Mục lục
[Dịch] Phật Bản Thị Đạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đại Tự Tại cung chủ vội vàng lấy Dương Liễu chi ra xoát một cái, một làn hơi thanh tân liền tỏa ra, khuôn viên mười dặm xung quanh được cam lộ tưới vào nên máu đen lập tức biến mất không còn tăm hơi. Cam lộ từ từ thấm vào trong đất đá. Vốn cỏ cây nơi đây đã sớm bị máu đen làm cho tàn héo nhưng nay đã bắt đầu có mấy phần sinh cơ, từ từ chuyển sang màu xanh, tuy rằng tốc độ có chậm chạp nhưng mắt thường vẫn có thể thấy được. Không ai ngờ Đại Tự Tại cung chủ thi triển pháp lực lại có hiệu quả nhanh như thế.

Máu đen trong U Minh Huyết Hà này quả nhiên là thứ ô uế nhất trong tam giới, theo tình hình bây giờ, muốn thanh tẩy được Côn Lôn thì cũng phải mất ít nhất mấy canh giờ!”

Đại Tự Tại cung chủ thở dài, sau đó bay lên cao, tay nàng không ngừng gieo rắc cam lộ nơi nơi. Cả Côn Lôn động thiên bỗng đón nhận từng cơn mưa tí tách, dần dần mùi máu nồng đậm cũng tan rã, một vài đỉnh núi đã bắt đầu lộ ra màu sắc nguyên thủy của mình, nhưng tiếc là cũng chỉ còn sót lại một phần nhỏ là nguyên vẹn. Ngay cả đám tiên hạc linh cầm, nai vàng thỏ trắng trong núi cũng đã bị tan rã thành huyết thủy nên chằng tráh mùi hôi thối lại nồng đậm như vậy.

Chu Thanh cũng khogn6 nhàn rỗi, Thất Bảo Diệu Thụ trên tay hắn vốn cũng là một kiện đại pháp bảo, mặc dù tác dụng thanh tẩy uế vật không bằng Thanh Tĩnh Lưu Ly bình và Dương Liễu chi trong tay của Đại Tự Tại cung chủ. Hắn cũng ném Thất Bảo Diệu Thụ lên cao, cùng cung chủ liên tục hành động. Thải quang lập tức bừng sáng, đem môt đống đất đá màu nâu chấn tan thành bột phấn. Những thứ này vốn đã nhiễm máu đen quá dày đặc, sau khi thanh tẩy cũng không khôi phục lại được nữa nên tốt nhất là trừ khử đi.

Ngọc Hư cung khổng lồ kia vẫn trôi lơ lửng trên bầu trời cao xanh, mây trắng vẫn lượn lờ xung quanh, chim không ngừng bay lượn, như ẩn như hiện. Hơn phân nửa tòa hành cung này ẩn mình trong mây trắng, tuy nhiên lại có khá nhiều nét tương tự như lúc khai quang tiên phủ của Vân Trung Tử, chỉ có điều không có được nét hoa lệ và bá đạo như vậy. Ngàn cơn thụy khí, vạn đạo hà quang bay là là khắp nơi, không hể có một tí uy nghiêm nào của Tam Thanh phủ đệ, nhưng ngược lại mang khá nhiều khí tức thanh nhàn của thần tiên.

Tuy nhiên, điều đáng buồn là hiện nay nơi này không còn linh cầm tiên hạc bay múa nên Côn Lôn động thiên có chút trầm lặng, cộng them vẻ an tĩnh của Ngọc Hư cung tạo thành một bức tranh có chút quỷ dị.

Thì ra lúc Nguyên Nguyên ra đi, vì để dốc toàn lực nên đã đem toàn bộ Ngọc Hư cung đóng kín lại. Côn Lôn động thiên giờ đây không còn ở được nữa, mà Ngọc Hư cung có cấm chế khá cường đại, căn bản không cần người coi giữ nên lão mới yên tâm ra đi. Mà cho dù giờ đây có đám đệ tử thuộc hàng chữ Càn trong coi thì Chu Thanh cũng chỉ búng tay cái là giết sạch hết! Hiện tại thực lực của đám tu sĩ này đối với Chu Thanh mà nói đã không còn là cái đinh gì nữa, cho nên hắn mới dám ra tay mạnh bạo như vậy, gặp người nào là giết người nấy không cần kiêng nể gì! Có ai lại mất công đi giảng đạo cho một con kiến hôi bao giờ?! Nhưng nếu sau này tiến nhập vào Tiên giới thì đương nhiên Chu Thanh phải thu liễm lại, không thể giống bây giờ muốn làm gì thì làm.

Tất cả các đệ tử còn lại của Côn Lôn đều bị Lam Thần dùng thủ đoạn sắt đá ép ở lại làm môn hạ của Không Động nên giờ đây Côn Lôn động thiên này hoàn toàn hoang vu. Vân Hà tiên tử cùng các tỉ muội nhìn ngó nơi nơi, trong lòng thập phần cảm khái, chằng biết là nên buồn hay nên vui nữa.

Nhưng chẳng hiểu tại sao khi nhìn thấy cảnh u tĩnh tịch mịch của Ngoc Hư cung, trong lòng của Chu Thanh lại có chút bất an: “Sao lại thế được? Bây giờ ta đã đắc thành Thiên Tiên đại đạo, bản thể đã lột xác, phản bản hoàn nguyên, tu thành Vô Kiếp Vô Lượng Kim Thân. Nay nhân gian giới là đã vật trong túi ta, làm sao lại cảm thấy bất an thế này? Chẳng lẽ trong Ngọc Hư cung còn có cao thủ? Mả cho dù đó là Khương Tử Nha ở bên trong thì với Đô Thiên Minh Vương kỳ, chưa chắc ta phải chịu dưới tay hắn! Hay đó chính là Nguyên Thủy Thiên Tôn!!?”

Chu Thanh lập tức khởi thần thức. Còn nhớ năm đó cũng nhờ có cảm giác bất an trong lòng mà hắn mới thoát được kiếp số. Lại thêm mấy ngày hôm trước hắn vừa tìm hiểu về sự vận hành của các thiên thể và hồng hoang chi đạo. Mặc dù chưa thể nói rằng có thể đoán biết được chuyện trong tương lai, nhưng tâm thức của hắn giờ đây rất linh hoạt, chỉ cần trong lòng có một ý niệm mơ hồ nào đó là thần hồn lập tức máy động, cảm giác được hung cát rõ ràng. Do đó khi có chút linh cãm bất thường, Chu Thanh liền không dám khinh suất.

“Rốt cục là cái gì?”

Chu Thanh cùng Đại Tự Tại cung chủ liên thủ, không đầy một canh giờ sau, cả Côn Lôn động thiên đã được thanh tẩy sạch sẽ, khôi phục lại diện mạo như xưa. Chỉ cần có thời gian, để nơi này từ từ hấp thụ lại linh khí thì chắc chắn sẽ lại một lần nữa trở thành thánh địa của giới tu đạo.

“Chân nhân có cách nào mở ra cấm chế trong Ngọc Hư cung này không?” Đại Tự Tại cung chủ thấy mọi việc đã hoàn thành, nhìn nhìn Ngọc Hư cung vài lần, trong lòng cảm thán không thôi nên mới mỉm cười nói với Chu Thanh.

Sắc mặt Chu Thanh ngưng trọng, không vội trả lời nàng. Thần quang hai mắt hắn chớp động, Vân Hà tiên tử thấy thế, lập tức bay người lên. Thất Thải tiên tử cảm thấy mây mù chung quanh Ngọc Hư cung khá mờ mịt, vừa mới định nhích người lên một chút thì chợ nghe Chu thanh hét lớn: “Không được đi về phía trước!”, đồng thời Thất Bảo Diệu Thụ cũng phóng tới trước, quàng qua eo thon, kéo nàng bay trở lại.

“Phu quan, chàng làm gì thế?” Đối với hành động đột ngột này cảu Chu Thanh, Vân Hà tiên tử không thể lý giải nổi, nhưng nàng biết Chu Thanh sẽ không làm chuyện vô ích.

Chu thanh vẫn chưa trả lời, trên đỉnh đầu của chợt xuất hiện một viên xá lợi đen nhánh to cỡ miệng chén, một luồng hắc quang liền quét ngang qua Ngọc Hư cung.

Đột nhiên, khi hắc quang chiếu ngang qua chỗ mà Thất Thải tiên tử vừa đứng khi nãy thì lập tức hiện ra một bức đồ họa có sơn có thủy, có sông lớn, có hồ rộng, bên trong còn có liên miên cung điện lầu các giống như là ở thế giới khác vậy.

“Sơn Hà Xã Tắc đồ! Là Bạch Khởi đó sao?”

“Đây...đây là Sơn Hà Xã Tắc đồ?”

Còn chưa chờ Chu Thanh lên tiếng, Đại Tự Tại cung chủ đã buộc miệng kêu lên đối với thế giới trước mắt. Lúc này nàng còn nghi ngờ, nhưng sau khi nhớ lỹ huyền văn từ thời cổ mà môn phái mình lưu truyền lại, nàng liền nhận ra đây chính là pháp bảo từng đại chấn tam giới năm nào.

"Sao lại có thể như vậy được? Vật này năm xưa sau đại chiến ở Phong Thần đã biến mất rồi cơ mà? Tại sao lại xuất hiện ở Ngọc Hư cung này? Chẳng lẽ trong Ngọc Hư cung còn có nhân vật lợi hại nào đó chưa xuất hiện?”

Trong lòng Đại Tự Tại cung chủ hết sức bất ngờ, Sơn Hà Xã Tắc đồ này chính là bảo vật thời kỳ Phong Thần, là loại pháp bảo kỳ diệu nhất. Nó không giống các loại pháp bảo khác, vốn chỉ có tính công kích, hoặc chỉ có tính phòng ngự, hoặc kiểm luôn cả công lẫn thủ. Sơn Hà Xã Tắc đồ này lại là một thế giới rộng lớn kỳ bí, chỉ cần lạc vào trong đó thì cho dù có là Đại La Kim Tiên cũng phải ngoan ngoãn mặc sức cho chủ nhân của nó thao túng, không thể nào phản kháng được. Có điều pháp bảo này không thể chủ động đưa người khác vào bên trong nó được mà chỉ có thể thiết lập cảm bẫy, dụ dỗ kẻ địch bước vào, sau đó triển khai Xã Tắc đồ, tế lên không trung, lập tức Xã Tắc đồ sẽ hoàn toàn biến mất không thấy tăm hơi, vô thanh vô tức bố hạ cấm chế.

Cũng may trong lòng Chu Thanh đã sinh ra cảm giác bất an, lại xá lợi màu đen có nghiệp lực khá dày quét qua hư không nên mới phát hiện được Sơn Hà Xã Tắc đồ, nếu không có lẽ tất cả mọi người đã bị cuốn vào bên trong rồi. Nhận thấy mình vừa thoát khỏi hiểm cảnh trong gang tấc, Thất Thải tiên tử không khỏi đổ đầy mồ hôi lạnh khắp người.

Sơn Hà Xã Tác đồ vừa hiện thân, có nghĩa là Ngọc Hư cung này cũng đã bị cuốn vào. Ngay cả Chu Thanh cũng không dám vọng động, cũng không nghĩ ra biện pháp gì để có thể phá vỡ Xã Tắc đồ này. Trong nhất thời, hắn chẳng biết phải làm thế nào, trong đầu hiện lên vô số ý niệm quản quanh.

“Chuyện gì đang ảy ra thế này? Sơn Hà Xã Tắc đồ xuất hiện, khẳng định tên Bạch Khởi kia cũng đang ở đâu đây. Xã Tắc đồ này vốn là pháp bảo của Vu Môn, nhờ lúc xưa khi Chân Vũ Đãng Ma Đại Đế vây khốn hắn, phải biến thâm thành thuật sĩ Từ Phúc, sau đó tiếp cận người này, vừa kiến tạo A Phòng cung, vừa tụ tập linh khí để che dấu Xã Tắc đờ. Nhờ vậy mới lừa được Bạch Khởi vào bên trong để phong ấn. Vậy làm sao hắn có thể đi ra được chứ? Không ổn, không ổn rồi! Người này dùng Xã Tắc đồ để ẩn giấu Ngọc Hư cung, nếu như mình vào cung thì e là lành ít dữ nhiều, ắt hẳn có mưu đồ gì rồi! Ta nên làm thế nào cho phải đây?”

Giờ đây trong lòng Chu Thanh hết sức không thoải mái, hắn chỉ vừa mới thanh trừ được chướng ngại trong nhân gian, đem nhân gian phát triển thành kho tiền của Thiên Đạo tông, thu thập nhân tài đệ tử dồi dào để đủ vốn khi xuất hiện tại Tiên giới, xưng tiên xưng tổ, không ngán ngại bất kỳ kẻ nào.

Trong Tiên giới có rất nhiều sơn phong, rộng hơn nhân gian vô số lần. Nếu chọn một nơi để làm căn cơ động phủ thì chí ít cũng thu lưu được hơn vạn đệ tử. Cho dù bọn họ chỉ có cấp bậc từ Pảh Hư kỳ trở lên nhưng nếu đồng loạt xuất thủ thì cũng có thể coi là một lực lượng khá cường đại.

Hiện tại nhân gian giới này cái gì cũng thiếu, chỉ có mỗi người là không thiếu! Nhưng nào biết đâu rằng, ông trời dường như cố ý muốn gây sự với hắn. Hắn vừa mới khởi sắc được một chút thì lại gặp phải ngay một tên sát thần tìm tới cửa! Những thành viên của Dị Năng tổ vốn là hậu duệ của Bạch Khởi, từ nãy đến giờ đã hôn mấy canh giờ, lấy tốc độ hành sự của Lam Thần thì có lẽ đã giết sạch bọn người đó rồi! Bạch Khởi và Chu Thanh dù chỉ mới gặp có một lần nhưng cũng coi như có chút giao tình, thậm chí còn cho Chu Thanh Tỉ Thủy châu để hắn xuống Đông Hải tìm người nữa. Thế nhưng bây giờ Chu Thanh không những không làm theo mà thậm chí còn giết chết tộc nhân của người ta nữa, như vậy e là dù giao tình có sâu đậm đến đâu thì cũng chuyển thành kẻ thù mà thôi!

Thử nghĩ mà xem, dưới đáy Đông Hải kia rất có thể một nhân vật cấp bậc Đại Vu như Bạch Khởi, trong lòng Chu Thanh liền như rã rời. Nhất là Sơn Hà Xã Tắc đồ hiện đã thuộc quyền khống chế của Bạch Khởi, một khi có nguy hiểm, lão ta chỉ cần chui vào trong đó thì coi như an toàn tuyệt đối, bất khả xâm phạm!

“Bạch Khởi tới Ngọc Hư cung để làm cái gì vậy nhỉ? Chẳng lẽ đây không phải là Bạch Khởi mà là Chân Vũ Đãng Ma Đại Đế?” Trong đầu Chu Thanh không ngừng suy nghĩ miên man.

“Chu chân nhân, hiện tại chúng ta phải làm gì bây giờ?” Gặp phải tình huống không thể tưởng tượng này, Đại Tự Tại cung chủ cũng không còn chủ ý gì, nên đương nhiên phải xoay sang hỏi Chu Thanh.

Chu Thanh đánh giá tình hình một lát, sau đó đột nhiên nói: “Nơi này không nên ở lâu, chúng ta phải lập tức đi ngay, khi về ta sẽ giải thích tường tận cho cung chủ!” Chỗ này quả thật không thể nàn lại thêm giây phút nào nữa. Mặc dù chưa biết kẻ nào đang ở Ngọc Hư cung này, nhưng nếu đã có thể vận dụng Sơn Hà Xã Tắc đồ thi dù không phải Bạch Khởi chắc cũng là Chân Vũ Đãng Ma Đại Đế. Cả hai người này hiện tại Chu Thanh không thể đối phó được.

“Chẳng lẽ chân nhân đã từng thấy Sơn Hà Xã Tắc đồ này?” Đại Tự Tại cung chủ càm thẩy trong lời nói của Chu Thanh dường như còn có ý gì đó.

Chu Thanh không nói câu nào, đem Thất Bảo Diệu Thụ tế lên, thải quang liền bao bọc lấy mọi người, sau đó tất cả đều phi độn rời khỏi nơi này.

Nhưng đúng lúc đó, đột nhiên trên bầu trời rộng lớn bỗng xảy ra biến ảo, mây khói vốn đang lượn lờ, mơ hồ như hư ảo bỗng nhiên gom lại thành từng mảng tửng mảng lớn. Cả thế giới kia chợt biến mất không còn thấy gì ngoài tòa Ngọc Hư cung khổng lồ kia là còn tồn tại, giống như tất cả cảnh tượng mọi người vừa thầy khi nãy chỉ là một giấc mộng. Tuy nhiên trên tời lúc này lại hiện ra một đồ họa quyển trục màu xanh dài sàng lóng lánh. Chu Thanh nhận ra ngay đây chính là nguyên hình của Sơn Hà Xã Tắc đồ. Trong lòng hắn liền rung động mạnh, lập tức rời khỏi thải quang, thân hình hắn lóe lên một cái, 5 ngón tay như cái móc chộp lấy Sơn Hà Xã Tắc đồ kia. Nếu có thể nắm giữ được thứ này cũng như nắm giữ luôn một thế giới rồi, Chu Thanh cần gì phài đến Tiên giới nữa! Tuy nhiên trong lòng hắn vẫn sợ có biến cố xảy ra nên không dám dùng pháp bảo thu lấy mà trực tiếp nhào tới, tùy cơ ứng biến.

Ầm!

Một tiếng vang thật lớn bỗng phát ra từ bên trong Ngọc Hư cung, vốn hai cánh cửa to bằng bạch ngọc đang đóng im ỉm bỗng đột ngột mở ra, sau đó một thân ảnh màu trắng vọt ra bên ngoài, tung quyền đánh về phía Chu Thanh.

Chu Thanh vốn đang vung tay về phía Sơn Hà Xã Tắc đồ, bỗng nhiên thấy trước mắt đột nhiên tối sầm, một quyền đầu đã hung hăng lao về phía mình, trong nháy mắt quyền thế đã bao trìm cả thiên địa: “Quả nhiên đúng là Bạch Khởi mà!”

Nếu như trúng phải một chiêu này thì cho dù có là Kim Thân chắc cũng khó mà đỡ được. Lần trước lúc Chu Thanh ở trong Sơn Hà Xã Tắc đồ đã từng nếm qua cái tư vị này, chỉ thiếu nữa thì cả nguyên thần thứ hai cũng bị đánh tan rồi! Mà khi đó Bạch Khởi chỉ dùng chưa đến một phần trăm lực đạo, còn hiện tại y đã vận dụng hết toàn lực, không hề chừa lại một chút nào nên đương nhiên Chu Thanh cảm thấy áp lực rất khủng khiếp, hung mãnh hơn mọi loại pháp bảo mà hắn từng gặp qua.

Nếu cứ ngoan cố chụp lấy Sơn Hà Xã Tắc đồ thì chắc chắn sẽ phải trúng một quyền này, ngay cả tính mạng cũng không còn thì cần pháp bảo làm chi nữa? Chu Thanh lập tức làm ra sự lựa chọn. Thần hình hắn xoay ngược lại, lấy quyền đối quyền, ngạnh kháng đòn công kích của đối phương.

Lại một tiếng vang lớn phát ra, Chu Thanh bị lực đạo khổng lồ chấn cho bay ra xa hơn 10 dặm, va vào một ngọn núi gần đó, khiến cho cả tòa núi cao cũng bị tách ra làm đôi! Nhưng dư lực tiếp tục khiến hắn va tiếp vào một tòa núi nhỏ khác. Lần này ngọn sơn phong đó bị chấn tan thành mảnh vụn luôn.

“Thật là lợi hại!” Kim Thân của Chu Thanh rất cường hãn, lại thêm có Cửu Nhật Kim Ô giáp thủ hộ nên bản thân của hắn không bị thương tổn gì trầm trọng. Nhưng khi nhìn thấy bụi phấn dưới chân mình, cộng với núi non trùng điệp xung quanh bị san phẳng, hắn cũng phải ngây người ra. Nếu không có Thất Bảo Diệu Thụ bảo vệ thì e là các nữ tử không chết cũng phải bị trọng thương. Nhân vật cấp Thiên Tiên chiến đấu với nhau, quả thật vượt ngoài sức tưởng tượng của tu sĩ chốn phàm trần

Chu Thanh khôi phục lại nhịp thở, sau đó bay đến trước mặt các nữ tử. Lúc này hắn mới nhìn kỹ, thấy người nọ mặc một thân vũ y tinh quan, cầm Sơn Hà Xã Tắc đồ trong tay, không phải là Bạch Khởi thì còn là ai nữa chứ?

“Mọi người mau lùi ra phía sau để tránh bị thương tổn, ta không sao đâu, đây là cố nhân mà!” Chu Thanh cũng không nhiều lời, chỉ đem Thất Bảo Diệu Thụ xoát một cái, thải quang lập tức cuồn cuộn nổi lên, trực tiếp cuốn chư nữ bay ra khỏi động thiên, ngay cả Đại Tự Tại cung chủ cũng không có chút năng lực kháng cự nào.

Vừa trở ra động thiên, Đại Tự Tại cung chủ chợt hiểu ra, nếu hai nhân vật lợi hại đến như thế đánh nhau chết sống, thì không những mình không thể giúp được gì mà ngược lại có thể còn làm vướng bận thêm cho Chu Thanh. Nhất là các đệ tử môn hạ của mình còn yếu, nếu không có Chu Thanh bảo hộ thì e là chỉ lực phản chấn của trận chiến thôi cũng đủ làm họ chết rồi.

Vân Hà tiên tử mặc dù rất lo lắng cho Chu Thanh, nhưng nàng cũng hiểu lúc này mình lực bất tòng tâm, chẳng thể giúp gì được.

“Bạch huynh, chúc mừng huynh thoát khốn, lại còn tặng cho bần đạo một phần đại lễ nữa! Nếu không nhờ bần đạo có vài phần bản lĩnh thì sợ rằng một quyền vừa rồi cũng đủ tiễn ta đi chầu Diêm Vương rồi!” Chu Thanh nhìn Bạch Hổ đang đứng ở xa xa, phía trước Bạch Hư cung, trên mặt hắn thì mỉm cười nhưng trong đầu thì vận động muôn vàn ý niệm.

Sắc mặt Bạch Khởi vốn trắng trẻo, nay bỗng hiện lên một chút đỏ tái. Mới vừa rồi mình oanh kích người ta, là có chuẩn bị mà đánh, thế mà đối phương trong thế chống đỡ vẫn an toàn. Chiêu vừa rồi của hắn vốn có đủ lực đạo để giết chết Thiên Tiên, vậy mà Chu Thanh vẫn có thể đón được, mặc dù có đôi chút chật vật nhưng tính ra mình cũng không làm gì được hắn, có thể nói hai bên tạm huề nhau.

Ánh mắt hắn nổi lên tinh mang, hướng về phía Chu Thanh đánh giá một lượt, lai nghe Chu Thanh nói vậy nên trong lòng chợt nhớ ra, đây chính là người khi trước mình đã nhờ cậy làm một việc. Bạch Khởi lại nhìn Chu Thanh một lần nữa, sau đó đột ngột mở miệng: “Nguyên lai là ngươi, thực lực của ngươi tại sao lại gia tăng nhanh đến như vậy? Khó trách có thể lấy lực lượng một người mà tiêu diệt cả Côn Lôn, tung hoành thiên hạ Đạo môn!”

“A! Bạch huynh sao lại biết chuyện này?” Trong lòng Chu Thanh hết sức kinh ngạc.

“Chuyện này có khó khăn gì. Ta ở bên trong Sơn Hà Xã Tắc đồ này nghiên cứu mấy ngàn năm, đương nhiên đã tìm ra đủ mọi sự ảo diệu của nó. Cho đến hơn 10 ngày trước, ta đột nhiên cảm giác được nguyên linh của tổ tiên đã thức tỉnh, phong ấn vạn cổ bất dịch cũng có một chút vọng động, nhờ đó mới thoát khốn ra ngoài được. Nhân gian giới này quả thật giống như lời ngươi nói, đã có rất nhiều biến hóa so với ngày xưa, tất cả chỉ còn là một mảnh phế tích. Nhưng cuối cùng, ta vẫn có thể cảm ứng được khí tức của tộc nhân, nên mới biết được tình hình hiện tại thế nào!” Bạch Khởi cười mà như không cười nhìn Chu Thanh, sau đó chầm chậm nói. Nghe được những lời này, trong lòng của Chu Thanh liền trầm xuống.

“Ta lại hỏi ngươi, Đả Thần tiên có phải cũng đang ở trong tay ngươi hay không?” Bạch Khởi đột nhiên cao giọng quát lên.

“Cái gì mà Đả Thần tiên?” Chu Thanh giả bộ hồ đồ.

“Ha ha! Ha ha!” Bạch Khởi cười to hai tiếng: “Đừng nghĩ là cái gì ta cũng không biết. Sau khi thoát khốn, suốt mười mấy ngày qua vì bận tế luyện Sơn Hà Xã Tắc đồ nên ta mới không có thời gian đi tìm người. Tộc nhân của ta cũng đã nói hết tình hình cho ta rồi. Nếu ngươi đã tiêu diệt Côn Lôn thì chắc chắn pháp bảo của Côn Lôn cũng phải nằm trong tay ngươi chứ!”

“Huynh vốn là người của Vu Môn, còn Đả Thần tiên là pháp bảo trong bảo khố của Tiên đạo. Vậy huynh hỏi làm gì? Không sai, đúng là Đả Thần tiên đang nằm trong tay bần đạo. Bạch huynh, huynh rốt cục muốn ta phải làm sao bây giờ?” Chu Thanh nghe Bạch Khởi nói vậy, rốt cục cũng hiểu ra tại sao mình tiêu diệt Đạo môn đã hơn 10 ngày mà Dị Năng tổ chưa có động tĩnh gì. Nguyên lai Bạch Khởi đã tìm tới cửa.

“Hắn thoát khốn vào thời điểm khoảng 10 ngày trước? Đó cũng chính là lúc Thiên Ma Thần của ta ngưng tụ lại! Bạch Khởi vốn là Đại Vu của Vu Môn, nên có cảm ứng rất mạnh mẽ với Thiên Ma Thần. Nói vậy mọi việc sáng tỏ rồi...Hiện tại Minh Vương kỳ đã tế luyện xong, Thiên Ma Thần cũng rút vào trong lá cờ, ta không còn cảm giác được chút khí tức nào của Thiên Ma Thần nữa rồi...Chẳng trách tại sao lần trước tên tiểu tử Vu Môn lại có giác quan về Đại Vu mạnh mẽ đến thế!” Trong lòng của Chu Thanh lập tức minh bạch mọi việc.

“Ồ! Sao ngươi biết ta là người của Vu Môn?” Bạch Khởi cũng sửng sốt, sau đó chợt bừng tỉnh đại ngộ: “Khó trách tu vi của ngươi lại gia tăng gấp cả ngàn lần như thế! Thì ra là gian tế của Tiên đạo! Mọi chuyện đều là do ta có mắt như mù, nóng lòng muốn thoát khốn nên mới nhờ cậy tới ngươi! Tiểu tử, mau để lại cái mạng ở đây!”

Bạch Khởi đột nhiên tung quyền đánh tới, Chu Thanh vốn đang định tìm lời để giải thích nhưng chưa nghĩ ra được. Tuy nhiên hắn vẫn sớm có phòng bị, không hề hoảng loạn mà chỉ nhẹ nhàng đưa Thất Bảo Diệu Thụ lên, thải quang lập tức bay ra chặn lại một quyền đó. Hai người đều bị lực phản chấn đẩy lùi ra hơn mấy chục trượng.

Một tiếng kiếm khiếu chợt vút cao. Trên tay Bạch Khởi chẳng biết từ đâu xuất hiện một bảo kiếm dài 3 thước màu xanh long lanh, giống như là làm từ nước vậy: “Kiềm này tên gọi là Sát Thần, chính là vật mà năm xưa ta dùng để tru diệt 40 vạn thiên binh thiên tướng! Tiểu tử, hôm nay ta bắt buộc ngươi phải chết dưới thanh kiếm này!”

Bạch Khởi hung hăng nhào tới bổ một kiếm về phía Chu Thanh. Chu Thanh lập tức vung Thất Bảo Diệu Thụ lên chống đỡ. Hai loại binh khí va chạm vào nhau tỏa ra linh khí cường đại đến mức xé rách cả hư không. Toàn bộ Côn Lôn động thiên khẽ run lên, thậm chí có khả năng bị vỡ nát luôn.

“Bạch huynh, huynh nói thế là có ý gì? Nếu huynh muốn đánh nhau thì ta không ngại phụng bồi! Dù ta biết huynh anh minh, cũng biết thủ đoạn của huynh, nhưng như vậy không có nghĩa là ta sợ huynh! Hai người chúng ta giao chiến thì nhân gian giới nhỏ bé này khó mà chịu được! Hay là ta và huynh tìm một thế giới khác đí! Bạch huynh vốn có khả năng xé rách hư không kia mà! Còn nếu huynh muốn cướp Đả Thần tiên thì đánh thắng ta trước đi rồi hẵng nói!”

Mới vừa nói mấy câu thì giờ lại lao vào đánh nhau chết sống, Chu Thanh cảm thấy khá phiền phức, nhưng bản thân hắn đã nhận ra, mình và Bạch Khởi hiện tại có thực lực ngang nhau, khó phân cao thấp, nếu muốn quyết định thành bại thì e phải mất không ít thời gian và công sức. Trong tay mình có Thiên Ma Thần thì đối phương cũng có Sơn Hà Xã Tắc đồ, không ai làm gì được người bên kia. Tuy nhiên dù Bạch Khởi cũng là người minh mẫn, nhưng nếu xét vè khôn ngoan lọc lõi thì còn lâu mới sánh được với Chu Thanh! Hiện tại nhân gian giới này đã hoàn toàn là vật trong tay của Chu Thanh, đương nhiên hắn không thể để Bạch Khởi hủy hoại được. Bởi lẽ nếu hai người đánh nhau thì chỉ trong thời gian vài canh giờ, có lẽ Côn Lôn sơn mạch lẫn vùng đất Trung thổ này chỉ còn là đống phế tích! Do đó tốt hơn hết là phải tìm một nơi rộng lớn cỡ như Tiên giới để làm bãi chiến trường. Điều thuận lợi là người trong Tiên giới cũng là tu đạo giả, chỉ cần đến lúc đó mình tiết lộ thân phận Đại Vu của Bạch Khởi cho người ở đó biết thì ắt hẳn Bạch Khởi sẽ gặp không ít phiền phức rồi!

Kể từ khi Hóa Huyết đao bị phá hủy, sau đó ngưng tụ thành Thiên Ma Thần, tiếp thu viễn cổ hồng hoang tin tức, Chu Thanh đã biết được Tiên đạo và Vu Môn có ân oán với nhau. Trong lòng hắn cũng đã thầm tính toán, nếu chưa tới lúc vạn bất đắc dĩ, khẩn yếu quan đầu thì tuyệt đối không được để Thiên Ma Thần lộ diện.

Ngoài ra còn có một nguyên nhân nữa khiến Chu Thanh muốn dẫn dụ Bạch Khởi rời khỏi đây, đó là vì để tránh hắn phát hiện ra Lam Thần đã tiêu diệt toàn bộ đệ tử của Vu Môn. Nếu Bạch Khởi phát giác ra chuyện này. E là cái mạng nhỏ của Lam Thần khó mà bảo toàn. Giờ đây Lam Thần đã là trợ thủ đắc lực của Chu Thanh nên Chu Thanh đương nhiên không thể để Lam Thần xảy ra chuyện không hay.

Kế sách nhất cử lưỡng tiện như vậy đã được Chu Thanh nghĩ ra chỉ trong nháy mắt. Hắn không đợi Bạch Khởi mở miệng mà chỉ mạnh mẽ vung Thất Bảo Diệu Thụ lên đẩy Sát Thần kiếm ra, sau đó phá vỡ hư không, tiến vào khe hở của tam giới.

Bạch Khởi thấy vậy đương nhiên cũng lao vào theo. Vừa mới thấy Chu Thanh, hắn lại bổ một kiếm tới phía trước. Chu Thanh vội vàng dùng Thất Bảo Diệu Thụ ngăn lại, kế tiếp lớn giọng quát lên: “Huynh nói ta là gian tế của Tiên đạo ư? Quả thật ta cảm thấy rất khó hiểu? Một thân tu vi này của bần đạo hoàn toàn là do mình khổ công tu luyện cộng với gặp phải kỳ ngộ mà có được chứ đâu phải tự dưng mà có?”

Chu Thanh quả thật không biết tại sao mình vừa nhắc tới Vu Môn thì Bạch Khởi lại đột nhiên bảo phát như vậy.

Bạch Khởi vẫn không ngừng oanh kích tới tấp về phái Chu Thanh. Hai người giao đấu kịch liệt trong khe hở không gian của ta tới, ngươi đánh ta đỡ, giao phong quyết liệt, hung mãnh tới mức cả hai không còn thời gian tế ra pháp bảo nữa. Mà cho dù có sử dụng pháp bảo thì cũng khó thương tổn được đối phương.

“Ôi, nếu đem Trảm Tiên Phi Đạo tế luyện sớm một chút thì tốt rồi!” Bạch Khởi càng đánh càng hăng, Sát Thần kiếm biến ảo thành ngàn vạn đạo kiếm quang không ngừng chém xuống đỉnh đầu Chu Thanh. Chu Thanh chỉ có thể dùng Thất Bảo Diệu Thụ để đỡ đòn chứ không có cơ hội hoàn thủ.

“Ngươi là tên tiểu đạo sĩ đê tiện! Ta cho ngươi Tị Thủy châu để ngươi đi xuống vạn trượng dưới đáy Đông Hải tìm người, thế mà tại sao ngươi lại không làm?”

Bạch Khởi vũ động Sát Thần kiếm bay lượn như con giao long, liên tục công kích vào nê cung hoàn của Chu Thanh. Với lực tấn công mạnh mẽ và liên tục thế này thì cho dù có pháp bảo hộ thân tuyệt hảo đến mức nào chắc cũng khó duy trì mãi được. Chu Thanh biết lợi hại nên vẫn chưa dám phân tán bảo bối để phòng hộ toàn thân mà chỉ biết chốn chọi tình thế trước mắt.

“Chuyện này...” Chu Thanh nghe quả thật cảm thấy hơi chột dạ. Ban đầu hắn và Bạch Khởi đã giao dịch. Bạch Khởi giúp hắn thoát khốn, còn hắn đi Đông Hải để truyền tin. Nhưng đến bây giờ hắn đã nuốt lời: “Bởi vì ta có chuyện gấp không thể trì hoãn nên mới tạm gác việc đó lại! Nhưng nếu đã ra ngoài được thì có thể tự mình đi tìm mà! Đâu cần Tị Thủy châu làm gì! Mà chuyện đâu còn có đó, huynh đâu nhất thiết hung hăng, đòi sống đòi chết với bần đạo thế này?”

Chu Thanh vừa đỡ đòn vừa lùi về phía sau, rốt cục đã tiến vào lãnh địa của Tiên giới.

Bạch Khởi nghe thế, càng thêm giận dữ: “Tiểu tặc, ngươi còn dám gạt ta! Sau khi ta thoát khốn ra ngoài đã đích thân tìm tới đó nhưng phát hiện nơi đó hoàn toàn trống rỗng, rõ ràng tên bất lương nhà ngươi đã hại chết sư phụ của ta. Nếu không làm vậy, sao ngươi biết ta là Đại Vu?”

“Năm đó sư phụ của ta chỉ còn sót lại một tia thần hồn, ta phải vất vả lắm mới thu thập được, sau đó phong ấn lại rồi mượn linh khí của Đông Hải để bồi bổ, hy vọng người có ngày khôi phục. Sau ta lại bị vây ở bên trong Sơn Hà Xã Tắc đồ nên mới nhờ ngươi tới tìm sư phụ giúp ta để người nghĩ biện pháp. Lúc đó đạo hạnh của ngươi vẫn chưa phải là đối thủ của thần hồn sư phụ ta, nên chắc chắn ngươi đã lừa gạt người, cấu kết với giới Tiên đạo đánh lén, mới giết chết được người!”

Chu Thanh hít một hơi thật sâu, sau đó dùng sức quét một cái thật mạnh, Thất Bảo Diệu Thụ lập tức đẩy Sát Thần kiếm ra sau, lui về phía sau mấy trăm trượng, sau đó trừng mắt nhìn Bạch Khởi.

Trong khe hở của tam giới hoàn toàn không có linh khí, chỉ có thể lấy chân nguyên bản thân cộng với pháp bào để đánh nhau. Nếu đã đạt tới cấp độ như của Chu Thanh và Bạch Khởi thì nhiều loại pháp bảo chỉ xem như trò đùa. Ngay cả cường đại như Tử Thanh song kiếm cũng có thể bị chấn thành bụi phấn chỉ trong nháy mắt. Trừ khi sử dụng pháp bảo lợi hại như Phong Thần pháp khí để giao tranh thì may ra có chút tác dụng. Do đó có thể nói, trong hoàn cảnh hiện tại của bọn họ thì chủ yếu dùng thể lực quần nhau là chính, còn pháp bảo chỉ còn là phần phụ trợ mà thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK