Môn Lục. Mặc dù có chìa khoá nhà xác, nhưng hắn lại không có dự định vào xem.
Địch Cửu còn chưa có bắt đầu tu luyện thì bỗn gloáng thoáng nghe thấy tiếng bước chân gấp rút. Có vẻ như người này đang kinh hoảng cùng sợ hãi.
Trời đã tối đen thế này sao còn có người đến nhà xác chứ? Thật là kì lạ.
Địch Cửu lập tức ra khỏi phòng. Cũng may là tiếng bước chân này không phải từ nhà xác truyền tới. Nếu không thì đúng là dọa hắn chết khiếp.
Rất nhanh thì có một bóng người xuất hiện dưới ánh đèn. Địch Cửu lập tức nhận ra đó là vị bác sĩ trung niên mà hắn mới gặp ban ngày. Chính anh ta đã chỉ đường cho mình. Về sau, bởi vì bệnh nhân chết nên anh ta đã bị người nhà bệnh nhân gây khó dễ.
Đúng ra thì giờ phút này anh ta hẳn là phải sứt đầu mẻ trán mới đúng, làm sao còn có thời gian đến đây chứ.
- Chào anh!
Địch Cửu sợ mình sẽ hù dọa đối phương, nên đã sớm kêu lên một tiếng.
Vị bác sĩ trung niên kia hiển nhiên là một người nhát gan, nghe thấy tiếng Địch Cửu thì liền giật mình lùi lại mấy bước, hoảng sợ nhìn về phía Địch Cửu.
Địch Cửu đứng dậy, cười ha hả nói:
- Anh không nhớ tôi sao? Ban ngày anh còn chỉ đường cho tôi. Anh là bác sĩ thì đúng ra lá gan phải lớn hơn người bình thường chứ.
- Là cậu sao?
Sau khi thấy rõ Địch Cửu thì anh ta liền thở ra một hơi, rồi lại hỏi:
- Tại sao cậu lại ở chỗ này?
Địch Cửu đành phải nói:
- Tôi được viện trưởng Du Kiến Phu giới thiệu tới, vừa vặn không may bệnh viện lại thay viện trưởng. Thế nên chị Mục ở khoa nhân sự chỉ có thể an bài tôi làm tại chỗ này.
Hiển nhiên là vị bác sĩ trung niên này cũng biết một chút tin tức về nội bộ bệnh viện, nghe Địch Cửu kể lại thì thở dài nói:
- Cậu đúng là xui xẻo, kỳ thật cậu chỉ cần đến sớm mấy ngày thì có khi đã được an bài đến nơi tốt hơn. Thực ra cậu có thể tới đây làm cũng là nhờ Mục trưởng khoa giúp đó. Chứ trước đây nơi này không có người trực ban đâu.
- Tôi biết, chẳng qua là đã muộn như vậy anh còn tới nơi này làm gì?
Địch Cửu vừa nói chuyện, vừa nhìn vào cái túi tiện lợi trong tay anh ta.
Vị bác sĩ trung niên này giơ chiếc túi tiện lợi trong tay lên, anh ta có chút bất đắc dĩ nói:
- Àii, ban ngày tôi chữa bệnh xảy ra chút sự cố, làm một bệnh nhân bị tử vong. Có lẽ chuyện này sẽ không kết thúc đơn giản như vậy, nhiều khả năng tôi sẽ bị đuổi việc. Buổi tối hôm nay tới đây, là muốn đốt mấy tờ giấy vàng cho bệnh nhân của tôi. Đây là truyền thống trước giờ của bệnh viện. Bất kể là người bệnh tử vong do nguyên nhân gì, một khi đã chết ở trên bàn giải phẫu thì ban đêm người bác sĩ phụ trách bệnh nhân đó đều sẽ đến đốt vàng mã cho họ.- Làm sao anh biết bệnh nhân này tử vong là do mình?
Địch Cửu hỏi một câu. Trong lòng thầm khâm phục vị bác sĩ trung niên này. Bình thường khi chữa bệnh, nếu phát sinh sự cố khiến bênh nhân tử vong, mặc kệ có phải là do bác sĩ hay không thì họ thường sẽ không thừa nhận.
Mà vị bác sĩ trung niên này, lại thẳng thắn thừa nhận là bởi vì hắn nên mới xảy ra vấn đề.
- Lúc ấy sắc mặt bệnh nhân tím tái, toàn thân run rẩy, tôi không nên tiêm thuốc trợ tim cho cô ấy. Cũng bởi vì mũi tiêm kia nên tim cô ấy mới bị quá tải, cuối cùng…
Trong mắt vị bác sĩ trung niên kia toàn là ảo não, giọng nói tràn đầy tự trách.
Địch Cửu không biết thuốc trợ tim là cái gì nên đành phải nói:
- Anh dự định hóa vàng luôn trong này sao?
Sắc mặt của vị bác sĩ này có vẻ không tốt, anh ta nhìn Địch Cửu và nói:
- Tôi là Lâm Ba, là bác sĩ khoa tim mạch. Nếu như cậu có chìa khoá thì có thể giúp tôi mở cửa được không. Tôi muốn vào đó đốt vàng mã.
Ban đầu, Lâm Ba dự định sẽ đốt ở bên ngoài rồi đi.Thế nhưng hiện tại gặp được Địch Cửu ở chỗ này nên hắn muốn đi vào trong. Ở sâu trong nội tâm, hắn vẫn có chút bất an, hắn cho rằng bệnh nhân này chết ở trong tay mình. Cho nên người nhà bệnh nhân đánh hắn, mắng hắn là lang băm thì hắn cũng không cãi lại một câu nào.
Hiển nhiên là bệnh viện không cho phép đốt vàng mã trong nhà xác. Có điều nếu đốt vào lúc này thì sẽ chẳng có người nào biết.
- Chuyện nhỏ.
Địch Cửu nói xong thì liền lấy chìa khoá mở cửa nhà xác. Hắn cũng không quá để ý vấn đề này. Lâm Ba muốn đốt giấy ở chỗ nào, có thể hỗ trợ thì hắn chắc chắn sẽ tận lực giúp một tay.
Thực ra diện tích nhà xác vô cùng lớn, hơn nữa bên trong cũng không có nhiều thi thể. Bình thường, những thi thể để lâu trong này đều sẽ được đông lạnh. Còn thi thể mới được chuyện tới thì chỉ đặt ở ngoài sảnh mà thôi.
Thời tiết coi như là ấm áp, nhưng vừa tiến vào trong này thì Địch Cửu liền cảm thấy lạnh cả sống lưng. Không chỉ là do hơi lạnh, mà còn bởi âm khí ở đây rất nặng.
Lâm Ba vừa vào liền bước tới bên cạnh một bộ thi thể, sau đó trực tiếp quỳ xuống, rồi lấy tiền âm phủ từ trong túi ra.
Địch Cửu cũng đang quan sát cái xác. Lúc này bộ thi thể kia đang bị che kín bởi một tấm vải trắng. Qua mái tóc dài thì có thể đoán đây là một cô gái trẻ.
Thấy Lâm Ba quỳ xuống đất rồi cầm bật lửa trong tay và tự lẩm bẩm, Địch Cửu không muốn quấy rầy anh ta nên chuẩn bị đi ra ngoài. Đúng lúc này, ánh mắt hắn lại quét qua ngón tay của cái xác kia.
Mặc dù ánh đèn trong nhà xác không được sáng cho lắm, thế nhưng thị lực của Địch Cửu lại cực kỳ tốt. Hắn không ngờ mình lại trông thấy màu đỏ trên ngón tay của người chết kia.
- Bác sĩ Lâm, chờ một chút…
Địch Cửu vội bước lên trước một bước, rồi lập tức vén tấm vải trắng trên thi thể kia ra.
- Cậu làm cái gì vậy?
Trông thấy Địch Cửu xốc vải trắng lên, Lâm Ba hoảng sợ vội vàng tiến lên ngăn cản.
- Bác sĩ Lâm, cô ấy còn chưa chết. Nếu như anh để tôi ra tay thì còn có thể cứu được.
Địch Cửu trầm giọng nói. Sau khi xốc tấm vải kia lên thì hắn lại càng chắc chắn mình không có phán đoán sai.
Từ khi tu luyện Đại Hành Môn Lục, hắn cảm thấy các giác quan của mình đang ngày càng cường đại. Cô gái này nhìn như đã chết, thế nhưng trên người nàng vẫn còn có sinh cơ.
Nhắc đến sinh cơ, thuyết pháp này rất huyền ảo, chỉ những bác sĩ đã hành nghề nhiều năm thì may ra mới có thể thông qua giác quan thứ sáu cảm nhận được. Đại đa số các bác sĩ đều không thể cảm nhận được loại vật này.
Mặc dù thời điểm còn ở Tể quốc, y thuật của Địch Cửu đã rất cao minh nhưng hắn cũng không thể xác định được sinh cơ có tồn tại hay không.
Lúc trước hắn không thấy được, nguyên nhân chủ yếu là do hắn còn thiếu kinh nghiệm, thời gian xem bệnh rất ít. Hiện tại, hắn đã tu luyện Đại Hành Môn Lục, nhờ loại đồ vật huyền diệu khó giải thích này nên sinh cơ mới tự nhiên hiện ra qua giác quan của hắn.
- Cậu vừa nói là cô ấy còn sống đúng không?
Lâm Ba vô cùng kích động. Cả thanh âm lẫn thân thể anh ta đều đang run rẩy khó mà áp chế. Xem ra hiện giờ anh ta đang vô cùng kích động.