- Vật dụng ở trong ba lô… chúng ta đều đã làm mất hết rồi.
Phương Tuyết mặt đỏ lên, sở dĩ nàng và Du Mộc rơi xuống loại tình trạng này, hoàn toàn là do nàng gây ra.
Địch Cửu nhíu mày, hắn cũng không tiếp tục hỏi thăm xem tại sao Du Mộc và Phương Tuyết lại xuất hiện ở nơi này.
Trông thấy Địch Cửu nhíu mày, Phương Tuyết vội vàng lên tiếng:
- Ta với Du Mộc và hai người bạn nữa cùng đi du ngoạn Vong Xuyên tự. Không hiểu có chuyện gì xảy ra mà ta lại đột nhiên nhìn thấy một cây cầu gỗ kỳ lạ. Ta cũng đã tới Vong Xuyên tự mấy lần, nhưng chưa từng nhìn thấy loại cầu gỗ này.
Ta tưởng rằng đây là điểm du lịch mới, liền nhảy lên cầu gỗ. Không nghĩ tới ta vừa mới nhảy lên cầu thì đã nhìn thấy vài con sói xám, ta sợ quá nên lập tức bỏ chạy...
Du Mộc tiếp lời Phương Tuyết nói ra:
- Ta nhìn thấy Phương Tuyết bỏ chạy thì cũng vội vàng đuổi theo. Phương Tuyết nói có mấy con sói xám, mặc dù ta không hề nhìn thấy, nhưng vẫn tin tưởng Phương Tuyết. Kết quả là trên đường bỏ chạy chúng ta đều đánh mất điện thoại, hiện tại cũng triệt để lạc đường, mấy ngày nay toàn phải ăn quả dại và rễ cây, còn có mấy khối chocolate nữa.
- Ngươi quả thực đã nhìn thấy sói?
Địch Cửu hơi nghi hoặc một chút, theo lý thuyết nếu Vong Xuyên tự là điểm du lịch, vậy thì không có khả năng đồng thời xuất hiện mấy con sói xám a.
Phương Tuyết do dự một chút rồi nói:
- Lúc ấy ta khẳng định đã nhìn thấy sói, về sau ta cũng có chút hoài nghi mình đã nhìn lầm. Vong Xuyên tự nằm ở ngoài cùng Vong Xuyên sơn mạch, cách rất xa những địa phương nguy hiểm khác của Vong Xuyên sơn mạch, tại sao lại có sói được chứ?
- Vậy các ngươi đã bị lạc mấy ngày rồi?
- Chắc khoảng hai ba ngày rồi, mấy ngày nay chúng ta một mực chạy trốn trong sợ hãi, cụ thể đã qua bao lâu cũng không quá rõ...
Sau khi Phương Tuyết trả lời vấn đề của Địch Cửu, nàng do dự nhìn Địch Cửu một chút rồi hỏi:
- Đại ca, ngươi cũng lạc đường giống như chúng ta sao?
Địch Cửu gật gật đầu:
- Đúng vậy, ta cũng bị lạc. Ta gọi Địch Cửu, về sau hai người có thể trực tiếp gọi tên ta. Cách đây không xa có một cái hồ, trước tiên chúng ta đến bên hồ ở một đêm, làm chút gì đó để ăn, rồi ngày mai trời sánglại tiếp tục tìm đường.
- A...
Địch Cửu vừa dứt lời thì Phương Tuyết lại lần nữa a một tiếng, hoảng sợ nói ra:
- Ta lại nhìn thấy cầu gỗ rồi, nó ở đằng kia kìa.
Địch Cửu và Du Mộc đồng thời nhìn về phương hướng mà Phương Tuyết chỉ, làm gì có cây cầu nào chứ, nơi đó chỉ có một khóm bụi gai.
Du Mộc cũng cảm thấy có gì đó không đúng, sắc mặt tái nhợt đứng lên. Mặc dù nàng không trông thấy cầu gỗ, nhưng lại mơ hồ nhìn thấy có một cái bóng biến mất sau khóm bụi gai.
Địch Cửu một phát bắt được cổ tay Phương Tuyết, hắn lập tức cảm thấy lạnh buốt. Địch Cửu vội vàng lấy ra một gốc dược liệu rồi đưa cho Phương Tuyết:
- Ngươi mau nhai nát nó rồi nuốt xuống. Du Mộc, ngươi giúp ta nhìn tấm bản đồ này.
Địch Cửu vốn dĩ định nghỉ ngơi một đêm, giờ phút này đã thay đổi ý định. Hắn nhận thấy nơi đây có chút quỷ dị, hắn cũng không tin Phương Tuyết lại vô cớ nhìn khóm bụi gai thành cầu gỗ.
Chỉ cần Du Mộc có thể nhận biết phương hướng trên bản đồ thì hắn thà rằng đi đường suốt đêm cũng không ở lại đây.
Địch Cửu lấy ra một tấm bản đồ du lịch, phía trên mặc dù có đánh dấu đông nam tây bắc, thế nhưng là Địch Cửu lại không nhận ra bất cứ rừng rậm, vách núi, sơn cốc nào trên bản đồ du lịch này.
- Ta biết, chúng ta chỉ cần đi qua vùng rừng rậm này là tới Vong Xuyên tự...
Trông thấy Địch Cửu lấy ra bản đồ du lịch, Du Mộc mừng rỡ kêu lên. Nhưng nàng cũng chỉ vui mừng trong chốc lát rồi nhanh chóng thất lạc nói:
- Đáng tiếc chúng ta lại không có la bàn, chỉ có thể chờ đến ngày mai rồi tính.
Phương Tuyết nuốt một gốc dược liệu cũng đã dần dần bình tĩnh lại, nàng cũng hùa theo:
- Đúng vậy, chúng ta cũng chỉ có thể nghỉ ngơi một ngày, Du Mộc đã rất mệt rồi, căn bản là không đi được a.- Ta có la bàn, đi không được thì để ta cõng, nhất định phải đi ngay lập tức. Nếu như các ngươi không đi, ta đi trước.
Địch Cửu lấy ra la bàn, không chút do dự nói.
Sau khi nói xong, Địch Cửu lại lấy ra hai gói mì tôm, đưa cho Phương Tuyết và Du Mộc.
Bởi vì hắn cũng đồng dạng nhìn thấy bóng dáng cây cầu gỗ kia. Hiện tại hắn có thể khẳng định Phương Tuyết không gặp phải ảo giác. Đứng ở nơi này, từ đầu đến cuối hắn luôn có một loại cảm giác không thích hợp.
- La bàn!!!
Du Mộc và Phương Tuyết đều kích động nhìn chằm chằm vào la bàn trong tay Địch Cửu, chỉ cần có la bàn và bản đồ, bọn hắn chắc chắn có thể đi ra ngoài.
- Đa tạ Địch đại ca.
Dù đây là lần đầu tiên bọn họ gặp Địch Cửu, nhưng Du Mộc biết, lúc này ngoại trừ để Địch Cửu cõng nàng, căn bản là không còn biện pháp nào khác. Hơn nữa Địch Cửu còn đưa mì tôm cho hai nàng, đó càng là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.
Địch Cửu cõng Du Mộc lên rồi trực tiếp đi về phía Vong Xuyên tự.
Cõng Du Mộc lên, Địch Cửu liền cảm nhận được hai khối mềm mại đè lên lưng, trong lòng không khỏi có một loại mừng rỡ cùng ngạc nhiên. Hắn ngạc nhiên không phải là vì hai khối mềm mại phía sau, mà là vì thể lực của mình.
Bởi vì không thể tập võ, Địch Cửu vẫn luôn học tập các loại kiến thức khoa học kỹ thuật, học tập Y Đạo, thể lực tự nhiên rất kém cỏi. Lần này hắn cõng Du Mộc, lại không cảm thấychút khó khăn nào. Hiện tại xem ra, thể lực của hắn không chỉ tăng lên gấp đôi. Địch Cửu cúi đầu nhìn lồng ngực của mình một chút, hắn khẳng định thứ mang đến biến hóa cho mình, vẫn là hòn đá màu xám kia.
Chẳng trách lúc mình bò lên từ dưới vách núi kia lại không cảm thấy mất bao nhiêu sức.
- Địch đại ca ngươi cũng là du lịch tới đây sao?
Xung quanh quá mức an tĩnh, Du Mộc chủ động hỏi một câu.
- Đúng thế.
Địch Cửu thuận miệng đáp lại một câu cụt ngủn rồi lập tức im lặng không nói gì thêm.
Thấy Địch Cửu không có hứng trò chuyện, Du Mộc và Phương Tuyết ăn xong mì tôm cũng không dám nói nữa. Trong rừng rậm ngoài ánh trăng le lói ra thì chỉ còn lại tiếng bước chân gấp gáp.
Mặc dù thể lực của Địch Cửu so với trước đó đã tốt hơn rất nhiều, nhưng cứ liên tục cõng Du Mộc chạy như vậy thì cũng cảm thấy có chút không chịu đựng nổi.
Ba người vừa đi vừa nghỉ, may mắn là một đêm này cũng không có phát sinh chuyện gì. Thẳng đến sáng ngày thứ hai, khi nhữngtia nắng đầu tiên trong ngày chiếu xuống, ba người mới ra khỏi rừng rậm, xuất hiện tại trên một đỉnh núi.
- Đến nơi này rồi mà vẫn không nhìn thấy bất kỳ vật gì a.
Phương Tuyết nhìn sương mù mông lung một mảnh ở phía xa, có chút lo lắng nói ra.
Du Mộc cũng không nhìn thấy bất kỳ vật gì, hai người chỉ có thể chờ Địch Cửu nói chuyện. Cho dù các nàng đều biết theo bản đồ Vong Xuyên sơn mạch thì chỉ cần đi hết rừng rậm là tới Vong Xuyên tự nhưng cả hai đều chưa từng đi qua a.
Địch Cửu lúc này còn đang rung động vì thị lực của mình. Phương Tuyết và Du Mộc đều không nhìn thấy bất kỳ vật gì, nhưng hắn lại có thể mơ hồ nhìn thấy vài tòa nhà ẩn hiện ở rất xa. Hắn khẳng định trước đây thị lực của mình không tốt như vậy, có thể thấy được sau khi hắn bị tia chớp màu vàng nhạt kia bổ trúng, thân thể đã được cải tạo lại toàn bộ.
Chẳng qua là lúc thân thể hắn vừa mới được cải tạo thì Khúc Tiểu Thụ đã mang tới tin tức hải hùng kia, sau đó hắn phải vội trốn khỏi Tể quốc nên mới không nhận ra.
...
Vừa rời khỏi rừng rậm, loại cảm giác toàn thân không thoải mái kia liền biến mất.
- Chúng ta nghỉ ngơi ở đây nửa ngày, sau đó lại tiếp tục lên đường.
Liên tục di chuyển một đêm, Địch Cửu đã sớm mệt không chịu được.
- Địch đại ca, cám ơn ngươi, nếu như không phải ngươi cứu ta, ta khẳng định đã chết trong Vong Xuyên sơn mạch.
Du Mộc nghỉ ngơi một đêm trên lưng Địch Cửu, lúc này đã miễn cưỡng có thể đứng lên.
Địch Cửu cười cười:
- Ta vừa vặn học qua một chút y thuật, lại vừa may biết được biện pháp giải độc của loại rắn này.
- Địch đại ca, ngươi tốt nghiệpHọc Viện Y sao?
Phương Tuyết có chút mong đợi hỏi Địch Cửu, nàng và Du Mộc đều là sinh viên của Học Viện Y. Nhưng khi hai người đối mặt loại độc rắn kia, đều bó tay toàn tập. Địch Cửu trị liệu cho Du Mộc, nhìn như rất là đơn giản.