Mục lục
[Dịch] Phật Bản Thị Đạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bạch khí vần vũ, đầu lâu rơi xuống, Tiểu hồ ly cũng đờ đẫn trong chốc lát, nàng trông thấy quang ngọc diệu thụ của Chu Nghi bị kiếm quang Thư Hùng áp chế, nên mới rút ra Khổn Tiên Tác, nào ngờ Huyền Linh lão đạo lại phóng phi kiếm tới chặn, nhất thời nao núng, nên mới rút ra hồ lô kia, nàng biết rõ từng chân tơ kẽ tóc về công dụng của nó, chỉ dựa vào những chân quyết và thần chú mà Chu Thanh nói cho nàng biết, ban đầu không có ý niệm giết người, hồ lô kia một khi được gọi ra, thì sẽ không thu hồi lại được, mà bắt buộc phải nhìn thấy cảnh đầu rơi máu chảy mới thôi, đúng là một loại pháp bảo hung hiểm vô cùng.

Kỳ quái ở chỗ, đầu lâu của Địa Linh Tử kia rơi xuống, khi nằm dưới mặt cát vàng bên dưới, bỗng nhiên xoay tứ tung vài vòng, một chút máu tươi cũng không thấy tuôn ra, phần thân thể bên dưới bị Khổn Tiên Tác trói chặt, từ phần gáy trở lên, không hề thấy vết đao, đoạn cắt phẳng phiu trơn nhẵn, và cũng không thấy một chút máu nào hết, và đặc biệt nhất là tuy thân thể Địa Linh Tử bị tách thành 2 phần, nhục thân bị hủy hoại, nhưng nguyên thần lại không hề thoát ra ngoài, không hề có chút động tĩnh gì hết, giống như thể Tiểu hồ ly tế khởi bạch quang không phải là giết một người, mà như thể chém vào một khúc cây vậy.

Có điều Tiểu hồ ly trong lúc thất thần, tâm tính hoảng loạn thì không còn để ý tới những điều đó, nàng chỉ là một thiếu nữ với tâm hồn trinh trắng ngây thơ: "Trời ơi, sao thế này? Tôi đã giết người rồi, sư phụ chỉ bảo tôi trói người này lại, không bảo tôi giết, tại sao pháp bảo này lại kinh khủng đến thế, tai ương rồi, tai ương rồi, tôi phải làm gì đây?"

Chu Nghi bị bảo quang của Thất Bảo Diệu Thụ bủa vây, nhìn thì có vẻ đang ở thế hạ phong, nhưng lại không hề bị đả thương, chỉ có đôi chút áp lực, Thất Bảo Diệu Thụ này đúng là thần kỳ, công lực càng cao, lực công kích phát huy lại càng lớn, dù bạn có pháp bảo lợi hại đến đâu, thì một khi bị dính đòn cũng phải vỡ tan một cách dễ dàng, nhưng luận về phòng ngự, thì lại không cần phải có quá nhiều công lực đạo hạnh, cầm lấy pháp bảo này, dù cho phải đối địch với đối thủ là một tu sĩ có đạo hạnh cao thâm hơn mình rất rất nhiều lần thì họ cũng chẳng làm gì nổi mình, ngược lại mình cũng chẳng thể gây tổn thương cho đối phương, nếu rút lui êm đẹp thì sẽ không phải là vấn đề lớn.

Đó cũng là lý do Chu Thanh đưa Thất Bảo Diệu Thụ cho Chu Nghi. Đây đúng là: mặc cho thế cục xoay vần, thời cục khó lường thế nào, cũng chỉ nằm trong sự tính toán của chân nhân mà thôi.

