Mục lục
[Dịch] Phật Bản Thị Đạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không gian bỗng trở nên nóng bức dị thường, đến nỗi toàn bộ quỉ khí dày đặc và âm hàn khí thật sâu trên đầu khô lâu của Bát Cực Lang Vương đều bị cuốn đi sạch sẽ.

Liêu Tiểu Tiến vừa mở mắt thì chợt nhìn thấy một ngọn lửa tinh thuần, gần như trong suốt đang oanh kích lên trên đầu khô lâu chỉ cách mình có hai thước. Nhiệt độ của ngọn lửa cao đến nỗi làm cho tóc của hắn cũng bị cháy xém.

Liêu Tiểu Tiến chẳng biết lấy đâu ra khí lực, hú lên một tiếng quái dị, sau đó lăn tròn như con thoi, phóng ra khỏi chỗ mình vừa nằm hơn 3 trượng, cho nên mới tránh khỏi đòn oanh tạc kinh khủng vừa rồi, chứ nếu không ít nhất hắn cũng bị đốt cháy hết 1/4 thân thể!

Ầm!

Đầu khô lâu trên thanh đoản côn bị ngọn lửa kia thiêu đốt liền lập tức vỡ vụn.

Bát Cực Lang Vương thấy vậy liền kinh hãi, đây chính là Bạch Cốt Âm Phong mà mình đã phải dùng 300 cái đầu lâu có oán khí rất nặng, dày công tu luyện mới có được. Hơn nữa lại phải dùng mật pháp tế luyện hơn 3 năm mới thành công. Chẳng những nó vững như tinh cương mà khi đối địch, hàn khí bên trong của nó còn có thể xâm nhập vào cơ thể đối phương, khiến cho địch nhân không thể nào vận chuyển được chân nguyên nữa. Hơn nữa điều quan trọng nhất là trong quá trình sử dụng, Bạch Cốt Âm Phong này còn có thể phát ra trận trận tiếng ma kêu quỷ khóc sắc nhọn, làm nhiễu loạn tâm thần của đối phương. Quả thật là một pháp bảo hiếm có.

Thế nhưng giờ đây bảo bối bị phá hủy rồi, trong lòng Bát Cực Lang Vương vừa sợ vừa giận. Nhưng khi lão thấy ngọn lửa thanh thuần kia thì liền phát ra tiếng thét chói tai, so với âm phong gào rít vừa rồi của Bách Cốt Âm Phong thì còn bén nhọn hơn: “Trời ơi! Tam Vị Chân Hỏa!” Sau đó lập tức ôm đầu bỏ chạy.

Bát Cực Lang Vương mặc dù là kẻ tự phụ nhưng còn chưa tới mức không biết sống chết. Có thể phát ra Tam Vị Chân Hỏa thì chí ít cũng là cao thủ cấp bậc Hóa Thần. Mình mặc dù đã kết thành yêu đan, nhưng nếu xếp hạng thực lực theo cấp bậc của tu đạo giả thì cùng lắm cũng chỉ mới tới Dẫn Khí hậu kỳ. Tuy đôi bên chỉ chênh nhau có vài cấp nhưng Bát Cực Lang Vương hết sức rõ ràng, khoảng cách giữa lão và đối thủ giống như giữa vực sâu và núi cao vậy.

“Muốn chạy?” Một thanh âm lạnh lùng truyền vào tai Bát Cực Lang Vương. Bát Cực Lang Vương liều mạng xông về phía trước, nhưng bỗng thấy như mình bị một bức màn vô hình ngăn lại. Lão gào thét điên cuồng, há mồm phun ra một hạt châu màu lửa đỏ, lập tức như được tiếp thêm sức mạnh, sau đó lão cắn răng công phá bức màn vô hình kia, phóng người chạy trối chết, trong nháy mắt đã không thấy tăm hơi nữa, thậm chí cả nội đan bản mệnh mình vừa phun ra cũng không thèm để ý. Dù sao nếu nội đan mất thì coi như chỉ mất một nửa công lực mà thôi, còn có thể khổ tu trở lại, nhưng nếu tính mạng cũng mất thì không còn gì nữa cả.

“Sư phụ!” Thấy Chu Thanh giơ tay thu lấy viên nội đan đỏ như lửa, Liêu Tiểu Tiến liền nhảy dựng lên kêu: “Sư phụ anh minh thần võ, con sớm biết người sẽ cứu con mà!”

“Nói nhảm! Đây chỉ là nguyên thần thứ hai mà thôi, còn bản thể của ta vẫn đang ở nhà đấy! Ngươi mau đến ẵm cô gái về nhà, nhớ cẩn thận một chút đừng để người khác theo dõi!”

Nghe Chu Thanh nói vậy, dù đã sớm biết sư phụ có nguyên thần thứ hai, nhưng ánh mắt của Liêu Tiểu Tiến vẫn mở tròn xoe: “Nguyên thần thứ hai này cũng biến thái đến vậy sao!? Đây chính là bản thể thứ hai của một người sao?” Liêu Tiểu Tiến thì thầm.

“Còn chờ cái gì nữa, mau nhanh chân lên!” Chu Thanh dùng Tam Vị Chân Hỏa thiêu sạch máu tươi trên mặt đất, quần áo vươn vãi cũng đốt sạch sẽ, sau đó mới hóa thành một đạo hoàng quang cực kỳ nhỏ biến vào trong bóng đêm. Liêu Tiểu Tiến cũng ôm lấy Mỵ Hồ bay vào trong đêm tối.

“Sư phụ, người cũng quá cẩn thận rồi! Con sói tinh kia đã bị người làm cho sợ đến tè cả ra quần kia mà!” Thấy Chu Thanh bố trí mấy đại hình để che giấu khí tức xung quanh biệt thự, Liêu Tiểu Tiến thầm bội phục tâm tư kỹ càng đến mức không lọt nổi một giọt nước của sư phụ, bèn cất tiếng khen một câu.

Chu Thanh liếc nhìn hắn một cái nhưng không nói gì, tiếp tục tập trung vào luyện công, khoanh chân ngồi xuống, Liêu Tiểu Tiến cũng bước vào theo.

“Con sói tinh kia đạo hạnh rất cao đó! Ngươi nếu như biến thân thì còn có thể liều mạng, nhưng tại sao khi nãy lại không làm như vậy, nếu không nhờ ta tới kịp thì chẳng phải ngươi đã đi chầu Diêm Vương rồi sao?”

“Ha ha!” Liêu Tiểu Tiến cười khan: “Nếu con mà phải đi gặp Diêm Vương thì có khi lão ấy sẽ ban cho con chức cai ngục đấy chứ!”

Chu Thanh lười biếng nói: “Cô gái này lai lịch thế nào vậy?”

“Con không biết, nghe con sói tinh kia nói hình như cô ấy có liên quan tới Liên minh yêu quái gì đó, rồi nó lại còn nhận lầm con là người của Thục Sơn nữa! À đúng rồi, mau giúp cô ấy tỉnh lại, hỏi rõ là được!” Liêu Tiểu Tiến chỉ vào thiếu nữ đang nằm sóng xoài trên mặt đất.

“Không cần đâu, cô ta đã sớm tỉnh lại rồi! Tiểu thư, mời đứng lên! Không cần phải giả vờ nữa!” Chu Thanh nói.

“Các người là ai?” Mỵ Hồ lồm cồm ngồi dậy rồi hỏi. Mặc dù bản thân mình giả vờ bất tỉnh bị Chu Thanh phát hiện nhưng nàng không trả lời ngay mà còn hỏi ngược lại.

“Hồ ly tinh?” Kim quang nhãn lực của Chu Thanh chợt lóe, lặng lẽ vận nguyên thần thứ hai lên, liền thấy rõ ràng bản thể của Mỵ Hồ.

“Người có thể nhìn ra nguyên hình của ta?” Mỵ Hồ kinh hãi, đột nhiên phát hiện trước ngực mình khá mát mẻ, nhìn xuống thì mới phát giác nội y đã lộ cả ra ngoài. Nàng không khỏi đỏ bừng mặt, vội lấy hai tay che bộ ngực sữa lại.

Chu Thanh vung tay lên, một cái áo khoác nam liền xuất hiện trong tay hắn: “Cầm lấy mà mặc!” Hắn đưa áo cho Mỵ Hồ.

Thấy người này tướng mạo bình thường nhưng lại có chút bí hiểm, trong lòng Mỵ Hồ đột nhiên có một cảm giác không nói nên lời.

Thật ra đó là trò tiểu xảo của Chu Thanh, hắn âm thầm phân hóa nguyên thần thứ hai đi sang phòng bên cạnh lấy y phục, sau đó dùng Ẩn Dật phù để che dấu, mang sang bên đây, rồi mới giả vờ vung tay một cái là có ngay y phục.

“Cái này thì tính là gì, đừng nói tới chuyện cỏn con như nhìn ra nguyên hình, mà những chuyện lớn hơn sư phụ của ta cũng làm được, không ngại cho cô biết, sư phụ đã đạt tới Hóa Thần kỳ cao thủ rồi đấy!” Liêu Tiểu Tiến nói. Truyện "Phật Đạo "

“Hóa Thần cao thủ?” Mỵ Hồ đương nhiên biết Hóa Thần cao thủ là gì, không khỏi ngây ngẩn cả người trong giây lát, sau đó liên tục dập đầu trước mặt Chu Thanh.

Chu Thanh liền giật mình: “Cô làm cái gì vậy? Có bị bệnh gì không?”

“Mong tiền bối thu ta làm đồ đệ, để ta có thể báo thù!” Mỵ Hồ vẫn dập đầu không ngừng.

“Khoan đã! Cái gì báo thù, cái gì đồ đệ? Ta không hiểu gì cả?” Chu Thanh kinh ngạc, suýt chút nữa đã nhảy dựng lên: “Chuyện gì thế này, cô gái xinh đẹp này không những là hồ ly tinh mà lại còn bị điên à?”

“Tôi đúng là hồ ly tinh, hơn nữa còn là trưởng nữ của tộc trưởng Mỵ Hồ nhất tộc! Tên gọi là Mỵ Hồ” Mỵ Hồ lên tiếng giải thích. Truyện "Phật Đạo "

“Sao? Mỵ Hồ nhất tộc à?” Chu Thanh nhớ lại Luyện Yêu Thiên trong Luyện Khí Tổng Cương có ghi lại rằng theo truyền thuyết, nữ nhân của Mỵ Hồ nhất tộc đều rất xinh đẹp.

“Xem ra chuyện này là thật!” Chu Thanh nhìn Mỵ Hồ, thầm nghĩ.

“Đúng rồi, cô nói báo thù cái gì, chẳng lẽ Mỵ Hồ nhất tộc các người đã bị kẻ khác tiêu diệt à?” Liêu Tiểu Tiến lên tiếng.

Đôi mất của Mỵ Hồ liền ánh lên một tia thù hận: “Mười mấy năm trước, do rừng núi bị san bằng, yêu quái chúng ta không còn đất sống nữa nên phần lớn đều phải tiến vào thành thị, sống cuộc sống bình thường như nhân loại. Nhưng tu đạo giả trong nhân giới quả thật có quá nhiều, thỉnh thoảng lại có xung đột với yêu quái. Vì vậy nên 10 năm trước, chúng ta mới thành lập Liên minh yêu quái, mục đích đơn giản là để hiệu triệu, đoàn kết các yêu quái lại, nhằm giữ cân bằng với tu đạo giả của nhân loại.”

“A!” Liêu Tiểu Tiến nghe vậy liền mở to miệng.

“Thế thì cũng không có gì kỳ lạ, người có đường của người thì yêu cũng có đường của yêu! Chẳng phải thời thượng cổ nhân, yêu, tiên, ma đều sống hỗn tạp sao?” Chu Thanh răn dạy Liêu Tiểu Tiến: “Vậy Mỵ Hồ nhất tộc của các người cũng gia nhập Liên minh yêu quái phải không?”

“Vâng, Mỵ Hồ nhất tộc chúng tôi dù không thích giao tranh cùng người khác, nhưng vẫn tham gia vào Liên minh yêu quái, bởi lẽ chỉ bằng thực lực của chúng tôi thì căn bản không cách nào sinh tồn được trong xã hội loài người. Nhưng vào 5 năm trước, trong Liên minh yêu quái bỗng nhiên xuất hiện một nhân vật có đạo hạnh cực cao, Hắn được hơn một nửa số yêu quái trong Liên minh tiến cử, bầu làm Minh chủ của Liên minh. Vốn Liên minh xưa nay không có Minh chủ, mọi chuyện đều do Tam đại trưởng lão điều động mọi người để thương lượng. Nhưng kể từ khi tên yêu quái kia lên làm Minh chủ thì chúng tôi cũng đã làm được vài chuyện hữu ích...”

“Thế rồi sau đó có phải hắn bỗng hoàn toàn thay đổi, trở nên bạo ngược không? Chính hắn cũng là kẻ thù của Mỵ Hồ nhất tộc các người phải không?” Liêu Tiểu Tiến nói. Truyện "Phật Đạo "

“Làm sao huynh biết?” Lúc này Mỵ Hồ mới giật mình.

“Trời ạ! Tiểu thuyết nào mà chẳng có các tình tiết như thế, dùng đầu gối cũng có thể nghĩ ra kia mà!”

Nghe Liêu Tiểu Tiến nói vậy, trong lòng của Mỵ Hồ đang tăm tối bỗng như bừng lên ánh sáng, nàng liền định mở miệng nói gì đó với Chu Thanh. Nào ngờ Chu Thanh suy tư một hồi, đột nhiên lên tiếng trước: “Ý của cô ta đã rõ, có phải là muốn bái ta làm sư phụ, sau đó đi tìm tên yêu quái kia để trả thù hay không? Nói vậy chắc hắn đã coi trọng chỗ nào đó của Mỵ Hồ nhất tộc các người rồi đó! Mà thứ đáng giá nhất của Mỵ Hồ nhất tộc cũng chỉ có một quyển Câu Trần Thiên Thư, chẳng lẽ hắn là vì vật này sao?”

“Cái gì! Người cũng biết Câu Trần Thiên Thư à?” Mỵ Hồ kinh hãi, vô thức nắm chặt đồ vật trong ngực mình.

“Thôi xong, vừa mới rời khỏi hang sói thì lại sa vào miệng cọp. Người này cũng biết về Câu Trần Thiên Thư thì há lại không muốn đoạt lấy ư? Chẳng lẽ Mỵ Hồ nhất tộc ta cứ như vậy mà diệt vong sao?” Nghĩ đến đây, sắc mặt của Mỵ Hồ liền trắng bệch, thân thể nàng cũng run rẩy.

Nhìn thấy bộ dạng này của nàng, Chu Thanh vội vàng nói: “Chớ có hiểu lầm, Câu Trần Thiên Thư mặc dù là bào vật, nhưng đối với ta lại vô dụng, chưa kể ta cũng không muốn cướp đoạt nó từ trong tay của một nữ tử!”

“Sư phụ, Câu Trần Thiên Thư là cái gì vậy, tạo sao con chưa từng nghe tới?” Liêu Tiểu Tiến mới lần đầu nghe thấy danh tự này nên liền lên tiếng hỏi.

“Câu Trần Thiên Thư là do Câu Trần Đại Đế truyền lại. Thưở thượng cổ, khi nhân, yêu, tiên, ma còn tạp cư thì hình thái lúc đó rất hỗn loạn. Để thay đổi tình hình lộn xộn này, Tam Đại Thánh Giả là Thái Thanh Thái Thượng Lão Quân, Thượng Thanh Ngọc Hư Nguyên Thủy Thiên Tôn, Ngọc Thanh Thông Thiên Linh Bảo Đạo Quân mới chung tay lập Phong Thần Bảng, thành lập Thiên Giới, phân định cấp bậc cho yêu, tiên, ma. Để tiện bề cai quản Thiên Giới này, Tam Đại Thánh Nhân mới lập thêm chức vị Tứ Ngự và cắt cử 365 vị chính thần để trông coi. Câu Trần Đại Đế chính là đại biểu duy nhất của yêu tộc trong Tứ Ngự, còn ba vị Đại Đế còn lại là Bắc Đẩu Chân Vũ Đại Đế, Nam Cực Tử Vi Đại Đế và Ngọc Hoàng Đại Đế đều là tiên nhân. Bản Câu Trần Thiên Thư này được lưu truyền từ lúc đó, bên trong có ghi lại những bí mật từ thời viễn cổ của yêu tộc. Nhưng đáng tiếc lại dùng thượng cổ văn tự để ghi chép nên ngày nay không còn ai hiểu được nữa!”

Nghe Chu Thanh nói vậy, Mỵ Hồ liền thở phào nhẹ nhõm một cái.

Thật ra Chu Thanh cũng chỉ nghe được điều này trong Luyện Khí Tổng Cương nhưng không được tường tận cho lắm. Do đó dủ đã biết trong tay Mỵ Hồ có một bản thiên thư, nhưng hắn vẫn bất ngờ khi biết đó chính là Câu Trần Thiên Thư

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK