"Hay! Phục ma kim bài, Nhật nguyệt tinh luân, Long Hổ sơn các ngươi quả là đại gia nha!" Hướng Huy sắc mặt dị thường khó coi, biết rằng nếu động thủ thì mình cũng không chắc chiếm được lợi thế. Tuy rằng mình đã mượn dùng đan dược để tăng lực, lại được trưởng bối sư môn truyền công phạt mao tẩy tủy, công lực đạo hạnh vừa mới lên được Dẫn Khí hậu kỳ, nhưng mà Thục Sơn lấy kiếm đạo làm chính, pháp bảo cũng không nhiều lắm, trên người mình chỉ có vài món pháp bảo nho nhỏ, dùng để bảo mệnh thì được, chứ dùng để đối địch thì không được. Truyện "Phật Đạo "
Người tu hành chỉ cần có pháp bảo thượng thừa hộ thể đối địch, tăng công lực lên vài lần, là giống như người bình thường cầm súng vậy. Hướng Huy tự tin công lực tiến nhanh, một đối một là không có vấn đề gì, nếu đồng thời đối phó hai người thì còn phải hơi cố sức, nhưng hiện giờ lại có tới bốn, Hướng Huy đương nhiên là không ngu ngốc mà động thủ, bằng không cứ xác định sẵn là sẽ bị đánh thành đầu heo đi.
Nhưng mà hiện tại là tên đã trên dây, không thể không bắn. Vốn Hướng Huy đang đi đường thì cảm giác được nguyên khí dao động, thầm nghĩ rằng có tên tổ viên nào đó sử dụng pháp thuật, chính mình công lực đã tăng nhiều, vừa lúc có thể lộ mặt để xác lập uy tín tổ trưởng luôn. Nào giờ đâu vừa đến đã bị chế nhạo, lại còn không thể phát tác, trong lòng buồn bực không thôi.
"Các ngươi muốn cùng lên phải không?" Hướng Huy tuy rằng trong lòng lo nghĩ, nhưng mà bề ngoài vẫn rất cường ngạnh.
"Không sai, nếu ngươi đã được lên làm tổ trưởng, chúng ta cũng phải xem xem ngươi có cái thực lực gì!" Đới Cẩm Dung đứng ở phía sau chặn đường lui của Hướng Huy, ngay câu đầu tiên đã đẩy Hướng Huy vào tình thế không thể không động thủ. Trên tay cô cầm một thanh đoản kiếm dài khoảng một thước, có tia sáng bảy màu chớp động, lưu quang bắn ra bốn phía, ẩn ẩn có những âm thanh huyền bí rất nhỏ phát ra từ thân kiếm, truyền tới lỗ tai của mọi người. Lý Dung cũng đứng thẳng trong vị trí của tứ tướng, cùng ba người còn lại hợp thành một trận pháp nhỏ bao vây lấy Hướng Huy ở giữa, bàn tay điều khiển một cái ngọc phù màu tím phiêu phù ở giữa không gian, những tia chớp nho nhỏ phát ra tiếng đì đùng, uy thế quả nhiên là bất phàm. Truyện "Phật Đạo "
Hiên Viên pháp vương lại ngẩn người ra: Sao người tu đạo hiện giờ quần ẩu mà cũng thoải mái như không thế à? Vào thời của mình không phải là không có quần ẩu, nhưng mà đều phải lôi ra lí do nào là thay trời hành đạo, trảm yêu trừ ma cái gì đó, người bị quần ẩu nhất định sẽ chửi ầm lên rằng đối phương không biết quy củ, đê tiện vô sỉ linh tinh cái gì đó, tại sao quần ẩu thời hiện đại lại không la khẩu hiệu, cũng không tìm lý do, kẻ bị quần ẩu cũng không mắng chửi, tất cả đều có bộ dáng như đương nhiên phải thế. Hiên Viên pháp vương cảm thấy rằng mình thật sự là đã được mở mang kiến thức.
Hướng Huy đã đến nước này, rốt cục cũng phải phát huy ra sở trường của hắn, tâm thần trầm tĩnh lại. Vút! Thanh phi kiếm hỏa hồng lao lên trên, một ánh lửa cực nóng phát ra nhiệt độ vô cùng cao, chính là Liệt Dương kiếm mà hắn luôn tu luyện đến bỏ mạng. Người tu đạo tu luyện phi kiếm, thu thập thiên tài địa bảo, ngũ hành tinh hoa, ngàn tâm vạn khổ mới có thể luyện chế được một thanh phi kiếm không tồi, Hướng Huy này vận khí cũng tốt, vào được đại môn phái về kiếm tu là Thục Sơn cho nên mới được ban thưởng cho thanh phi kiếm tốt nhất. Phi kiếm không giống như các pháp bảo khác, nhu cầu về nó là cực kỳ lớn, dường như người tu đạo nào cũng phải có một thanh, có kẻ giàu có thậm chí còn có tới vài chục, vài trăm thanh phi kiếm. Đó là vật phẩm tiêu chuẩn khi xuất môn lữ hành, đánh nhau giết người.
Nhưng vật liệu hao tốn là rất lớn, cho tới thời này, người tu đạo không ở trong môn phái thì căn bản là không có cách nào làm ra được một thanh phi kiếm tốt. Chu Thanh giết người đoạt bảo, thủ đoạn nào cũng dùng, thế mà lúc này cũng chỉ có một thanh thuộc vào hàng trung bình, mấy thứ đồ tốt đều đã đưa hết cho đồ đệ. Lúc này nhìn thấy nhiều pháp bảo, phi kiếm thượng phẩm như vậy, trong lòng không khỏi nóng rừng rực, hận không thể quay về nghiệp cũ...
Đôi bên đang so khí thế, trong lúc nhất thời không bên nào động thủ. So đấu pháp bảo pháp thuật, chỉ cần một chút lơ đãng là mạng nhỏ coi như xong. Long Hổ sơn bốn người tuy rằng chiếm thế thượng phong, nhưng cũng không dám tiến công hạ sát thủ. Hướng Huy thì còn phải nỗ lực dùng một thanh kiếm để chống đỡ áp lực đến từ bốn phía, làm gì còn cơ hội mà ra tay phản kích?
Phục ma kim bài, Nhật nguyệt tinh luân, Thần tiêu thiên lôi tử phù, Côn ngô hạo thiên kiếm vốn chính là những pháp khí do tiền bối của Long Hổ sơn luyện chế, luận về phẩm chất, uy lực còn cao hơn Liệt Dương kiếm của Hướng Huy một bậc. Công lực của Hướng Huy tuy rằng đã tới Dẫn Khí hậu kỳ, nhưng mà Lý Dung vừa rồi được Hiên Viên pháp vương trợ lực cũng không kém quá xa. Bốn người tuy rằng ác miệng nhưng mà thực ra cũng chỉ muốn giáo huấn Hướng Huy một chút mà thôi.
Chu Kiếm Vũ và Lăng Phi sớm đã rời xa khỏi đó hơn chục trượng, mặt mang ý cười, cũng không tiến lên ngăn cản, như là đang xem trẻ con đánh nhau vậy, hình như chuyện này đã xảy ra quá nhiều lần. Hiên Viên pháp vương lại đang lạnh lùng đánh giá Hướng Huy ở giữa, với ánh mắt của hắn thì đã sớm nhận ra Hướng Huy là đệ tử Thục Sơn. Chu Thanh nhìn ra manh mối, vội vàng đi tới nói thầm một hồi với Hiên Viên pháp vương, không biết là hai người nói cái gì mà sắc mặt của Hiên Viên pháp vương cũng dịu đi một chút.
"Tiền bối chịu khó xem thủ đoạn và công lực của đám hậu bối này vậy, muốn tìm Thục Sơn gây phiền toái còn nhiều thời gian mà. Hiện giờ công lực của tiền bối tuy rằng đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, nhưng tóm lại cũng không thể dùng sức lực của chính mình mà đối kháng với Đạo môn cả thiên hạ được. Không bằng cứ đứng yên mà xem biến, Yêu Ma nhị đạo chúng ta tại thiên hạ thực ra có không hề ít cao nhân không xuất thế, đợi khi ta cùng tiền bối thu phục được tất cả bọn họ, tề tụ thiên hạ yêu ma, cùng nhau mưu đồ đại sự." Ở cùng một chỗ với Hiên Viên pháp vương lâu như vậy, giống như là bị trói cùng với một quả bom nổ chậm, Chu Thanh làm sao không phỏng đoán ra được tâm sự của lão yêu nguy hiểm này. Bình thường hỏi bóng hỏi gió cũng biết được không ít chuyện quá khứ của lão yêu quái này, biết lão yêu này có một chút oán hận với Thục Sơn, có điều tình hình cụ thể thì Chu Thanh lại không biết.
Biết lý tưởng của lão yêu quái này là nhất thống thiên hạ yêu ma, xoay chuyển càn khôn, điên đảo nhật nguyệt, khiến cho Yêu Ma nhị đạo lại một lần nữa nắm giữ quyền hành thế gian. Chu Thanh tuy rằng bội phục hào khí chí hướng của lão yêu này, nhưng cũng biết rằng lý tưởng này gần như khó thành hiện thực được, chỉ như hoa trong gương, trăng trong nước mà thôi. Có điều không thể nào nói thẳng trước mặt lão được, ở trước mặt lão yêu này Chu Thanh luôn mang thân phận của một truyền nhân Ma đạo tiêu chuẩn.
Nghe thấy Chu Thanh nói như vậy, Hiên Viên pháp vương sáng mắt hẳn lên: "Đúng là một biện pháp không tồi. Yêu tộc của chúng ta suy bại, Ma đạo lưu lạc, dọc theo đường đi cũng không cảm nhận được khí tức của bọn họ, chắc là đã ẩn nấp đi rồi. Có điều lão tổ ta đương có có một bộ pháp môn có thể khiến cho bọn chúng không còn chỗ nào để trốn nữa, chỉ cần thu phục một vài lão yêu ma Hóa Thần hậu kỳ, lão tổ ta đã có năm thành nắm chắc tiêu diệt được Đạo môn, tiêu diệt hoàn toàn! Lại nói Thiên Đạo nhất mạch các ngươi cũng có huyết hải thâm cừu với Đạo môn, không bằng gọi sư môn trưởng bối của ngươi ra đây, cùng mưu đồ đại sự, sau khi sự thành, chúng ta sẽ cùng nhau nắm thiên hạ!" Truyện "Phật Đạo "
Chu Thanh đã nói đi nói lại rằng sư môn chưởng bối của mình không có cái tâm tư này, nhưng mà lần nào cũng bị bắt bẻ. Nhìn thấy ánh mắt hoài nghi của Hiên Viên pháp vương, Chu Thanh lại ngắt lời: "Một khi đã như vậy, vì sao tiền bối lại phải ưu đãi cho tiểu nha đầu của Long Hổ sơn kia?"
"Việc này... Lão tổ ta năm đó có chút giao tình với một vị cố nhân của Long Hổ sơn." Dường như không muốn nói thêm về chuyện này, Hiên Viên pháp vương nói: "Sư môn trưởng bối của ngươi nếu không chịu ra tay thì ta cũng không cưỡng ép, nếu ngươi đã có tâm tư này rồi thì không bằng chúng ta cùng hợp tác. Có Hóa Huyết thần đao của ngươi hỗ trợ, cho dù là đụng phải thượng cổ dị bảo, chỉ cần không phải là Đả Thần tiên, Thái Cực đồ, Phiên Thiên ấn, lão tổ ta đều có thể nắm chắc phần thắng, huống chi nhân gian hiện giờ làm gì còn loại bảo vật như thế, năm đó đã theo trận chiến Phong Thần mà lên thiên giới hết rồi. Chỉ cần ngươi trợ giúp ta, vậy chuyện tiêu diệt thiên hạ Đạo môn sẽ đơn giản hơn rất nhiều." Hiên Viên pháp vương mắt bắn ra tinh quang nhìn chằm chằm vào Chu Thanh.
Chu Thanh thầm kêu khổ trong lòng: Thế này không phải là mua dây buộc mình hay sao? Mình chỉ cầu trường sinh bất tử, cầu Thiên Đạo tông có thể tồn tại trong cái Tu Đạo giới này, chứ chẳng muốn theo bồi cái lão điên này đi thu phục cái gì mà thiên đạo yêu ma, xoay chuyển càn khôn mấy cái chuyện linh tinh ngu xuẩn. Hai mắt của Hiên Viên pháp vương tập trung nhìn chằm chằm vào Chu Thanh, Chu Thanh thậm chí còn cảm thấy rằng, chỉ cần câu trả lời của mình không tốt thì sẽ khiến cho Hiên Viên pháp vương nổi giận lôi đình. Dưới sự áp bức tinh thần, Chu Thanh cảm thấy như là bị núi Thái Sơn đè lên, hoàn toàn khác so với so đấu khí thế, những người chung quanh không nhìn ra được tới nửa điểm dị động, chỉ thấy giống như hai người đang chậm rãi nói chuyện mà thôi.