• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khiếp sợ, phẫn nộ, hoảng hốt, các loại tâm tình biến ảo ở trên mặt Khương Thượng, "Ngươi là ai? Ngươi có biết ta là con trai thừa tướng hay không? Nếu như ngươi dám giết ta, cha ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi." Lúc này Khương Thượng mới nhớ tới lời thám tử báo cáo, phủ thái tử không hề có cao thủ như thế tồn tại, hắc y nữ tử tóc đỏ này rốt cuộc là ai?

"Giết ngươi?" Long Duy Tâm hơi cau mày, suy nghĩ một cái sau gật gật đầu, nhẹ giọng nói ra: "Đề nghị này ngược lại không tệ."

Khương Thượng sắc mặt nhất thời xanh tím một mảnh, hối hận đến phát điên, lẽ nào nàng vốn không có tính toán giết chính mình, thật muốn hung hăng tát mình một cái, miệng này thật thối!

"Không nên giết hắn."

Bạch Triển Cực miễn cưỡng đứng dậy, lảo đảo đi tới bên người Long Duy Tâm, mở miệng nói ra. Nhìn thấy trong mắt Bạch Triển Cực ẩn nhẫn sự thù hận, Long Duy Tâm biết hắn cũng không phải là chân chính xin tha cho hắn, nguyên nhân có lẽ là vì thân phận của hắn, nên mới không thể giết chết hắn. Không giết hắn, nhưng cũng không đại biểu sẽ buông tha cho hắn.

Nàng Long Duy Tâm từ trước đến giờ quang minh lỗi lạc, xem thường nhất là tiểu nhân hay đâm sau lưng.

"Tiểu Bạch, ngươi xem y phục của hắn đều ô uế, giúp hắn cởi ra đi, ăn mặc quần áo dơ sẽ không tốt!" Long Duy Tâm tà mị nở nụ cười, quay đầu hướng về phía Bạch Triển Cực nháy mắt.

Bạch Triển Cực sững sờ, chờ phản ứng lại thì cố nén ý cười, nguyên bản thân thể vốn đã đau đớn không ngớt, sau khi hiểu được dụng ý của Long Duy Tâm lại vô hình cảm thấy tinh lực dồi dào, có lẽ đây chính là tiềm lực ẩn giấu hoặc là tác dụng tâm lý.

"Ngươi muốn làm gì! Đê tiện, ta sẽ không bỏ qua cho các ngươi!" Khương Thượng muốn kéo dài thời gian, lại phát hiện toàn thân đến một điểm khí lực đều không dùng được, chỉ có thể phẫn nộ mà hai mắt đỏ lên, gắt gao trừng mắt hướng về Bạch Triển Cực.

"Đâm này, đâm này".

Âm thanh theo quần áo xé rách vang lên, Khương Thượng bị cởi hết quần áo, vừa thẹn lại căm phẫn trợn trừng mắt nhìn hai người, một cái răng bạc cơ hồ bị cắn nát, "Hai người các ngươi, ta nhớ kỹ rồi, thù này không báo, Khương Thượng ta thề không làm người!"

"Ai ôi uy, thẹn thùng! Bị đau mắt hột á!"

Long Duy Tâm trợn tròn mắt, lời nói thẹn thùng, nhưng ánh mắt lại không thấy chút e lệ nào, trái lại là vẻ hài hước càng đậm hơn.

"Lên đường bình an, không tiễn!"

Bay lên một cước, toàn thân người nào đó tạo ra hình vong cung, lướt qua tường viện, đồng dạng bay ra ngoài.

"Ha ha ha, ha ha ha!"

Long Duy Tâm cùng Bạch Triển Cực nhìn nhau, không hề che giấu mà thoải mái cười to.

"Khụ khụ!"

Tiếng cười của Bạch Triển Cực đột nhiên bị một trận ho khan kịch liệt thay thế. Long Duy Tâm tiến lên định thay hắn vỗ lưng thông khí nhưng khi tay vung ra lại vồ hụt.