Địa Linh Tử vừa chết, Thư Hùng kiếm đang bay lượn trên không trung giao thủ mất đi chân nguyên trợ lực, lập tức hào quang yếu dần, chỉ lượn vật vờ trên không. Chu Nghi hiểu ra, liền khiển cho Thất Bảo Diệu Thụ xoay một vòng, ánh sáng lưu ly phát ra đem hai thanh kiếm quấn vào nhau, rồi rơi vào tay hắn. Giờ mới phát hiện ra, thì ra là 2 thanh đoản kiếm cùng một dòng với nhau. Một đỏ một vàng, chuôi kiếm và thân kiếm kết dính thành một thể thống nhất với nhau, một luồng thanh khí bao quanh, lãnh quang lượn lờ, lưỡi kiếm vô cùng bén sắc, trên thân kiếm khắc rất nhiều chữ Triện nhỏ tinh xảo. Quả đúng là hai thanh phi kiếm cực phẩm, Chu Nghi mừng lắm, liền cất vào trong tiên y, thu lại ngọc quang, rồi nhìn lại toàn cảnh chiến trường, trông thấy đầu và thân Địa Linh Tử mỗi thứ một nơi, Tiểu hồ ly đứng ngây tại chỗ, trong lòng đã hiểu là chuyện gì, nhưng vẫn đang hoảng loạn không nguôi. Truyện "Phật Đạo "

Hai tỉ muội Tiểu hồ ly từ nhỏ tới giờ chưa được chứng kiến những trận chiến lớn bao giờ, hơn nữa lại là yêu tộc, từ lúc sinh ra đã mang một cảm giác sợ hãi đeo đuổi khi đối đầu với những tu đạo sĩ danh môn chính phái kia, lần này nếu không phải là Địa Linh Tử kia ép người quá đáng, không ngớt miệng chửi rủa, Tiểu hồ ly bị đè nén cùng cực, đi tìm Chu Thanh khóc lóc kể lể sự tình, Chu Thanh giận điên, đưa pháp bảo cho, để hai nữ nhân này đi bắt người, hai tỉ muội trong lòng vẫn mang ý niệm từ bi, chỉ là muốn dạy dỗ cho Địa Linh Tử ngỗ ngược kia một chút, chứ không hề nghĩ tới chuyện sẽ giết người, nào ngờ Tiểu hồ ly nhất thời lỡ tay, chém phăng đầu Địa Linh Tử, đều biết rằng mình đã gây ra đại họa, hai phái từ này về sau ắt không đội trời chung, kết nên mối thâm thù ngàn kiếp.

Trong lúc Tiểu hồ ly còn đang sững sờ, Khổn Tiên Tác đã tự động bay về, cơ thể không đầu của Địa Linh Tử cũng rụng xuống bãi cát, cát bụi bay mù trời, không hề thấy cử động gì nữa. Do đầu lâu và thân mình của Địa Linh Tử bị vùi dưới lớp cát, nên mọi người chỉ biết rằng Địa Linh Tử bị giết, chứ không hề phát hiện ra những chỗ bất thường, chỉ có Lam Thần xuất hiện chút kinh ngạc trên vẻ mặt.

"Địa Linh sư điệt!" Huyền Linh lão đạo vứt bỏ phi kiếm chống đỡ Khổn Tiên Tác, Lam Thần lập tức dùng một cánh tay nhục thủ đỡ lấy, thật khó tưởng tượng nổi, đúng là hết ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, đầu tiên là Khổn Tiên Tác bỗng dưng lại nằm trong tay của Thiên Đạo tông, rồi sau lại nhìn thấy Tiểu hồ ly phóng ra hồ lô chém chết Địa Linh Tử, chỉ trong phút khắc đã chứng kiến nhiều chuyện kỳ lạ đến vậy, dù hắn tu vi cao thâm, nhưng cũng phải ngỡ ngàng lầm tưởng mình đang trong một giấc mơ có thật, chỉ tới khi cơ thể nặng nề của Địa Linh Tử rơi bịch xuống mặt cát, thét lên một tiếng não nề mới khiến hắn hoàn hồn, và hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Gầm rống một tiếng cuồng nộ, Huyền Linh lão đạo tế khởi cả năm thanh Ngũ Độc phiên, lơ lửng giữa không trung, rồi sau đó phun mấy ngụm huyết tinh lên mặt phiên, trong nháy mắt, năm thanh Ngũ Độc phiên nở ra gấp trăm lần, che phủ cả bầu trời, đám mây độc ngũ sắc rộng lớn vô cùng, vần vũ trên không, muôn vàn hư ảnh độc trùng bao phủ trời đất rồi hạ xuống, bao bủa quanh đám người Lam Thần, Chu Nghi Tiểu hồ ly.

