Địa Linh Tử thì khá là đắc ý. Giờ đây Không Động đã nhất thống thiên hạ Đạo môn, bản thân hắn trờ thành minh chủ cao cao tại thượng trong giới tu đạo, danh tiến đại chấn. Trước kia các môn phái trong tu đạo giới vốn cát cứ mỗi người một phương, xích mích không ít, ngươi tính ta toán, luôn suy nghĩ tìm cách triệt hạ đối phương. Hiện tại mặc dù đã có thể thống nhất quần hùng nhưng có một tổn thất lớn là không ít lão đạo có thực lực đã vong mạng. Tuy nhiên Chu Thanh tin rằng, chỉ cần Địa Linh Tử thi triển một ít thủ đoạn thì qua mấy trăm năm sau, Đạo môn thiên hạ nhất định lại dồi dào thịnh vượng như ngày xưa.
“Lam Thần, lần trước bấy thượng cổ Vu Môn hậu duệ, cũng chính là Dị Năng tổ trong nhân gian đã tập kích đại tỷ của ta! Ngươi có tin tức gì của chúng không?” Vân Hà tiên tử đột nhiên hỏi. Sau khi Chu Thanh đem tình hình mọi việc kể lại cho Vân Hà tiên tử, trong lòng nàng rất lo lắng về việc đại tỉ mình bị người ta ám toán ở bên ngoài.
“Hồi chủ mẫu, đệ tử cùng hai vị tiểu thư không có gặp được nhũng tên đó!” Lam Thần được lợi lộc quá lớn nên trong lòng dạt dào sung sướng.
“Hừ! Đám tiểu tử hậu duệ của Vu Môn đó, lần trước ta lưu chúng lại chỉ là vì để kiềm chế Đạo môn. Bây giờ Đạo môn đã ở trong tay ta, còn giữ chúng lại làm gì nữa? Lam Thần, ngươi mau chuẩn bị lên đường một lần nữa, bảo Hướng Huy dẫn đường, đem đám Dị Năng tổ đó giết sạch hết! Tránh cho những tên nhãi nhép khác thấy chúng ta nương tay thì lại quấy rối!” Chu Thanh phân phó mấy câu, sau đó lấy Tử Ngọ Trụ Quang bàn ra giao cho Lam Thần.
“Trụ quang bàn này vốn là thần châm có thể sát nhân vô hình, thích hợp cho ngươi sử dụng. Ngươi nên sử dụng Thiên Quỷ chi thân để tránh bứt dây động rừng!”
Lam Thần gật đầu, sau đó thân hình chợt lóe là đã không còn tăm hơi nữa.
“Hình như ta dùng dao mổ trâu để giết gà rồi! Với thực lực của Lam Thần bây giờ quả thực thừa sức giết bọn chúng. Bất quá vậy cũng tốt, hiện tại chính quyền trong trần thế phụ thuộc khá chặt chẽ vào Đạo môn, mà gia tộc của những tên tân nhiệm chưởng môn kia đều có quan hệ khá mật thiết với chính quyền, thế thì càng tốt cho mình! Đám Vu Môn tiểu tử kia vốn định triệu hoán Thập Nhị Tổ Vu nên cần có rất nhiều hồn phách, nay ta tiêu diệt chúng thì chẳng phải tạo phúc cho rất nhiều sinh linh bá tánh sao? Vô Lượng Thiên Tôn! Bần đạo làm vậy quả thật công đức ngập tràn mà!” Trong lòng Chu Thanh âm thầm đắc ý.
Căn cứ vào tin tức trong những ngày vừa rồi, lại nghe hai thủ lĩnh của Dị Năng tổ nói chuyện, Chu Thanh biết Thập Nhị Tổ Vu chính là một dạng ngưng tụ giống như Thiên Ma Thần. Vào thời viễn cổ, Thập Nhị Tổ Vu này vừa tàn sát lẫn nhau, vừa bị Tiên đạo vây công nên tất cả đều bị thương tổn nặng nề, ý thức hoàn toàn tiêu tán, chỉ có hồn phách nguyên linh là bay tứ tung về bốn phương tám hướng, mờ mịt chẳng biết trôi nơi nào. Sau này Xi Vưu Đại Vu tập hợp tất cả nhân lực trong tọc, chế tạo Hóa Huyết đao, lại thiết lập Đô Thiên đại trận, sau đó tiến hành chinh chiến giết chóc với mục đích là thu thập thật nhiều hồn phách, để một lần nữa gọi trở lại Thập Nhị Ma Thần này. Nhưng chưa kịp thành công thì y đã bị giới Tiên đạo tiêu diệt, Hóa Huyết đao cũng rơi vào tay của đệ tử Triệt Giáo là Dư Nguyên. Sau đó hắn lại truyền lại cho đồ đệ của mình là Dư Hóa, kết cục mới dẫn đến sự xuất hiện của thanh đao này trong chiến trận Phong Thần.
Thượng cổ Vu Môn và Tiên đạo vốn đối đầu với nhau. Hiện tại trung thổ Đạo môn đều bị Chu Thanh xử lý, duy chỉ còn có Dị Năng tổ này tồn tại là một mối uy hiếp ngấm ngầm nên đương nhiên Chu Thanh rất muốn diệt trừ mối hậu hoạn này. Sau đó hắn còn muốn thông qua Đạo môn để không chế chính quyền trong thế tục, thu thêm đệ tử, phát triển thế lực, kế sách này có thể nói là rất tuyệt diệu!
Nhìn thấy Chu Thanh hành sự đến giọt nước cũng không lọt, thủ đoạn độc ác, muốn ra tay tru diệt cả nhà người ta nhưng Đại Tự Tại cung chủ vẫn cho là đúng. Dị Năng tổ dám tập kích đệ tử của Đại Tự Tại cung, nếu không vì chuyện của Côn Lôn cần giải quyết trước thì nàng cũng đã sớm muốn tìm tới cửa để hỏi tội chúng.
“Ôn Lam Tân, con có kinh nghiệm nên mau đến trợ giúp Địa Linh Tử xử lý hậu sự, lựa chọn đệ tử có căn cốt tốt một chút. Tiên phủ chúng ta hiện nay đang thiếu đồng tử hái thuốc, đồng tử để trông coi lò luyện đan và đồng tử nuôi ngựa! San San, Nghi Nghi, các con cũng đi theo sư tỷ học hỏi đi!” Chu Thanh phân phó.
Ôn Lam Tân vốn từng là người đứng đầu một phái nên tuyệt chiêu thu dụng nhân tài của nàng chắc có thừa. Đây cũng là một trong nhũng nguyên nhân khiến Chu Thanh muốn thu nàng làm đệ tử.
Ôn Lam Tân liền gật đầu. Lúc này Thiên Quỷ đang say ngủ trong không gian, không có nằm trong lòng nàng. Chỉ đáng thương cho Tiểu hồ ly, Chu Nghi, Con cón và Đại Lực Hùng Vương chưa kịp nghỉ lấy hơi thì nay đã phải chuẩn bị lên đường lần nữa rồi.
“Cung chủ! Chuyện đã xong, nay là lúc đi Côn Lôn Ngọc Hư cung để chiêm ngưỡng một phen, thuận tiện tẩy út máu đen ở đó! Sau này thậm chí có thể phát triển nơi ấy thành chi nhánh của Đại Tự Tại cung được đấy!”
Chu Thanh cười nói, sau đó kéo Vân Hà tiên tử đi. Đại Tự Tại cung chủ đương nhiên vui vẻ đi trước, Thất Thải tiên tử cùng 11 tỉ muội cũng không chịu bỏ qua cơ hội này. Dù sao bây giờ mọi chuyện đã giải quyết xong, Đại Tự Tại cung không cần có người ở lại trong nom nữa nên bọn họ có rất nhiều thời gian thư thả. Cho dù thế nào đi chăng nữa thì Côn Lôn cũng từng là Trung thổ đệ nhất Đạo môn, Ngọc Hư cung kia lại là hành cung năm xưa Nguyên Thủy Thiên Tôn nên người tu đạo trong thiên hạ ai ai cũng muốn đến chiêm ngưỡng ít nhất một lần trong đời.
Mười mấy người bọn họ liền quay trở ra động thiên, sau đó nhấc lên độn quang, trong nháy mắt đã đến bên trong Côn Lôn động thiên.
Vừa mới bước vào bên trong Côn Lôn động thiên, một mùi khí tanh hôi khó chịu bỗng xông thẳng lên. Nơi nơi đều là màu đỏ đen, núi non trải dài liên miên cũng bị nhuộm thành đỏ sậm, từng khối máu màu đen đã khô kết lại trông như những tảng đá lớn, cây cỏ hoa là toàn bộ đã bị khô héo.
Mùi khí mốc meo này làm cho người tam muốn nôn mửa, cho dù các nữ tử của Đại Tự Tại cung đã có pháp bảo che chở nhưng vẫn có chút khó chịu, thậm chí những cô có đạo hạnh thấp bắt đầu cảm thấy hoa mắt chóng mặt, phải cố gắng lắm mới không nôn ọe.
“Một chiêu này của Hiên Viên pháp vương quả nhiên là vô địch, Huyết Hà đại trận quả thật là thủ đoạn hủy diệt động thiên một cách tàn bạo nhất! Nếu có thể sử dụng được lão yêu này thì thật là tốt quá! Cũng chỉ có thủ đoạn độc ác của lão ta mới có thể khiến cho đám Đạo môn căm phẫn đến như thế!” Chu Thanh thầm cảm thán trong lòng.