Long Duy Tâm thấy hắn hơi buông lỏng mà tức thời cảnh giác, nhìn ngón tay đang chạm vào đỉnh đầu, Long Duy Tâm lên cơn giận dữ. Đáng chết, tuy rằng không biết sau khi đồng ý khế ước sẽ như thế nào, nhưng nàng biết hành động của nàng nhất định bị chế ngự, thậm chí sẽ ở trước mặt nam nhân nguy hiểm này nghe lời răm rắp. Giờ phút này, Long Duy Tâm như muốn ăn tươi nuốt sống tâm tư đối phương, chờ nàng khôi phục thân rồng, nhất định phải ăn hắn một miếng! Không! Xé nát từng miếng từng miếng, sau đó sẽ ăn tươi!
Nhìn thấy trong mắt con rắn nhỏ bùng lên lửa giận hừng hực, Vân Diệp Khai rốt cuộc nhịn không được mà cười ra tiếng. Hắn nhìn về phía Long Duy Tâm, ánh mắt càng ôn nhu thêm mấy phần. Xem ra thực sự là hắn đã làm tiểu yêu này phát bực rồi, nếu không giải thích rõ ràng, thì không biết chuyện gì sẽ phát sinh nữa. Vân Diệp Khai khẽ lắc đầu, mang theo cưng chìu mở miệng nói: "Máu của ta có thể giúp ngươi mau chóng khôi phục Linh lực, hà tất phải nhìn ta như thế."
Dứt lời, hắn xoay người rời đi, để lại một mình Long Duy Tâm đang chất chồng suy tư..
Gió từ từ thổi tới làm lay động bộ áo bào trắng như tuyết, thổi lên mái tóc vàng hoe làm tóc vàng tung bay, tiêu sái phiêu dật. Long Duy Tâm nhìn bóng lưng Vân Diệp Khai, bỗng nhiên nở nụ cười.
Bên trong này Long Duy Tâm đang nở nụ cười còn ngoài phủ thái tử thì có người nào đó đang khóc.
Bị một cước của Long Duy Tâm đá bay, Khương Thượng rơi ở ngoài phủ thái tử, lúc này hắn ta trở thành tiêu điểm của mọi người.
"Đây là người nào a! Thật sự không nho nhã, cứ tự nhiên như vậy mà ngủ ở ven đường." Một vị đại bá mặc y phục bình thường đang nhìn chằm chằm người nằm trên mặt đất, trên người trống trơn, không có thứ gì che đậy, làm cho mọi người xung quanh muốn tan thành nước.
"Người này sống hay chết? Hẳn là chết đi?" Một lão bà tóc điểm hoa râm nỉ non lên tiếng, lập tức đã được mọi người chung quanh tán thành.
"Chắc chết rồi, nếu là người sống, ai lại không biết xấu hổ như vậy!"
"Ngươi đi nhìn, xem hắn có còn thở hay không?."
"Tại sao ngươi không đi, nếu như người chết thì làm sao bây giờ, thật xúi quẩy."
Hai người đôi co, ngươi một lời ta một lời, xô đẩy lẫn nhau, lại không có ai dám tiến lên. Không biết là người nào báo quan, một đội quan binh cầm binh khí trong tay đang chạy về đằng này.
"Tránh ra tránh ra." Mọi người vây xem tự động nhường ra một con đường cho quan binh thông hành.
Hai quan binh tiến lên, đến bên cạnh thân thể đang trần như nhộng, sau khi quan sát rõ gương mặt thì một trận hít thở dồn dập vang lên. Vừa rồi, những người kia còn bàn luận trên trời dưới biển, quơ tay múa chân thì nhất thời im lặng hết. Quan binh cũng sững sờ, sắc mặt nhất thời ngưng trọng.
"Trời ạ! Là Khương Thượng, con trai của Khương thừa tướng!"
Tuy mọi người đều nhận ra được, nhưng vẫn ôm một tia hi vọng, chuyện thành ra như vậy, nhất thời ai cũng lo lắng. Nếu lời này truyền đến tai Khương thừa tướng thì dân chúng thấp cổ bé họng như bọn họ sẽ không thể sống yên ổn.
Toàn bộ kinh thành người nào không biết, Khương Thượng là đứa con mà Khương thừa tướng mong chờ trong lúc tuổi già, yêu thương hắn hết mực, nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa. Cũng vì như thế mà Khương Thượng hung hăng càn quấy, ỷ thế hiếp người. Không lâu trước đây, bởi vì hắn ta cướp đoạt dân nữ ngay giữa ban ngày, bị một vị tự xưng là Bạch công tử đánh cho còn nửa cái mạng. Hiện tại dáng dấp hắn như vậy, nhất định cũng là tự mình gây nghiệt, lại đụng phải vị anh hùng hảo hán nào rồi cũng nên.
Mọi người vây xem, tuy là không dám trắng trợn chỉ trích, nhưng trong lòng khó tránh khỏi cảm giác sảng khoái.
"Mẫu thân, hắn không mặc quần áo."
Tại thời điểm không khí đang ngưng động, tiếng nói non nớt của tiểu hài nhi vang lên, chỉ thấy một đứa bé trai khoảng chừng ba bốn tuổi duỗi tay chỉ vào Khương Thượng. Thiếu phụ đứng bên cạnh tiểu hài tử nhanh tay đem miệng hắn che lại, sợ đụng phải họa sát thân. Mọi người cùng nhau nhìn lại, không khỏi làm cho mẫu tử họ lau một vệt mồ hôi.
Thời điểm mọi người ở đây đưa ánh mắt nhìn mẫu tử tiểu nam hài, Khương Thượng ở trên mặt đất đột nhiên ho khan vài tiếng, tỉnh lại.
"Khương công tử, ngài, ngài có ổn không?."
Quan binh nhìn thấy Khương Thượng tỉnh lại thật không biết là nên cười hay là nên khóc, thận trọng hỏi.
Khương Thượng đưa ánh mắt lạnh đảo qua nhìn mọi người chung quanh, nhất thời nổi trận lôi đình, tại sao những người kia lại dám nhìn hắn bằng ánh mắt khinh thường như thế! Vừa định cuối đầu xuống rút kiếm thì phát hiện thân thể mình trống trơn, nhất thời khí huyết dâng lên, mặt đỏ bừng bừng. Lúc này hắn ta mới nhớ mình bị thiếu nữ tóc đỏ đá một cước từ trong phủ thái tử bay ra ngoài, cuối cùng là té xỉu ở chỗ này.
Thực sự là mất mặt, hắn muốn tìm cái hố để trốn đi.
Một ý nghĩ xẹt qua trong đầu, bất chấp ánh mắt xung quanh, hắn ta sẽ nhớ rõ những kẻ đã cười nhạo mình hôm nay, nhất định phải chết.
Nhìn về phía quan binh, Khương Thượng vừa định rút tay ra nhưng bất ngờ phát hiện cả người vô lực, cũng không cách nào ngưng tụ nội lực, hận hận cắn răng, "Đưa ta trở lại."
Quan binh gật đầu liên tục, tiến lên đưa Khương Thượng đi thẳng đến phủ Thừa Tướng.
Không biết là cố ý hay là vô tình nhưng từ đầu đến cuối đều không có một người nào tiến lên đem áo che đậy cho Khương Thượng. Kết quả là Khương Thượng Đại thiếu gia cứ trắng trợn như vậy, một đường khỏa thân từ phủ thái tử đi về phủ Thừa Tướng...