"Đem hắn giao cho ta đi." Đột nhiên Vân Diệp Khai xuất hiện, một tay đặt ở sau lưng Bạch Triển Cực, một cái tay khác khoát lên bờ vai của hắn, đưa hắn kéo ra khỏi người Long Duy Tâm, không để lại chút dấu vết nào.

Lúc nhìn đến Long Duy Tâm đang đưa tay nâng Bạch Triển Cực, trong lòng hắn lại vô hình có một loại ý nghĩ, chính là không muốn để cho nàng đụng chạm vào nam nhân khác, dù cho là động vật hóa thành hình người cũng không thể được.

Long Duy Tâm không hề chú ý tới những chi tiết này, trái lại tiến lên một bước, kéo xuống một làn váy khác, bao ở trên cánh tay bị chảy máu của Bạch Triển Cực. Nàng chau mày, âm thầm hối hận, hẳn là nên băng bó cho hắn sớm một chút mới phải.

Con ngươi Vân Diệp Khai tối sầm lại, nhưng cũng không có ngăn cản, dù sao hắn sẽ không nắm lấy tính mạng Bạch Triển Cực đi tranh giành tình nhân. Bàn tay phải hướng lên trên một phen, một bình thuốc bằng men trắng liền xuất hiện ở trong tay của hắn, lấy ra một viên màu đen như mực mang theo vân tay trên đan dược.

Ánh mắt Long Duy Tâm thế nhưng bị đan dược kia hấp dẫn. Nếu như không phải Bạch Triển Cực cho nàng một bình đan dược đúng lúc thì hiện tại người bị lột sạch chỉ sợ không phải Khương Thượng, mà là rồi.

Đan dược này tuyệt đối là đồ tốt.

Vân Diệp Khai đem vẻ mặt của Long Duy Tâm thu ở trong mắt, khóe miệng nhẹ nhàng phác thảo, bất động âm thanh đem đan dược đút vào trong miệng Bạch Triển Cực.

"Người đến, đưa Bạch công tử trở về phòng."

Dứt lời, hai nha hoàn liền tiến lên, một trái một phải tiếp nhận Bạch Triển cực, đỡ lấy cánh tay của hắn.

Vừa nghe muốn rời khỏi Long Duy Tâm, Bạch Triển Cực lập tức kêu lên: "Ta không muốn trở về, ta muốn ở lại chỗ này bảo vệ..." Lời còn chưa nói hết, thân thể mềm nhũn, ngẹo đầu, liền tựa vào một bên người của nha hoàn.

Nhìn hai người đưa Bạch Triển Cực đi, Long Duy Tâm thấp giọng nỉ non nói: "Nói thế nào ngất liền ngất vậy."

Vân Diệp Khai trong lòng cười thầm, đương nhiên là hắn động tay chân rồi, bất quá là cho hắn ăn một viên chữa thương cùng hỗn hợp đan dược gây mê, để hắn ngủ liền mấy canh giờ thôi, không để Bạch Triển Cực làm kỳ đà cản mũi chen ngang giữa hắn và nàng trong lúc này. Sau quay lại nhìn Long Duy Tâm nghiêm trang mỉm cười nói: "Có lẽ là mất máu quá nhiều, bất quá ta đã cho hắn ăn Sinh Linh Đan, sẽ không có trở ngại."

Long Duy Tâm gật gật đầu, yên tâm một chút, sau đó khẽ mỉm cười nói: "Ngày ấy, cám ơn ngươi, sau này nếu như có yêu cầu gì cần trợ giúp cứ mở miệng, ta nhất định sẽ đem hết toàn lực giúp đỡ." Nhớ tới mình vẫn không có cảm tạ đối phương đã cứu mạng, nàng lập tức mở miệng nói cám ơn.

"Được!"

Vân Diệp Khai mỉm cười đáp lại, nhưng trong lòng thì có một phen dự định khác...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK