• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn thấy Hỏa Diễm Sư đang sắp xếp thế trận để xung phong chiến đấu, trong mắt bọn người của Liên minh thuần thú đều hiện lên vẻ kinh ngạc không tin nổi.

"Chuyện gì xảy ra vậy?"

"Không thể nào! Rõ ràng là những con yêu thú này không bị thuần hóa, làm sao chúng có thể nghe sai khiến của con người?

"Khốn kiếp, làm sao ta biết được!"

Bọn họ không hiểu, rõ ràng là yêu thú chưa qua thuần hóa, tại sao lại nghe theo sự điều khiển của hài tử tóc vàng. Cứ thế, bọn bọ dồn dập mở miệng oán trách.

Bọn người trong Liên minh thuần thú dốc hết toàn lực để chống lại Hoả Diễm Sư đang tiến công tới nhưng không cách nào chống đỡ nổi. Những con Hỏa Diễm Sư đã có sự phối hợp ngầm trong lúc tấn công, chúng giống như vận động viên được huấn luyện chuyên nghiệp vậy, trận thế cứ thay đổi, cuối cùng là áp sát và dồn bọn họ vào trong vòng tròn. Lúc trước, những Tuần thú sư này đều muốn thuần hóa Hỏa Diễm Sư, bây giờ thì mồ hôi lạnh chảy ròng trên trán, cái ý nghĩ thuần hóa đã không cánh mà bay rồi. Trong đầu bọn họ chỉ còn sót lại ý nghĩ là phải trốn khỏi đây.

Chỉ có điều, bọn họ phải trốn ra ngoài như thế nào?

Khi tất cả họ cho rằng mình sắp mất mạng thì Hỏa Diễm Sư ở bốn phía lại không công kích nữa, chỉ là chúng thu hẹp phạm vi, vòng tròn cũng từ từ nhỏ dần. Cách đó không xa, Kim Cố Nhi phi lên một cái, chân bước qua rồi ngồi lên lưng Hỏa Diễm Sư, hai tay nhỏ cũng vung lên, cười cười nói: "Yêu thú thuần người đó!"

Hỏa Diễm Sư hướng lên trời rống một tiếng, rồi nhận lấy mệnh lệnh của Kim Cố Nhi. Một con sư tử mở miệng rất rộng, sau đó phun ra hỏa cầu lớn, quả cầu bay thẳng ra chỗ bọn người đang đứng kia.

Trong nháy mắt, quả hỏa cầu thiêu đốt vào hai người trong nhóm Tuần thú, mặc cho bọn họ lăn lộn trên đất nhưng không có cách nào để dập tắt lửa. Hai người đau đớn gào thét.

Chín con Hỏa Diễm cũng liên tiếp mở miệng phun hỏa cầu.

"Mau, mau, cháy rồi kìa, cháy rồi kìa!" Kim Cố Nhi cưỡi trên lưng Hỏa Diễm Sư, nó nhìn từng Tuần thú sư bị hỏa cầu thiêu cháy thì cảm thấy rất sung sướng!

"A! Cứu mạng !"

"Đau chết ta rồi, cứu mạng! Nhanh tới cứu ta!"

"Mẹ ơi! Ta không muốn chết đâu!"

"Minh chủ cứu ta! Cứu ta! A...!"

Tiếng kêu thảm thiết vang lên liên tiếp, toàn bộ người của Liên minh thuần thú đều kêu rên đau đớn.

Mà bên này, Cảnh Thương Thành bị hai con Thông Thiên Sàm Ngạc vây chặt ở giữa, ông ta chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn họ chôn thây trong biển lửa, tuy rằng muốn ra tay cứu viện nhưng lại không có cách nào, vì thế mà ông ta tức giận kêu to, "Đáng chết!Hôm nay, Lão phu nhất định phải làm làm thịt bọn súc sinh các ngươi."

"Ám dạ song đầu Bằng!" Yêu thú đang đối đầu với Long Duy Tâm thì nhận được mệnh lệnh, móng vuốt của nó lập tức biến hóa rồi tạo ra một màng lưới màu xanh bao vây lấy.

Long Duy Tâm nhìn xuống dưới đất, Cảnh Thương Thành đang làm hành động cố thủ, mà nàng cũng nhớ tới lời Cảnh Dương trước khi chết. Con ngươi nhắm lại, nàng thầm nghĩ không ổn, cái này chính là đoạn Hồn Thuật. Xem ra ông ta dự định thuần phục Thông Thiên Sàm Ngạc, nàng không thể để cho ông ta đạt được ý nguyện "Xoạt!"

Ánh sáng màu bạc phát ra từ trường kiếm trong tay Long Duy Tâm, lúc Cảnh Thương Thành cùng Thông Thiên Sàm Ngạc tiếp xúc thì trường kiếm của nàng ha xuống. Trong mắt Cảnh Thương Thành loé ra một vệt ánh sáng, ông ta ngửa đầu hét lên một tiếng, cả người như sóng thủy triều cuồn cuồn trỗi dậy. Trong tay ông ta tụ tập ánh sáng màu xanh, trong nháy mắt hình thành một tấm lưới Thái Cực Bát Quái che chắn, tránh thoát được đường kiếm của Long Duy Tâm kiếm khí, sau đó ông ta nhắm thẳng vào mục tiêu là con chim đại bàng dưới chân Long Duy Tâm.

"Dã nha đầu, ta thu phục vật cưỡi của ngươi thì xem ngươi lấy gì để đấu với lão phu nữa."

"Oanh —— "

Khí thế bức người, khiến người ta nghẹt thở không thôi.

Thì ra ông ta ra tay là có ý đồ này.

Hai mắt Bạch Triển Cực xuất hiện ý lạnh, ông ta quá coi thường y rồi. Có thể nói y tu luyện thành tinh đã lâu , nay ông ta muốn dùng phương thức thu phục yêu thú để thu phục y thì đúng là không biết tự lượng sức mình.

"Triển Cực, xông lên!"

Lời nói của Long Duy Tâm cũng chính là ý trong lòng Bạch Triển Cực, đối diện với cái lưới Bát quái dày đặc, hai cánh của y hóa thành một tia sáng trắng, đón gió giương lên.

Cảnh Thương Thành vừa mới nhảy lên lưng Ám dạ song đầu bằng, ông ta thấy Bạch Triển Cực cùng Long Duy Tâm phá vòng vây xông vào trận pháp đoạt Hồn thuật thì mừng rỡ trong lòng, "Ha ha ha! Đúng là bọn chuột nhắt vô tri! Chẳng khác thiêu thân tự đâm đầu vào lửa."

Đầu Long Duy Tâm va vào trận pháp đoạt Hồn thuật, nhất thời cảm thấy đầu óc choáng váng. Xem ra không thể xem thường sức mạnh của đoạt hồn Bát Quái trận được, chẳng trách Cảnh Thương Thành tự tin như vậy. Nếu không phải vì phó minh chủ Cảnh Dương "Vô tư cho biết" thì tình huống đã khác rồi. Có điều trận pháp này nàng có thể phá bỏ, cũng không vướng tay vướng chân lắm.

"Rào —— "

Hai tay Long Duy Tâm nhắm thẳng vào hai cực âm dương của trận đồ Bát Quái, bàn tay biến hóa thành móng vuốt chém ngay màng lưới màu xanh. Cuối cùng trận đồ cũng bị nàng phá vỡ một cách dễ dàng như ăn cháo. Trận đồ giống như tờ giấy mỏng manh, yếu đuối bị xé rách rồi phát ra tiếng kêu đau đớn.

Cái gì!

Tiếng cười im bặt đi, cái miệng đang cười to của Cảnh Thương Thành không thể thu vào được, một khắc trước vẫn đang tự tin thì một khác sau tuyệt vong tràn trề. Mặt Cảnh Thương Thành biến hóa liên tục bởi vì ông ta không dám tin nàng có thể biết được yếu điểm của trận đồ mà phá giải.

Một thân hắc y, tóc đỏ xinh đẹp, Long Duy Tâm đứng ở trên lưng Bạch Triển Cực nhìn Cảnh Thương Thành, hảo tâm hảo ý giải thích: "Phá được trận pháp này, trừ các ngươi thì còn có là ai ngoài Phó minh chủ Cảnh Dương."

Bỗng nhiên Cảnh Thương Thành ngẩn ra, âm thầm chửi bới, Cảnh Dương đáng chết, chết rồi mà còn đem đến phiền toái cho lão phu! Ít nói nhảm, ông ta muốn muốn đuổi dã nha đầu này đi cho nhanh, sau đó dựa vào Ám dạ song đầu bằng mà thu thập yêu thú.

"Ầm!"

Tuần Thú sư có kỹ năng chuyên nghiệp cùng phối hợp với Ám dạ song đầu Bằng cuồng bạo tấn công, vừa dã man vừa mạnh mẽ. Long Duy Tâm vẫn đứng trên người Bạch Triển Cực, vô tung vô ảnh nhẹ nhàng, thành thạo điêu luyện, mặc cho Cảnh Thương Thành công kích, nàng vẫn bình an vô sự.

Nàng không nghênh chiến, không phải vì đánh không lại, mà là nàng muốn để ông ta tận mắt chứng kiến cảnh Liên minh thuần thú bị san bằng thành bãi hoang như thế nào!

"Rầm rầm!"

"Dã nha đầu, nếu ngươi có bản lĩnh thì đừng chạy!" Mỗi chiêu công kích đều bị thất bại, rốt cuộc Cảnh Thương Thành không thể nhịn được nữa mà hét lớn.

Cùng lúc, Kim Cố Nhi đang đứng trên mặt đất nhìn, nó phát ra giọng nói nhàm chán: "Mẫu thân, người giải quyết xong chưa, Cố nhi đã chơi đủ rồi!"

Long Duy Tâm cố ý dừng lại, nàng muốn cho Cảnh Thương Thành chút ít thời gian để nhìn lại đất trời bởi vì đánh bại một người là đanh từ tâm lí, đây là đạo lí mà nàng đã học được khi làm bộ đội đặc chủng, cũng chính lúc đó nàng đã luyện được tố chất quật cường.

Nàng nhìn đến ánh mắt tức giận của Cảnh Thương Thành, cuối cùng mở miệng nói, "Ai nói bổn cô nương muốn bỏ chạy!"

Thân hình hơi động, từ thế bị động đổi sang chủ động, Long Duy Tâm bắt đầu tiến công!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK