Mục lục
[Dịch] Phật Bản Thị Đạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đây chẳng phải là một tòa thành cơ động hay sao? Chỉ cần ta đủ pháp lực, di chuyển tòa tiên phủ này đè thẳng lên núi Côn Lôn, vậy đám đạo sĩ Côn Lôn còn biết chống đỡ cách nào? Mà cũng không cần, với sức mạnh hiện tại của ta, vốn đã không phải sợ Côn Lôn rồi.” Những việc xảy ra gần đây quá nhiều, Chu Thanh chưa hề có cơ hội dừng lại suy nghĩ thấu đáo mọi việc, nhất là trong tay áo giờ đang có nguyên thần Lam Thần lão tổ thần bí, Chu Thanh muốn tra hỏi kĩ tên này trước đã. Truyện "Phật Đạo "

“Chư vị đạo hữu, trong tòa tiên phủ này có chỗ chuyên dùng để luyện chế đơn dược, tin chắc hiệu quả cũng không thua kém lò luyện đơn của Huyền Vũ đạo hữu đâu, đợi khi bần đạo hồi phục nguyên khí, sẽ lập tức mở lò luyện chế Độ Ách Kim Đan tặng cho các vị!” Chu Thanh không hề quên mục đích chuyến đi xuống đáy biển lần này, Huyết Ma Hải Tảo vẫn còn đang nằm trong không gian ảo của hắn cơ mà.

Mọi người đều tươi cười hớn hở, có Độ Ách Kim Đan, cộng thêm bao nhiêu pháp bảo, thu hoạch lần này thật không dám tưởng tượng, ai nấy cùng đứng dậy hành lễ với Chu Thanh xong, tản ra tự tìm một ngôi đình hay lâu đài nào đó, bố trí ít trận pháp ngăn cản động vật quấy nhiễu, bắt đầu tế luyện pháp bảo thu hoạch được.

Chu Thanh cũng tìm đến một tòa lâu đài vắng vẻ, lúc này Vân Hà tiên tử đã hồi phục, chui khỏi không gian ảo của mình, sắc mặt hồng hào hẳn lên, rõ ràng là công lực lại tăng tiến một bậc. Chu Thanh dùng 2 viên xá lợi giúp Vân Hà tiên tử vượt từ Hóa Thần trung kì lên cảnh giới Phản Hư, nhưng chủ nhân của 2 viên xá lợi vốn là cao thủ tu luyện được la hán kim thân, xá lợi ẩn chứa sức mạnh to lớn, Vân Hà tiên tử trong một lúc chưa hấp thu hết vào trong nguyên thần của nàng, phần còn lại được lưu trong cơ thể, lần này bị thương phải vận công điều trị, nhân cơ hội luyện hóa luôn 2 viên xá lợi, công lực đạo hạnh của nàng bây giờ đã không kém Hồng Phát lão tổ rồi.

“Cái quái quỷ gì thế này?” Vân Hà tiên tử theo sau Chu Thanh bước vào lâu đài, thấy Chu Thanh phất tay một cái, một luồng khói lam bay ra, ngưng tụ thành hình người trong không khí, bèn ngạc nhiên hỏi.

“Đây là…” Chu Thanh vừa định trả lời, lại lắc đầu nguầy nguậy không biết nên nói gì, đối với Lam Thần lão tổ, quả thật hắn còn chưa biết gì cả.

“Nha đầu kia, ngươi to gan lắm! Dám ăn nói vô lễ với lão tổ ta à!” Lam Thần lão tổ ngưng tụ thành hình người, nghe Vân Hà tiên tử thắc mắc, lửa giận bốc lên, khói lam bao bọc quanh người hóa thành song trảo cào tới.

“Ta thấy ngươi chán sống rồi đó, có phải bị người ta đánh trúng đầu nên trở nên ngu ngốc không hả? Trước khi ra tay mà không nghĩ thử đây là địa bàn của ai!” Chu Thanh đưa Thất Bảo Diệu Thụ lên quất nhẹ, Lam Thần lão tổ té lộn cổ lăn mấy vòng dưới đất, bộ dạng thảm hại, Vân Hà tiên tử đứng bên cạnh bật cười khanh khách.

Công pháp mà Chu Thanh tu luyện trong pháp luân và Thất Bảo Diệu Thụ trên tay hoàn toàn ăn nhập nên món pháp bảo này không cần tế luyện, cứ như sinh ra đã nối liền cơ thể mình vậy, lúc vận dụng tất nhiên tâm ý tương thông, thanh thoát linh hoạt, không biết phải mạnh hơn gấp bao nhiêu lần so với mấy món pháp khí Phong Thần còn lại, tuy công lực Chu Thanh hiện nay còn chưa đạt cảnh giới đủ sức phát huy uy lực tung hoành trời đất năm xưa của Thất Bảo Diệu Thụ, nhưng về mặt điều khiển sức mạnh pháp bảo, Chu Thanh đã nắm bắt hoàn toàn chỗ tinh diệu.

Cũng chính vì lí do này, Chu Thanh hiện giờ không còn hứng thú với các món pháp bảo khác nữa, có pháp bảo nào khác chịu nổi một cú quét của Thất Bảo Diệu Thụ chứ? Chu Thanh khoái chí hả hê, cho dù không dùng tới kim thâm pháp tướng, chỉ dựa vào thân xác cầm Thất Bảo Diệu Thụ trong tay thôi đã không cần e sợ cao thủ khắp thiên hạ rồi.

“Hừ! Bây giờ chỉ cần ta thi triển toàn bộ thực lực, tin chắc con Cóc kia và lão yêu quái Hiên Viên liên thủ cũng không phải đối thủ của ta đâu, nhưng thêm vào Cực Âm lão đạo thì sự việc trở nên khó khăn rồi đây! Động phủ của Cực Âm lão đạo cũng ở Bắc Hải, cách tiên phủ của ta không xa lắm, có cần phải tiêu diệt lão già này trước rồi mới tính tiếp không nhỉ? Dù gì thì lão đã bị ta hủy mất mấy cây Huyền Âm ma phiên, không thể bố trí được Huyền Âm đại trận, đến lúc đó chẳng phải sống chết của lão đều tùy ý ta hay sao? Dám thu mất của ta 9 thanh Thiên Long Phục Ma kiếm, không đòi lại cả vốn lẫn lời, bổn tôn thật không cam lòng!”

Chu Thanh suy tính trong lòng, Cực Âm lão đạo đang bay trốn chạy bên ngoài đột nhiên rùng mình một cái.

Thật ra Chu Thanh muốn tiêu diệt Cực Âm lão đạo còn vì muốn chiếm lấy những cây Huyền Âm Tụ Thú Phiên còn lại của lão, dùng linh hồn ma thú trên đó tế luyện Đô Thiên Thần Ma, để chúng hiện ra thực thể. Lam Thần lão tổ cứ nói nhăng nói cuội, nhưng Chu Thanh lờ mờ nghe ra có mối nguy hiểm nào đó đang chờ đợi mình, để ứng phó với mọi việc diễn biến đột xuất, Chu Thanh cảm thấy cần nâng cao thực lực của mình lên, càng mạnh càng tốt, thế mới đảm bảo một cuộc sống tiêu diêu tự tại được.

Chu Thanh giết chết Ngưu Đầu âm thần, tuy âm tào địa phủ tạm thời chưa có động tĩnh gì, nhưng sớm muộn cũng sẽ tìm đến tính sổ, đến lúc đó cùng lúc xông lên mấy chục tên âm thần, cho dù có Roi Đả Thần trong tay, Chu Thanh chỉ e không đánh hết đám đông như thế, thực lực của âm thần chả thua kém bao nhiêu so với thần tiên trên trời, tu sĩ hắn kết giao ở nhân gian muốn giúp cũng lực bất tòng tâm thôi.

“Hừ! Xem ra Lam Thần lão tổ hình như rất quen thuộc tình hình địa phủ, phải bắt lão ta khai ra thông tin mới được, nếu như lão không biết điều, bổn tôn sẽ đem nguyên thần tế luyện Đô Thiên Thần Ma, chỉ cần 12 con thái cổ Đô Thiên Thần Ma hoàn toàn hiện ra thực thể, đến lúc đó mặc kệ Đầu Trâu Mặt Ngựa, Hắc Bạch Vô Thường gì đó, cho dù là Diêm Vương đích thân lộ diện, cũng đừng mong làm khó dễ bổn tôn!”

Chu Thanh nhíu mày suy nghĩ, Vân Hà tiên tử đứng bên cạnh lộ vẻ mặt ngây ngô không hiểu, nhưng nàng không hỏi nhiều, nàng biết Chu Thanh là con người lợi hại, mưu trí thực lực đều cao thâm, làm việc gì đều chắc chắn có lí lẽ riêng. Vân Hà tiên tử chỉ mong sao được suốt đời ở bên phu quân, những chuyện khác nàng không nghĩ nhiều làm gì cho mệt óc.

Chu Thanh quất nhẹ Thất Bảo Diệu Thụ chỉ làm Lam Thần lão tổ lăn cù mấy vòng, không hề làm tổn thương đến nguyên thần của lão, nếu Chu Thanh ra tay thật, lúc này Lam Thần lão tổ đã hồn xiêu phách tán luôn rồi, pháp bảo như Thất Bảo Diệu Thụ thần diệu vô song, chỉ cần phất nhẹ nhàng, ngay cả một hòn núi cũng dễ dàng bị đập tan tành, vừa cương vừa nhu, cương như thái sơn áp đỉnh, nhu như ngọn gió phất phơ, chính là pháp khí thần tiên độc nhất vô nhị.

“Tiểu tử, ngươi nhớ đấy nhé! Lão tổ ta sẽ không tha cho ngươi đâu! Ngươi khôn hồn thì hiến lấy thân xác cho ta, để ta nhập nguyên thần vào thân xác ngươi, ngươi sắp gặp họa lớn rồi, chỉ có ta mới có thể giúp ngươi thoát khỏi tai họa này thôi, bằng không chắc chắn ngươi sẽ hồn xiêu phách tán, mãi mãi không thể siêu thoát!”

Lam Thần lão tổ lồm cồm bò dậy, khói lam vẫn bao phủ xung quanh cơ thể che hết mặt mũi, thấy Vân Hà tiên tử đang che miệng cười nhạo, tức giận sôi gan, chỉ là Thất Bảo Diệu Thụ trên tay Chu Thanh không phải thứ mà lão đủ sức đối phó, ngoài nói ra vài câu dọa nạt ra thật chẳng biết làm gì hơn. Lam Thần lão tổ lúc này không hề sợ Chu Thanh luyện hóa nguyên thần lão, thái độ khác biệt một trời một vực so với khi nằm trong tay áo Hiên Viên pháp vương.

“Ồ! Ta rất muốn xem thử ngươi làm thế nào không tha cho bổn tôn! Chỉ còn lại nguyên thần mà dám láo lếu thế hả? Bổn tôn lần đầu tiên được thấy đó, lạ thiệt nha!”

Chu Thanh mặc kệ Lam Thần lão tổ có lai lịch gì, dù là Ngọc Hoàng Đại Đế, Tam Thanh Đạo Tôn, Tây Phương Phật Đà rơi vào tay hắn cũng cùng chung kết quả cả thôi, thấy Lam Thần lão tổ không hề tỏ ra sợ sệt, Chu Thanh cảm thấy kỳ lạ, bèn không hỏi tiếp nữa, quyết định cho tên hống hách này nếm chút cực hình trước đã, để lão biết thủ đoạn lợi hại của mình mới chịu ngoan ngoãn trả lời thành thật, bằng không lão ta bịa đặt nói lung tung thì hỏng chuyện lớn mất. Truyện "Phật Đạo "

“Cực Âm đạo hữu! Đã xảy ra chuyện gì vậy? Chẳng lẽ vừa rồi ngài cũng bị tổn thương nguyên khí?” Mấy người đang cưỡi thuẫn quang bay đi trên biển, Cáp Mô công lực mạnh nhất, chân nguyên dồi dào, tuy bị thương không nhẹ nhưng vẫn giương cao ngọn núi, vầng sáng xanh lè bao bọc lấy 4 người nhắm hướng xào huyệt của mình bay đi, bỗng thấy Cực Âm lão đạo thở dài ngao ngán, thần sắc sầu não nên mới hỏi thăm một tiếng.

“Tứ đệ, nguyên khí đệ còn chưa hồi phục, cứ bay chậm một chút là được! Nơi này đã không còn là địa phận Bắc Hải nữa, tên tiểu tử kia mới có được tiên phủ, chắc phải thu xếp một lúc lâu, sẽ không đuổi theo chúng ta đâu, mà dù có đuổi theo, không có cấm chế của tiên phủ giúp sức, dựa vào 4 người chúng ta, mặc cho hắn là thần tiên hạ phàm, pháp bảo thần diệu cũng phải bắt hắn toi mạng ngay tức khắc, Bát Bộ Thiên Long của hắn chưa sử dụng thành thạo không chống đỡ nổi mấy người chúng ta hợp sức đâu!” Hiên Viên pháp vương thấy Cáp Mô đang gắng sức nên yêu cầu nó bay chậm lại.

“Đại ca nói đúng lắm! Nhưng đệ thật không ngờ tên tiểu tử đó lại giấu một ngón nghề cuối, khiến đệ thất bại thảm hại, cái cành cây kia rốt cuộc là pháp bảo gì thế nhỉ? Uy lực dữ dội cỡ đó đệ chưa từng thấy qua bao giờ, vừa giống như pháp bảo Đạo gia, lại có thể triệu hồi Bát Bộ Thiên Long của Tây Phương Phật môn, thật là không thể tưởng tượng, đại ca kiến thức uyên bác, không biết có nhìn ra điều gì không?” Cáp Mô giảm tốc độ xuống, bắt đầu nêu thắc mắc trong lòng.

“Pháp bảo kia quả thật quá lợi hại. Huyền Âm phiên của bần đạo cũng được xem như một món pháp bảo thượng hạng, thế mà chỉ bị thần quang của nhánh cây đó quét nhẹ là mất hết pháp lực, hủy đi linh hồn chỉ sót lại bản thể, nếu muốn tế luyện lại, bảo ta đi đâu mà tìm nhiều linh hồn như thế chứ? Hơn nữa Cực Âm đảo của ta cũng ở Bắc Hải, cách tiên phủ của tên tiểu tử không xa, ta lại thu mất 9 thanh phi kiếm của hắn, coi như kết oán thù với nhau rồi, nếu hắn tìm đến trả thù, hiện giờ ta bị hủy mất pháp bảo, thật không biết làm sao chống trả đây!” Cực Âm lão đạo tỏ ra bi quan than thở.

“Ồ! Thì ra Cực Âm đạo hữu lo lắng điều này, đúng là vùng Bắc Hải không thể ở được nữa rồi, chi bằng hãy đến Đông Hải Tử Bích cung của ta vậy, động phủ của ta ở dưới đáy biển sâu 5000 trượng, dù tên tiểu tử tìm đến ta cũng bắt hắn không toàn mạng trở về, dù gì thì động phủ của ta cũng rộng lớn, linh khí sung túc, không giống như Bắc Hải vô cùng lạnh lẽo, sinh linh cũng nhiều, đủ cho Cực Âm đạo hữu tế luyện lại Huyền Âm phiên rồi.” Truyện "Phật Đạo "

“Tứ đệ nói đúng đấy! Hí hí, Lam Thần lão tổ bị Vô Chân lão ni hủy mất thân xác, ngay cả nguyên thần cũng rơi vào tay tên tiểu tử Chu Thanh, ta từng tiếp xúc với tên tiểu tử này rồi, thủ đoạn tàn ác của hắn còn vượt trên cả ta, Lam Thần phen này chết chắc rồi. Động phủ ở Nam Cực Quang Minh Kính của Lam Thần vì thế mà bỏ trống, tuy có vài tên tiểu yêu canh giữ, nhưng so với chúng ta chả đáng là gì, chúng ta hãy đến đoạt lấy động phủ, trong đó chắc có nhiều linh dược pháp bảo có thể gia tăng công lực. Tên tiểu tử kia phải thu xếp mọi việc trong tiên phủ, nhất thời không rảnh tay làm khó chúng ta đâu, chúng ta có thể nhân lúc này thu phục Yêu tộc dưới biển, tế luyện thêm pháp bảo, Vô Chân lão ni đáng ghét nhất, Lưỡng Cực Huyền Từ Bình của mụ ta lại là pháp khí tiên gia, uy lực to lớn, bây giờ 4 người chúng ta liên thủ giết chết mụ, đoạt lấy pháp bảo, sao này có thêm sức mạnh đối phó tên tiểu tử Chu Thanh chẳng phải việc tốt sao?”

Hiên Viên pháp vương suy tính sâu xa, trong tích tắc đã nghĩ ra kế sách thâm độc, Cực Âm lão đạo, Cáp Mô đều gật gù tán thành, cảm thấy cách làm này hay tuyệt!

“Vô Chân lão ni và Côn Lôn liên minh với nhau, muốn đối phó mụ ta e rằng có chút khó khăn, Đạo môn trung thổ tuy ngày một suy tàn, cao thủ không nhiều, nhưng được cái lực lượng đông đúc, tiên nhân tiền bối của chúng lại để lại nhiều pháp bảo lợi hại, nhất là còn phải đề phòng chúng che giấu thực lực, chúng ta nên cẩn thận thì hơn!” Ôn Lam Tân lúc này mới góp tiếng nói, trong lòng lại có cách nghĩ khác.

“Hứ! Ngay cả nguyên thần Càn Cơ lão đạo, trưởng giáo của đệ nhất đại môn phái trung thổ Côn Lôn còn nằm trong tay ta, chúng ta sợ gì chứ? Lực lượng của bọn trung thổ tuy đông, nhưng chỉ cần chúng ta thu phục hết Yêu tộc tu hành ở hải ngoại cũng không yếu hơn chúng đâu, chỉ dựa vào chút đạo hạnh yếu kém của chúng thì làm gì được ta nào? Nhân cơ hội này lão tổ ta phải tụ tập Yêu tộc thiên hạ một lần nữa, tiêu diệt Đạo môn trung thổ, hoàn thành đại nghiệp năm xưa còn dang dở của 4 huynh đệ ta.”

Hiên Viên pháp vương gian manh xảo trá, tất nhiên nhận ra tâm ý của Ôn Lam Tân, bèn lựa lời trấn an: “Lão tổ ta cũng coi như là bậc tiền bối của ngươi, ta mặc kệ ngươi và lão đạo sĩ Côn Lôn kia có ân oán gì, đợi khi nào ta thống nhất Yêu tộc hải ngoại rồi, giết chết Vô Chân lão ni, ta sẽ giao nguyên thần Càn Cơ cho ngươi xử trí.”

Hiện nay thực lực Ôn Lam Tân không bằng Hiên Viên pháp vương, so với con Cóc kia thì còn kém xa hơn nữa, trong lòng ấm ức: “Hừ! Huyền Vũ lão đạo, Đại Lực Hùng Vương cũng là thành viên Yêu tộc hải ngoại, chẳng lẽ ngài cũng định thu phục họ dưới trướng, bây giờ họ chung phe với tên tiểu tử Chu Thanh rồi, với thực lực hiện nay của chúng ta e rằng không đủ sức đối phó nổi họ đâu, chẳng lẽ bắt ta chờ đợi mòn mỏi cả ngàn năm à?”

“Huyền Vũ lão đạo tính tình ôn hòa, không thích phân tranh, lão ta chả uy hiếp gì với chúng ta, chỉ có Đại Lực Hùng Vương mang nặng dã tâm, chính là nhân vật nham hiểm, tên tiểu tử kia gian trá không kém, sẽ không thật lòng kết giao với con gấu Bắc Cực đâu, hơn nữa động phủ của Đại Lực Hùng Vương xa tận Bắc Cực, chúng ta tất nhiên có thể thừa cơ hội tiến đánh, tên tiểu tử Chu Thanh lúc ấy chắc sẽ khoanh tay đứng nhìn thôi. Với thực lực của chúng ta, chỉ cần tránh né không đụng độ với tên tiểu tử, muốn thu phục Yêu tộc hải ngoại thật dễ như trở bàn tay.”

“Còn về Vô Chân lão ni, chẳng qua chỉ như cá nằm trên thớt, đợi sau khi giết được Đại Lực Hùng Vương và Vô Chân lão ni, luyện hóa nguyên thần của chúng, lão tổ ta có thể hồi phục đạo hạnh năm xưa rồi, thậm chí còn ngưng luyện được thân thể huyết ma vô thượng, đến lúc đó mới quay lại đối phó tên tiểu tử cũng chưa muộn!”

“Tên tiểu tử kia là một nhân vật cao thủ đấy! Chỉ cần bắt hắn quy phục dưới trướng ta, đừng nói là thôn tính thiên hạ, cho dù sau này phi thăng làm bá chủ thiên giới cũng không phải không có khả năng ấy, đừng quên lúc khai phá thiên giới, Yêu đạo và Ma đạo đều có tiền bối cao nhân phi thăng, chỉ là trận chiến Phong Thần năm xưa bọn Tiên đạo giành thắng lợi nên thế lực lớn hơn mà thôi. Chúng ta chỉ cần tiêu diệt thiên hạ Đạo môn, thu hết nguyên thần hồn phách những người tu đạo của các đại môn phái, đoạt lấy động phủ pháp bảo của chúng, muốn phi thăng há chẳng phải chuyện dễ sao? Các đại môn phái đều có pháp bảo chống lại thiên kiếp do các bậc tiền bối để lại, chúng ta cướp lấy rồi còn sợ gì thiên kiếp ập xuống nữa?”

“Cứ quyết định vậy đi! Tứ đệ ta chẳng phải đã vượt qua 6 lần đại thiên kiếp đó ư? Cực Âm đạo hữu muốn tế luyện Huyền Âm phiên, thu thập hồn phách dưới biển đến khi nào mới đủ chứ? Dùng nguyên thần của bọn tu sĩ trung thổ chẳng tốt hơn à? Ở đó bọn tu sĩ Hóa Thần đông như kiến cỏ, Côn Lôn lần này đã huy động đến ba mươi mấy lão đạo sĩ Hóa Thần hậu kì, ngoài Côn Lôn ra còn có Mao Sơn, Long Hổ sơn, Thục Sơn và các đại môn phái khác, tiêu diệt bọn chúng là đủ để Cực Âm đạo hữu tế luyện ra 10 bộ, thậm chí 100 bộ Huyền Âm phiên rồi!”

Hiên Viên pháp vương huyên thuyên thuyết phục, lời nói đánh thẳng vào tâm lý và lợi ích mỗi người, thật không hổ thẹn là thống soái Yêu tộc năm xưa, Cực Âm lão đạo càng nghe càng khoái chí, ngay cả Ôn Lam Tân cũng thấy kế hoạch này có thể thực hiện, cộng thêm thực lực của Hiên Viên pháp vương, Cáp Mô, Cực Âm lão đạo không hề yếu kém, dựa vào thực lực của các đại môn phái trung thổ, nếu bất ngờ ra tay tiêu diệt từng môn phái một chắc chắn không phải chuyện gì khó khăn.

“Tiếc rằng đám âm hồn dưới mặt đất Trường Bình vô cớ biến sạch, bằng không ta liên thủ với tứ đệ, Cực Âm đạo hữu, tin chắc có thể thu phục toàn bộ, luyện hóa 60 vạn quân hồn hùng mạnh, dù là thần tiên gặp phải chúng ta cũng phải quay đầu bỏ chạy. Ài! Tiếc quá tiếc quá!” Hiên Viên pháp vương đột nhiên nhớ ra một chuyện, cảm thấy có hơi kỳ lạ, nhưng lại không tìm ra lời giải thích hợp lý.

“Ha ha! Quả xứng danh Hiên Viên pháp vương, thống soái Yêu tộc khắp thiên hạ năm xưa, hùng tâm tráng chí như vậy thật khiến người ta khâm phục!” Mọi người đang bị những lời của Hiên Viên pháp vương thuyết phục, đang suy ngẫm cơ hội thành công của kế hoạch táo bạo này, chợt nơi xa xa một giọng nói ồn ồn vọng đến, Cáp Mô giật mình bừng tỉnh, nghe ra ngay chủ nhân của giọng nói.

“Đại ca, chính là Đại Lực Hùng Vương, chẳng lẽ tên tiểu tử Chu Thanh đuổi theo muốn đánh nhanh diệt gọn chúng ta, đấy là hành động dẫn đến lưỡng bại câu thương mà! Nghe đại ca nói tên tiểu tử kia cực kì gian manh xảo trá, tại sao lại đưa ra quyết định ngu ngốc thế nhỉ?”

Xoạt! Nước biển tách ra một đường thẳng, một tia sáng trắng đỏ dài hơn trượng bắn tới, trong tích tắc dừng lại cách 4 người Hiên Viên pháp vương không xa mới hiện thân, chính là Đại Lực Hùng Vương vừa mới trở mặt với Chu Thanh trốn thoát khỏi tiên phủ.

“U Hồn Bạch Cốt Phiên! Không ngờ con gấu lại có bảo bối lợi hại này, hèn chi nó đuổi kịp chúng ta, xem ra tên tiểu tử Chu Thanh muốn đuổi cùng giết tận chúng ta thật rồi, thừa lúc hắn chưa tới kịp, mọi người hãy mau ra tay diệt con gấu này trước đã!” Hiên Viên pháp vương vừa nhìn thấy pháp bảo xếp bằng hài cốt sau lưng Đại Lực Hùng Vương đã nhận ra ngay lai lịch, cuống cuồng hét to ra lệnh.

“Hiên Viên đạo hữu hãy khoan!” Đại Lực Hùng Vương nghe Hiên Viên pháp vương kêu gào đòi tiêu diệt mình, biết ngay đối phương hiểu lầm, vội la to giải thích, tiếc rằng đã quá trễ!

Cực Âm lão đạo, Ôn Lam Tân, Cáp Mô, Hiên Viên pháp vương cùng tung ra pháp bảo đánh tới, Đại Lực Hùng Vương chỉ còn cách thi triển U Hồn Bạch Cốt Phiên chống đỡ, khói đen bốc ngùn ngụt, hơi lạnh lan tỏa, nước biển trong vòng mấy dặm đều đông thành băng. Phụt! Đại Lực Hùng Vương phun ra một ngụm máu tươi, cơ thể đã bị Thiên Quỷ cào nát mấy vết sâu, nếu không nhờ pháp bảo uy lực dữ dội đã sớm toi mạng rồi.

“Ta và tên tiểu tử đã trở mặt, đến đây hợp tác với các vị mà!” Đại Lực Hùng Vương hối hả phân bua.

“Nó đang kéo dài thời gian đó! Chúng ta mau giết chết nó!” Hiên Viên pháp vương vẫn không chịu tin.

“Hiên Viên đạo hữu! Ngài từng nghe qua bài sấm truyền này chưa? Không phải đồng không phải sắt cũng chẳng phải gang thép, từng được giấu dưới ngọn núi Tu Di, chỉ cần nghịch đảo âm dương tế luyện, không dùng thủy hỏa thử sắc bén.” Đại Lực Hùng Vương bỗng nói ra vài câu mơ hồ

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK