Tuy rằng Bạch Triển Cực bị ý nghĩ của Long Duy Tâm làm cho lảo đảo muốn rơi xuống, nhưng y cũng vô cùng phấn khích mà lao thẳng xuống chỗ hài tử tóc vàng. Khuôn mặt hài tử tóc vàng trở nên ửng hồng, xoay eo tránh đi móng vuốt lợi hại của Bạch Triển Cực, có điều nó còn chưa kịp thở thì liền nghe thấy âm thanh "Xoạt". Tiểu sam màu vàng bị đao sắc của Long Duy Tâm chém nát, để lộ ra một cơ thể béo mập.
Hài tử tóc vàng nhanh tay kéo lấy mảnh quần áo còn lại quấn quanh người, khuôn mặt nhỏ nhắn của nó trong nháy mắt đỏ ửng như cà chua.
"Hai tên sắc yêu nhà ngươi, sắc yêu nhà ngươi! Các ngươi dám nhòm ngó sắc đẹp của bản Đại Vương!" Hài tử tóc vàng không tránh trái tránh phải nữa, nó vẫn đứng ngay chỗ cũ, máu tươi trên cơ thể chảy ra ồ ạt, cả người tỏa ra một làn khói đen thật mỏng. Khuôn mặt vì tức giận mà phồng lên, 'ta tức giận rồi, hậu quả rất nghiêm trọng đó, có nghe không?'
Cái gọi là 'không giết mà cứ làm nhục' này đã làm Hoàng kim này xà yêu nổi giận thật rồi. Nếu không phải nó một mực tuân theo nguyên tắc không thể sát hại đồng loại thì chẳng biết Long Duy Tâm và Bạch Triển Cực đã chết bao nhiêu lần.
Thấy Hoàng kim xà yêu thật sự nổi giận, Long Duy Tâm cũng biết nên có chừng mực, nhưng mà tại thời điểm nàng chuẩn bị dừng tay thì một âm thanh sắc bén "Cọt kẹt" truyền đến, thanh âm kia y hệt như âm thanh lúc mài đá, chói tai khó nghe, khiến người ta không nhịn được mà muốn gây ầm ĩ.
Tìm kiếm nơi phát ra âm thanh, trong mắt Long Duy Tâm nhất thời bốc lên lửa giân hừng hực. Chỉ thấy trên mặt đất có ba con quái quật di duyển làm đổ cả lá cây, chúng đang áp sát Vân Diệp Khai, âm thanh kia là phát ra từ miệng chúng.
"Súc sinh, dừng tay!" Nàng giận dữ gầm lên, tốc độ tăng lên đến cực hạn, chạy như bay đến bên Vân Diệp Khai. Nhưng mà lần này nàng chậm một bước, ba con quái vật đã đưa lưỡi chứa đầy máu tanh ra liếm ở trên mặt Vân Diệp Khai.
"Không!"
"Vân Diệp Khai!"
Hai tiếng kêu sợ hãi từ trong miệng Long Duy Tâm cùng Bạch Triển Cực phát ra.
Lúc này Long Duy Tâm cực kỳ hối hận, lẽ ra khi Hoàng kim xà yêu hô đình chiến thì nàng nên dừng tay mới phải, không nên ham chiến, lại càng không nên đem Vân Diệp Khai đặt vào tình thế nguy hiểm. Đau lòng, hối hận, phẫn nộ, trong nháy mắt những cảm xúc đó đã xâm nhập vào sâu trái tim của nàng.
Đúng lúc này, Vân Diệp Khai đang "Hôn mê" đột nhiên mở hai mắt ra, trong mắt hắn đằng đằng sát khí. Khóe miệng hắn giương lên một nụ cười lạnh lùng "Ba con tắc kè hoa, rốt cuộc các ngươi cũng không thể nhẫn nại được!"
Ba con tắc kè hoa cảm thấy không ổn, nhanh chống thu hồi đầu lưỡi, chúng muốn trốn nhưng Vân Diệp Khai làm sao buông tha dễ dàng được.
Từ lúc cùng bách thú giao chiến, hắn đã cảm giác có một loại ánh mắt khác thường đang nhìn chăm chú vào hắn, có điều hắn vẫn không thấy tung tích của đối phương. Hắn âm thầm suy nghĩ, có lẽ là ba con tắc kè hoa đang dùng năng lực ẩn thân, chỉ có chúng mới sử dụng được năng lực mạnh mẽ như thế! Đến khi Hoàng kim xà yêu đơn độc ra tay, hắn cũng thấy được cái thân thể khổng lồ đang biến sắc kia. Hắn tương kế tựu kế, âm thầm bảo lưu lại một chút nội lực, chờ đến thời khắc được Long Duy Tâm cứu, hắn liền giả bộ bất tỉnh, ôm cây đợi thỏ, lấy mùi hương lạ trên cơ thể mình đi dẫn dụ ba con tắc kè hoa.
Quả nhiên chúng không để hắn đợi uổng công!
"Diệt Nguyên!" Một tiếng quát nhẹ, trường kiếm lẳng lặng nằm dưới đất khi nghe Vân Diệp Khai gọi liền phóng như bay đến trên tay Vân Diệp Khai.
"Muốn chạy? Đã không kịp rồi!" Tay hắn nâng kiếm lên, sau đó chỉ nghe một trận âm thanh chói tai "Cọt kẹt". Ba con tắc kè hoa phát ra tiếng gào thét thống khổ, đầu nó bị chém rơi xuống, lăn lộc cộc một hồi mới ngừng lại.
Ba con tắc kè hoa thiếu một cái đầu, thân thể chúng nhanh chóng biến hóa, từ từ hóa trong suốt, trong nháy mắt liền biến mất không còn tăm hơi, lưu lại trên đất một chút máu còn sót lại trên đám lá.
Vân Diệp Khai không có vội vã truy tìm tung tích của ba con tắc kè hoa, mà hắn nghiêng ánh mắt thâm thúy nhìn về phía Long Duy Tâm, mang theo nụ cười tựa như gió xuân.
"Ta biết là ngươi sẽ không có việc gì." Long Duy Tâm ngơ ngác đứng ở nơi đó, gió nhẹ thổi bay mái tóc màu đỏ, xinh đẹp quyến rũ. Nàng nhìn thấy Vân Diệp Khai đang nắm thanh kiếm trong tay hết sức chật vật, phải thật lâu nàng mới nói ra một câu nói như vậy.
Một câu nói vô cùng đơn giản nhưng lại vượt qua cả thiên ngôn vạn ngữ.
Hắn không có nói khi hắn tiến vào tuyệt đạo U Lâm đã cố ý đem Cảnh Dương đặt ở hướng ngược lại, bởi vì hắn biết nàng nhất định sẽ đến, hắn chỉ hi vọng là thời điểm nàng đến mọi chuyện đã kết thúc. Bây giờ nàng còn quá yếu, còn nguy hiểm, vậy nên hãy để một mình hắn đối mặt với nguy hiểm là đủ rồi.
Sau khi nàng nhìn thấy Cảnh Dương mất đi hai chân thì đã biết. Nàng biết mình đã trúng kế của Vân Diệp Khai, tất cả những thứ này đều là kế hoạch của Vân Diệp Khai. Hắn không tiếc đến sinh mạng mà liều mình đi lấy nội đơn của ba con tắc kè hoa chỉ vì hắn muốn bảo vệ nàng chu toàn.
Bất quá nàng với hắn cũng chỉ là bèo nước gặp nhau, mà hắn vì nàng đã làm quá nhiều chuyện. Sống lại một kiếp này, nàng cũng không thể sống dưới sự bảo bộc của người khác cả đời, hiện tại, hãy để bản thân nàng tự đối mặt đi thôi.
Ánh mắt càng ngày càng kiên định, Long Duy Tâm đi tới trước mặt Vân Diệp Khai, nàng đưa tay phải ra "Thanh kiếm này cho ta mượn sử dụng!"
Không cần nàng nhiều lời, hắn cũng biết được suy nghĩ trong lòng nàng. Hắn đưa tay nắm lấy thanh kiếm, sau đó trao vào tay nàng.
"Ta cho ngươi đánh lén này!" Long Duy Tâm nổi giận gầm lên một tiếng, con mắt nhìn chằm chằm vật cách đó không xa. Nàng hét lớn một tiếng, nhanh chống nhấc theo bảo kiếm xông ra ngoài.
Bạch Triển Cực nhìn theo ánh mắt của Long Duy Tâm, y sửng sốt, Long Duy Tâm điên rồi sao? Ở đó cái cái gì đâu chứ?
Lúc này, Hoàng kim xà yêu dùng ánh mắt phức tạp nhìn Long Duy Tâm, thật sự thì không thể phòng được kiểu đồng loại tàn sát lẫn nhau này ư?
Chỉ có Vân Diệp Khai là mang theo nụ cười cưng chìu nhàn nhạt nhìn tiểu yêu tinh bởi vì hắn mà đang nổi giận, trông nàng thật là đáng yêu.
"Cọt kẹt ——" lại là một tiếng kêu chói tai vang lên, thanh kiếm trong tay Long Duy Tâm vẽ ra độ cong màu vàng, hai cái đầu còn sót lại của ba con tắc kè hoa lại bị chặt xuống một cái, cái thân thể to lớn xuất hiện trong tầm mắt mọi người lần nữa.
Thừa dịp có cơ hội tốt, Long Duy Tâm cười lạnh một tiếng, nàng giơ trường kiếm về phía con tắc kè hoa cuối cùng đang phát ra tiếng kêu, đang muốn chém xuống thì đúng lúc...
"Dừng tay!" Hoàng kim xà yêu đột nhiên lên tiếng quát ngưng lại, mặc dù chỉ là tiếng nói non nớt của hài tử nhưng chất chứa đầy ý lạnh thấu xương.
Long Duy Tâm giơ trường kiến lên, tắc kè hoa nhân cơ hội mà bỏ chạy lần thứ hai, chúng biến mất không còn thấy bóng dáng.
Sau đó Hoàng kim xà yêu lê từng bước chân nhuốm đầy máu đến chỗ Long Duy Tâm, nó đang muốn mở miệng nói thì Vân Diệp Khai đã nói trước: "Thắng làm vua thua làm giặc là nguyên tắc sinh tồn của thế giới này, cho dù ngươi mạnh tới đâu đi nữa thì cuối cùng cũng không thể sai khiến hết được đồng loại của mình."
Hài tử tóc vàng bước một bước rồi quay đầu lại nhìn về phía Vân Diệp Khai, Hai nam nhân tóc vàng một lớn một nhỏ, trên người toàn là máu tươi, điều này khiến người ta sinh ra ảo giác là hai cha con đang đối chọi nhau.
Vân Diệp Khai chậm rãi cười một tiếng nói: "Bất quá nếu như ngươi cố ý muốn uy hiếp lời ta nói, ta cũng sẽ không ngồi yên mà nhìn được. Đương nhiên, còn có lọ thuốc giải này..."
Lông mày hài tử tóc vàng vặn vẹo đến cực độ, nó nên lựa chọn như thế nào đây? Ở thời khắc hài tử tóc vàng cúi đầu suy nghĩ thì âm thanh lành lạnh từ miệng Long Duy Tâm vang lên.
"Cẩn thận!"