Huyền Linh lão đạo tựa hồ mất hết lý trí, vận toàn bộ công lực quyết sống mái một phen, Địa Linh Tử là ái đồ của Không Động chưởng giáo, rất được lòng mấy vị Huyền tự lão đạo, lần này Không Động chưởng giáo lệnh cho Huyền Linh lão đạo dẫn Địa Linh Tử ra ngoài để ma luyện tâm tính, nào ngờ cuối cùng lại đi đến kết cục như bây giờ, đến nguyên thần cũng không hề thoát ly nhục thân, trông thấy nguyên thần Địa Linh Tử không hề thoát ra ngoài, Huyền Linh lão đạo lầm tưởng rằng hồ lô mà Tiểu hồ ly tế xuất đã chém cả nguyên thần của Địa Linh Tử.

"Thư Hùng kiếm bị mất, Địa Linh Tử sư điệt bị sát hại, ta phải ăn nói ra sao khi trở về đây?" Trong phút khắc Địa Linh lão đạo suy chuyển tâm tình, bình tĩnh trở lại, nghĩ thầm: "Giết đám người này, đoạt nguyên thần của chúng, sau khi về núi còn có cái cớ mà ăn nói, rồi gọi sư huynh đến báo thù. Thiên Đạo tông, chúng ta quyết không đội trời chung!"

"A! Tông chủ rõ ràng biết là trảm tiên phi đao này uy lực vô cùng lớn, tuy rằng không phải nguyên phẩm, cũng là Vân Trung Tử chế luyện, ngay cả ta đã e dè, huống hồ là vị tiểu bối Không Động này, chỉ e là thần hình đã bị hủy hoại, tiểu thư hành sự lỗ mãng, thể nào cũng gây chuyện,không độngg là một đại phái ngàn năm, bây giờ kết đại thù với họ, đến chết mới hết, e là sẽ rắc rối triền miên đây." Lam Thần liên tục bị Chu Thanh tẩy não, cộng thêm sự kinh sợ uy vũ của hắn, nên biết mình không có chỗ cho sự phản kháng, Lam Thần dần dần nhập vào vai diễn của mình.

Theo Chu Thanh thì có pháp bảo, có linh đan, phản kháng lại Chu Thanh thì thần hình hủy hoại, dù là ai cũng sẽ biết lựa chọn là gì, Lam Thần đương nhiên phải thể hiện sự trung thành của mình nhiều hơn, nếu không, với sự minh mẫn và đôi mắt tinh tường của Chu Thanh, một chút tâm tư khác lạ của Lam Thần cũng khó lòng thoát khỏi pháp nhãn của hắn.

"Bất luận thế nào, hai vị tiểu thư cũng không thể bị xâm phạm, vị Không Động lão đạo này, hãy chết đi cho ta nhờ, giết người diệt khẩu, vậy thì sẽ chẳng còn chuyện gì khó khăn nữa, dù sao trước đây ta cũng chưa từng làm chuyện dạng này, sau khi Tông chủ biết chuyện, có khi còn rất vui nữa là đằng khác, không chừng còn thưởng cho mình một viên tiên đan Vân Trung Tử, tiết kiệm được trăm năm khổ tu a!"

Lam Thần thấy Huyền Linh lão đạo dùng Ngũ Độc phiên bủa vây, bèn nhếch mép khinh khỉnh, triển khai Đô Thiên Minh Vương kỳ của Chu Thanh, một chiêu một vòng, một luồng khí hắc ám nghi ngút khắp trời xanh, phủ ngập không gian, một con Đô Thiên Ma Thần từ trên lá cờ gầm lên một tiếng, ngay trên mặt lá cờ lúc này xuất hiện một hàm nanh vuốt sắc như dao cạo, nhe nanh giơ vuốt, không khác gì vật thật. Hít một tiếng, chỉ kịp thấy vô vàn những con độc trùng đang bổ nhào tới chực cắn vào mọi người bị cái miệng to đùng đầy máu mê kia hút vào bên trong, không một con nào thoát được lực hút đó.

Những luồng khói đen tỏa ra từ Minh Vương kỳ hòa trộn với những đám mây độc ngũ sắc, trong chốc lát những làn mây độc đó đã bị luồng khí đen nuốt chửng sạch sẽ, hai tay Lam Thần vẫy Minh Vương kỳ năm phát, rồi thu lại, những làn mây độc ngũ sắc đều tiêu tan không còn dấu vết, bầu trời sáng trong trở lại, giống như là bầu trời sáng tỏ sau cơn mưa to vậy. Đường chân trời lóe lên những tia hồng quang mờ ảo, năm thanh Ngũ Độc phiên cũng bị Lam Thần cuốn vào trong lá cờ.

Huyền Linh thấy Lam Thần vừa ra tay đã tịch thu được Ngũ Độc phiên, sắc mặt tím tái, hắn quả thực không dám tin vào mắt mình, những đứa trẻ con trông chỉ độ 8. 9 tuổi kia tại sao lại có năng lực kinh khủng đến vậy, đúng là khủng bố quá, công lực đạo hạnh của chúng chả thua kém mấy vị thần tiên là bao.

"Thiên hạ... còn có loại cao thủ như vậy sao. Không... không thể nào... Huyền Không lão sư nói rồi, tên Thiên Đạo tông tông chủ kia cũng chỉ ở Phản Hư tu vi cơ mà!" Huyền Linh lão đạo biết mình không thể thắng được đối thủ, rồi lại nhìn thấy sát khí đằng đằng trên đôi mắt của Lam Thần, e là đối phương đang muốn giết người diệt khẩu, vậy thì đến cả cơ hội về báo tin cũng không có nữa. vội vã vận khởi độn quang, chuẩn bị đào tẩu.

Lam Thần đâu có để hắn chạy thoát dễ dàng như vậy, hắn cười hắc hắc một tiếng, tế khởi Hóa Huyết đao, thanh Hóa Huyết đao tốc độ như điện xẹt, dẫn theo những luồng sát khí ngút ngàn, trong nháy mắt đã lao tới trước mặt Huyền Linh lão đạo.

Huyền Linh lão đạo nhìn thấy đạo huyết quang kia thì biết rằng đây là một pháp khí vô cùng lợi hại, không thể đủ công lực để thoát khỏi, trong lúc bấn loạn, liền nhả ra một thanh phi kiếm, thét lên một tiếng, phi kiếm bị Hóa Huyết đao chạm vào, giống như bìa đậu hũ, bị chém thành hai phần ngọt xớt, Lam Thần ra tay vô cùng độc ác, huy động Đao Quang chém ngang về phía trước, định sẽ chém cơ thể Huyền Linh lão đạo đứt ra làm đôi.

Trông thấy một kết cục u buồn sắp đến với Huyền Linh lão đạo, Thất Bảo Diệu Thụ rời khỏi tay chu nghi, ánh sáng vần vũ, cuộn chặt lấy Hóa Huyết đao, rồi thu trở về, trong không trung truyền tới giọng nói của Chu Thanh.

"Lam Thần, bản tọa đã dặn ngươi thế nào, còn không mau thu đao lại!" Giọng nói của Chu Thanh vang vọng khắp 4 phương 8 hướng, lúc này Lam Thần mới chợt nhớ tới lời Chu Thanh dặn dò rằng không phải lúc bí bách thì không được phép rút ra Hóa Huyết đao, lúc này sợ hãi run rẩy toàn thân, thu lại Hóa Huyết đao, đứng ngoan ngoãn ở một bên.

Hắn biết rằng Chu Thanh hiện vẫn đang ở trong Đại Tự Tại động thiên và dùng Vô Thượng Huyền Công để đột phá không gian truyền âm thanh tới, điều khiển Thất Bảo Diệu Thụ ngăn cản đòn công kích của mình, có điều trong lòng Lam Thần nảy sinh nghi hoặc: "Tông chủ cũng chả phải loại người lương thiện gì, tại sao lại đi cứu mạng lão đạo kia, lẽ nào tông chủ muốn mượn cớ để tiêu diệt Không Đồng phái? Dkhông độngg Đồng cũng làkhông độngôn phái truyền thống ngàn năm qua, tại sao lại thích đi gây sự với bọn chúng làm gì chứ?

Huyền Linh lão đạo thoát được một kiếm, sợ đến nỗi hồn xiêu phách tán, khó khăn lắm mới định thần lại được, trông thấy tình hình đó, cũng không dám manh động, thầm kinh hoảng trong lòng: "Người nói chính là Thiên Đạo tông chủ, thực lực này... quả thực... quá đáng sợ. Không Đồng phái củkhông độngao lại đi dây dưa ăn thua với loại người này chứ..."

"Các hạ ắt hẳn là Thiên Đạo tông chủ, bần đạo đạo hiệu là Huyền Linh, là trưởng lão của Không Đồng, chuyệnkhông độngà do bên ta không đúng, Địa Linh Tử sư điệt xưa nay chưa hề ra khỏi địa hạt bản phái, lại rất được chưởng giáo sư huynh ưu ái, thành ra tính cách hơi ngỗ ngược, nên đã hủy hoại pháp bảo của hai vị đệ tử của ngài, nhưng cũng không đáng tội chết, huống hồ hai đệ tử của tông chủ nhìn trộm bần đạo tế luyện pháp khí, cũng là điều đại kỵ trong Tu Đạo giới, tông chủ đưa một pháp bảo lợi hại như vậy để đoạt sinh mệnh của sư điệt ta, xin ngài hãy nói cho rõ phải trái."

Huyền Linh lão đạo khó khăn lắm mới cất được lời, mạnh mồm thì sợ đối phương diệt khẩu, còn nếu ăn nói khúm núm thì sẽ làm mặt thể diện của đại môn phái, quả thực là rất khó khăn, có điều hắn cũng nghĩ thông suốt, cũng là cực chẳng đã, không còn cách nào khác, nếu như khi nãy Chu Thanh không đỡ đòn hộ cho, thì hắn đã đi đời nhà ma từ lâu rồi.

Xoẹt một tiếng, hồ lô mà Tiểu hồ ly tế ở không trung bỗng dưng hóa thành một dải cầu vồng bay về phía chân trời, hiển nhiên là do Chu Thanh thu hồi về. Tiểu hồ ly kinh ngạc đến độ xanh mắt trắng mặt, cứ tưởng là Chu Thanh trừng phạt mình.

Nàng là người đã gây ra đại họa này, nếu Chu Thanh muốn thu xếp làm hòa, thì sẽ đuổi hai tỉ muội họ ra khỏi môn phái, và như vậy thì hai người chắc chắn sẽ bị Không Đồng phái lộkhông độngương.

"Sống chết có số, phú quý tại thiên, sư điệt của ngài bị đồ đệ của ta lỡ tay giết, đó là số trời, cũng là nghiệp lực nhân quả mà hắn phải chịu, không trách được người khác, chỉ là ông trời mượn tay đồ đệ của ta mà thôi, sao ngài lại nói chuyện phải trái ở đây?"

"Ngài..." Huyền Linh lão đạo nghe thấy Chu Thanh phát biểu như vậy, tức đến nỗi đập chân giận dữ, giết người mà lại nói là do số trời để cho qua à, thật sự là bất chấp đạo lý.

"Được được được! Không ngờ các người lại là hạng như vậy, nói thế tức là đệ tử Không Đồng của ta không độngn uổng rồi. Bần đạo biết mình không phải đối thủ của các người, các người hãy giết bần đạo đi!" Huyền Linh lão đạo niệm mấy câu thần chú, phá đất một tiếng, đạo kế trên đầu gỡ tung ra, tóc tai bù xù, giống như con hổ điên, lao về phía Tiểu hồ ly và chu nghi, hai con mắt chớp lóe: "Bần đạo dù có chết cũng phải lôi hai đứa tiện nhân các ngươi theo!"

Một luồng khí thế khổng lồ phát ra, đến cả Lam Thần cũng phải biến sắc, Huyền Linh lão đạo kia như thể mất đi lý trí, bắt đầu điên cuồng bạo phát nguyên thần của mình, một tu đạo nhân Phản Hư bạo phát nguyên thần của mình, uy lực sẽ lớn tới đâu? Chỉ e là khó mà tưởng tượng nổi.

Thân thể Lam Thần khẽ xao động, chạy tới trước mặt 2 nữ nhân, rồi tóm lấy 2 người, cùng nhau độn tiến vào hư không, Huyền Linh lão đạo gầm lên một tiếng, rồi cũng đuổi theo, Phản Hư cao thủ vốn dĩ đã có năng lực phá vỡ hư không (hư không: không gian hư ảo).

Thất Bảo Diệu Thụ cũng bắt đầu di chuyển trong không trung, hào quang khiến cho Huyền Linh lão đạo bị hút vào trong vòng xoáy, đẩy tan hư không, Lưu Ly Ngọc Quang tráo bao lấy khắp cơ thể Huyền Linh lão đạo, giống như một gầu nước lạnh dội vào mặt , những chân nguyên dữ dội sục sôi trong cơ thể Huyền Linh lão đạo từ từ lắng dịu, những nguyên thần bạo động cũng từ từ ổn định trở lại, cơ thể cũng tỉnh táo hơn nhiều.

Lam Thần từ trong hư không đưa hai nữ nhân ra, miệng mỉm cười rất tươi, hắn thân là thiên quỷ, khi nãy trong lúc chạy né đã xuyên hành qua mười mấy không gian. Huyền Linh lão đạo căn bản chẳng đụng được vào một sợi lông của hắn, chỉ có điều do phải vác theo cả 2 cô gái nên thân thủ kém linh hoạt hơn một chút, dẫu rằng như vậy, nhưng để Huyền Linh lão đạo có thể gây thương tích được cho hắn, thì đúng là như là người si nói mộng vậy, chỉ là Lam Thần vẫn chưa hiểu, tại sao Chu Thanh lại cứu hắn. Truyện "Phật Đạo "

Sắc mặt Tiểu hồ ly và chu nghi đều trắng bạch, lại thêm lời Chu Thanh vừa nói, biết rằng chuyện này đã có Chu Thanh đứng ra lo liệu, trong lòng cũng an tâm phần nào, Tiểu hồ ly đã ngộ ra được thêm nhiều đạo lý.

"Huyền Linh đạo trưởng việc gì phải kích động như vậy, đợi bản tọa nói xong hết lời, rồi ngài đánh đấm cũng chưa muộn" Giọng nói của Chu Thanh lại truyền tới, Thất Bảo Diệu Thụ phát sáng rất mạnh, bao bọc bằng một cái lồng sáng ụp vào đám đệ tử, những ánh hào quang bao bọc xung quanh đám người vần vũ xoay chuyển, lấp lánh diệu kỳ, giống như thể Phật tổ đang giảng pháp vậy, đám đệ tử lúc này bình tĩnh trở lại, những cảm xúc phiến diện đều đã được tạm nén xuống.

Lam Thần tu vi cao thâm nhất bọn, là người không dễ bị dụ hoặc, nhưng thấy cảnh Chu Thanh ở tít trong Đại Tự Tại cung động thiên lại có thể thao túng được một pháp bảo, rồi còn có thể đùa bỡn ung dung với một Phản Hư cao thủ như vậy, thì Lam Thần đoán rằng trình độ của Chu Thanh đã đạt tới mức cực cao thâm, những gì hắn vừa mắt thấy tai nghe quả thực là hết sức đáng sợ.

"Bản tọa hiểu được thiên tâm, biết được số mệnh sư điệt của ngài, nên đã sai đồ đệ đến hóa giải nghiệp duyên, dù cho sư điệt của ngài không mất mạng dưới bàn tay của lũ đệ tử của ta, thì cũng không thoát khỏi vận rủi, cùng lắm là sống thêm được một hai ngày, cuối cùng rồi cũng khó tránh khỏi công đạo, cũng khó trách được, tu vi của ngài thấp như vậy, làm sao hiểu được nỗi khổ tâm của bản tọa, nên mới không hiểu rõ ân oán thị phi, ngài hãy sáng suốt hơn đi."

Cũng không hiểu Chu Thanh đã bày trò hù ma dọa quỷ gì, mà cuối đường chân trời bỗng thấy hai đạo phù triện tỏa ánh sáng lóe mắt, Thất Bảo Diệu Thụ cũng tỏa ánh sáng vần vũ, rồi phần đầu và phần thân của Địa Linh Tử đang nằm trên cát bỗng nhiên bị luồng ánh sáng đó ôm lấy.

Hai đạo kim phù triện dán vào phần đầu và thân của thi thể, rồi nối chúng lại thành 1 thể thống nhất, không hề nhìn thấy bất cứ một vết cắt nào nữa, Huyền Linh lão đạo lúc này mới phát hiện ra rằng không thấy bất cứ một chút máu nào cả, trong lòng cả kinh: "Chả nhẽ người đã chết rồi mà hắn còn có thể cứu sống trở lại, chẳng lẽ thiên số mà hắn nói lại là thật? Tính cách sư điệt của ta quả thực rất dễ gây ra tai họa, nếu mà đụng phải họa diệt thân thì cũng không có gì là lạ, vị thiên chủ Thiên Đạo tông kia xem ra tu vi đã đề thăng tới mức thiên nhân tạo hóa, trong cõi tăm tối hiểu rõ một chút chuyện đó cũng không có gì là kỳ quái."

Chu Thanh tu vi cao thâm khó lường, khiến cho Huyền Linh lão đạo trở nên choáng váng mông lung, chiêu này của Chu Thanh đúng là quá đẹp mắt, đầu tiên là giở giọng khích bác khiến cho Huyền Linh lão đạo bị kích động mà không kiềm chế nổi mình, tinh thần hoảng loạn, rồi sau đó lại dùng thiên số huyền ảo mơ hồ giải thích, không khỏi khiến cho Huyền Linh lão đạo kia phải mông muội lạc hướng.

Sắc mặt Địa Linh Tử vẫn trắng bệch như cũ, hai mắt khép chặt, toàn thân cứng đờ, hôn mê bất tỉnh, tuy rằng cơ thể đã lành lặn một khối, nhưng khi nhìn thì vẫn giống y như một người chết, Huyền Linh lão đạo vội vã chắp tay lên trời rồi nói: "Chu tiền bối, nếu đã vậy, tại sao sư điệt của ta vẫn chưa tỉnh lại, hơi thở tắt ngấm, nguyên thần dường như đã tiêu tan, không hề thấy chút sinh khí nào cả, chẳng lẽ vẫn còn gì khúc mắc sao?" Huyền Linh lão đạo thấy sự tình có chuyển biến, không biết là nên vui hay buồn mới phải, được chứng kiến uy lực kinh hồn thần bí của Chu Thanh đã khiến cho hắn phải thay đổi lại cách xưng hô. Truyện "Phật Đạo "

"Hừ, nếu đã là thiên số, thì làm gì có chuyện dễ dàng được hóa giải chứ, nếu không phải là tiên tổ tông môn của bản tọa có chút dây mơ rễ má với tổ sư Nghiễm Thành tiên thánh của các vị thì ta cũng chẳng quan tâm mấy chuyện này làm chi, hao phí hơi sức của bản tọa, đáng tiếc là các người không biết tốt xấu, làm thương đệ tử của ta, hủy hoại pháp bảo của ta, gây ra bao chuyện thị phi, giờ phải chịu chút khổ cực cũng coi như là nhân quả báo ứng, nhất là ngài thân là chính đạo nhân, lại đi tế luyện Ngũ Độc phiên loại binh khí tà môn hiểm độc kia, hôm nay bản tọa thu lại Độc phiên của ngài, chắc ngài cũng không phiền."

"Ngài tạm thời quay về, bảo chưởng giáo các người ba ngày nữa tới nhận người, Thư Hùng kiếm là một loại hung khí, bản tọa cũng giữ lại luôn, tất cả đợi khi bản tọa diện kiến chưởng giáo của các người đã rồi tính sau." Chu Thanh không mấy nhì nhằng thêm, nói rõ luôn một mạch.

Huyền Linh lão đạo hết cách, đành ngậm ngùi nói: "Tiền bối nói rất phải, vãn bối chưa biết tông môn của tiền bối có quan hệ gì với bản phái, xin hãy nói rõ để vãn bối tiện về bẩm báo lại với chưởng giáo."

Thất Bảo Diệu Thụ lại phát ra ánh sáng lung linh, trong hư không lờ mờ một làn nhân ảnh, chỉ trong nháy mắt những vầng sáng đã kết hợp thành tám cây quang trụ, án ngữ ở 8 góc, hình thành nên một trận pháp huyền diệu, bên trong trận pháp thấp thoáng thấy bóng dáng hỏa long vờn lượn, nhất định đó là Thiên Hỏa đại trận của Vân Trung Tử.

Huyền Linh lão đạo thấy vậy, trong lòng cả kinh, vội vã bái từ, sử dụng chiêu độn quang chạy về phía Đông tít mù khơi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK