• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit + beta: Dạ Nguyệt

Vân Diệp Khai nhìn thấy người đến, lông mày hắn khẽ nhíu lại. Có thể thấy được người đến là người hắn không muốn tiếp đãi.

"Hồ ly tinh, còn không mau buông tay nhi tử của ta ra!" Người đến nhìn chằm chằm đôi bàn tay của hai người đang nắm chặt, sau đó mở miệng lớn tiếng nói.

Nhi tử?

Xưng hô thân mật như vậy, vả lại đối phương một thân tráng lệ hào nhoáng thì không khó đoán ra, đây chính là hoàng hậu Đông Ly quốc.

Long Duy Tâm từng nghe Vân Diệp Khai nói hắn tuy là thái tử Đông Ly quốc nhưng lại không phải do hoàng hậu sinh ra, mà là lúc Hoàng Đế Hoàng ra ngoài du ngoạn bất ngờ gặp và nhận hắn. Khi hắn theo hoàng đế vào trong cung thì hoàng đế chỉ có một nhi tử tên Vân Diệp Hạo nhưng thể nhược của Vân Diệp Hạo nhiều bệnh không thể gánh nổi trọng trách. Lần đầu tiên hoàng đế nhìn thấy Vân Diệp Khai liền yêu thích vô cùng, ông đem Vân Diệp Khai ở bên cạnh mình, ban tên là Vân Diệp Khai, đồng thời lập hắn thành Thái Tử và tuyên bố với dân chúng rằng Vân Diệp Khai là do hoàng hậu sinh ra.

Hoàng hậu sao?

Long Duy Tâm cười lạnh một tiếng, trong mắt nàng loé ra vẻ giảo hoạt. Nàng ta dám mắng nàng là hồ ly tinh, nàng không cần biết đối phương là ai, lời nói có mục đích gì nhưng dám mắng nàng thì phải trả giá thật lớn!

"Ta nghe rằng trời sinh hồ ly tinh phải xinh đẹp mỹ miều, thanh xuân phơi phới, chưa bao giờ thấy hồ ly tinh nào lại già như vậy, thực sự là ta được mở rộng tầm mắt. Nhân vật chính đúng là có chút không bình thường." Long Duy Tâm không nhanh không chậm mở miệng, nàng dễ dàng đem chữ "Hồ ly tinh" này vứt lại trên mặt hoàng hậu.

Con ngươi Vân Diệp Khai lóe lên, tiểu yêu tinh này quả thực không phải là người chịu thua thiệt, xem ra không cần hắn ra tay rồi. Quyết định xong ý tứ, sau đó Vân Diệp Khai vẫn ung dung đứng nhìn. Một bên là dưỡng mẫu của hắn, một bên là tiểu yêu tinh nàng, trên khuôn mặt hắn vẫn bình tĩnh không hề lo lắng, từ đầu đến cuối hắn đều nhàn nhạt mà nhìn, đây chưa phải là lúc hắn lên tiếng.

Tuổi già sức yếu?

Nàng ta chính là hoàng hậu, nhưng bất quá cũng chỉ ba mươi mấy tuổi, vẫn đang trong giai đoạn thanh xuân xinh đẹp, cư nhiên lại bị Long Duy Tâm nói thành tuổi già sức yếu! Bất luận là nữ nhân ở thời kì nào cũng đều để ý khi bị ai đó gọi là già, huống chi là giai nhân sống trong chốn hậu cung phức tạp.

Hoàng hậu vốn nên tức giận nhưng lúc này lại chưa phát hỏa.

Hoàng hậu nhìn về phía nữ tử bên cạnh Vân Diệp Khai, hai hàng lông mày của nàng ta hơi nhíu lại, dáng vẻ đoan trang cao quý hướng chỗ Long Duy Tâm đi tới. Hoàng hậu âm thầm đánh giá, nữ tử này sống lưng thẳng tắp, là người kiêu ngạo. Nàng không chỉ có hình dạng xuất chúng, hơn nữa tâm tư kín đáo, nàng bị làm khó nhưng không có thẹn quá thành giận, còn dùng câu nói đó trả lại đối phương, quả là khôn khéo. Nhưng nếu nàng chỉ dựa vào điểm khôn khéo này để giành lấy chức Thái Tử Phi thì không dễ thế đâu? Nàng không đạt tới cấp bậc Kiếm Tôn mà muốn làm con dâu hoàng thất, nằm mơ!

Hoàng hậu từng bước một đi tới chỗ Long Duy Tâm, loại ánh mắt cao ngạo kia làm Long Duy Tâm không thoải mái, theo bản năng nàng đẩy tay Vân Diệp Khai một cái, muốn hắn đối phó hoàng hậu. Nàng không sợ nàng ta, chỉ là nàng không muốn làm Vân Diệp Khai khó xử.

Nhưng mà động tác của nàng lại khiến hoàng hậu sinh ra hiểu lầm lần hai, hoàng hậu nhìn tay hai người vẫn lồng vào nhau, sau đó chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía Long Duy Tâm, biểu hiện trở nên hơi xem thường, nói ra: "Ngươi là người thông minh, có mấy lời không cần phải nói quá mức, ngươi chỉ cần nhớ kỹ, Thái Tử không phải ngươi có thể tùy tiện nghĩ tới."

Hoàng hậu nói xong liền đưa mắt quan sát vẻ mặt Vân Diệp Khai nhưng chưa phát hiện bất kỳ điều gì khác thường ở hắn. Vì thế hoàng hậu càng nhận định rằng Long Duy Tâm cố tình bám chặt thái tử.

Thì ra là như vậy, xem ra hoàng hậu đã hiểu lầm rồi. Long Duy Tâm nể tình hoàng hậu vì quan tâm đến con trai nên mới nhục mạ nàng như thế, nàng quyết định không tính toán nữa.

Nhớ đến chuyện này, Long Duy Tâm đang muốn mở miệng nói thì hoàng hậu lại lên tiếng nói trước: "Hoàng nhi của Bổn cung chính là một thân Chân Long , mà ngươi chỉ là một thảo dân bình thường, ngươi thấy người sang nên bắt quàng làm họ hay muốn hưởng hết vinh hoa phú quý, làm vậy ngươi cảm thấy vui vẻ sao, nhưng việc này khiến Bổn cung vô cùng bất mãn."

Ngữ khí Hoàng hậu bình tĩnh khác thường, càng không có cố ý vênh váo hung hăng, nhưng nó như muốn đem người ta áp đảo xuống dưới.

Đối mặt với sự nhục mạ như thế thì chỉ cần là người kiêu ngạo đều sẽ phủ nhận quan hệ cùng thái tử ngay lập tức, thậm chí có khi vì mặt mũi cùng tôn nghiêm của mình mà sẽ chửi bới Thái Tử để chứng minh bản thân không hề bắt quàng làm họ.

Nhưng mà, hoàng hậu tính sai rồi, Long Duy Tâm không phải kiểu người biết khó sẽ lui.

Không sai, nàng là người kiêu ngạo, nhưng nàng khác với tất cả bọn họ.

Hoàng hậu đưa mắt lạnh nhìn Long Duy Tâm, chờ đợi phẫn nộ của nàng, chỉ có điều sự tình phát triển ngoài dự liệu của nàng ta.

"Ngươi nói sai rồi, là bảo bối của hoàng hậu dây dưa với ta đến cùng.!"

Dứt lời, chỉ nghe tiếng "Đùng" vang giòn, năm ngón tay của Long Duy Tâm không chút lưu tình đã đánh vào gò má Vân Diệp Khai.

Con ngươi Vân Diệp Khai phát lạnh, tựa hồ còn có một tia bi thương, tiểu yêu tinh này lại đánh hắn! Động tác của Long Duy Tâm mặc dù nhanh, nhưng khi Long Duy Tâm giương tay hắn vẫn thấy rất rõ ràng, chỉ có điều hắn không nghĩ đến nàng thật sự dám đánh hắn, thật sự cam lòng đánh hắn!

Không có một âm thanh.

Một cơn gió thổi tới, vạt áo màu trắng của Vân Diệp Khai phát ra tiếng vang rì rào thật chói tai.

Hiện tại, Hoàng hậu bị hành động của Long Duy Tâm làm giật mình, theo bản năng nàng ta cầm khăn tay đặt ở trước mặt để che đi dung nhan đang bàng hoàng thất sắc kia.

"Hoàng hậu nương nương chắc là thấy được, người không chịu buông tay đích xác không phải ta!" Long Duy Tâm nói xong liền giơ đôi bàn tay đang nắm chặt lên, cố ý khiêu khích nhìn về phía hoàng hậu.

Vân Diệp Khai đương nhiên sẽ không buông tay, bằng không nếu trêu chọc đến đám người ngoài kia thì hậu quả khó mà lường được. Huống chi bây giờ hắn không thể để thực lực bị bại lộ, cho dù vô tội trúng phải một cái tát của nàng, hắn vẫn không buông tay, mà điểm này Long Duy Tâm đương nhiên biết.

Bất quá nói đi phải nói lại, cái tát mà Vân Diệp Khai chịu cũng không hề oan uổng. Người ta có câu nói 'cha nợ con trả', mẹ hắn gây ra họa thì kẻ làm con như hắn phải gánh chịu là lẽ tất nhiên. Ách, tuy rằng là ngụy biện nhưng ở thời điểm vung cái tát thì trong lòng Long Duy Tâm đã suy nghĩ như vậy.

"Ngươi, ngươi, làm càn! Ngươi dám động thủ đánh Thái Tử!" Đến nửa ngày Hoàng hậu mới mở miệng phát ra âm thanh.

"Đánh xong rồi, nếu ta nói không dám thì Hoàng hậu nương nương sẽ tin sao?" Long Duy Tâm bước lên trước, còn cố ý vẩy vẩy tay, cái vẻ mặt hung hăng đánh người còn sợ đau tay của nàng thật khiến người ta phải thổ huyết.

Hoàng hậu không hổ là nhất quốc chi mẫu, rất nhanh nàng ta đã bình tĩnh tâm thần, tuy rằng sắc mặt Vân Diệp Khai tối sầm lại nhưng hắn không nói một lời. Hoàng hậu thầm nghĩ: 'Quả thực như dã nha đầu này nói, là hoàng nhi dây dưa cùng nàng'. Hoàng hậu ho nhẹ một tiếng, mở miệng nói: "Là Bổn cung trách lầm cô nương, nếu cô nương đã không có ý với hoàng nhi thì hãy để ta thay cô nương tìm một hôn sự tốt hơn."

Ngữ khí của Hoàng hậu mặc dù bình thản nhẹ nhàng, không giống với người vừa mới bị chọc tức, ngay cả xưng hô với Long Duy Tâm cũng khách khí rất nhiều.

Long Duy Tâm giương môi nở nụ cười, một giây sau động tác của nàng làm mọi người kinh ngạc đến rơi cằm.

"Chụt!"

Tiếng vang lanh lảnh, Long Duy Tâm đưa miệng đến bên má của Vân Diệp Khai hôn một cái.

Một tay của Long Duy Tâm nắm chặt một tay của Vân Diệp Khai, một tay vòng quanh trên cổ Vân Diệp Khai, nét mặt tươi cười như hoa quay đầu nhìn về phía hoàng hậu, mở miệng nói "Hiện tại ta cảm thấy ở cùng Thái Tử cũng không tệ, không bằng Hoàng hậu nương nương đem Thái Tử chỉ hôn cho ta là được rồi."

Cái gì!

Đây quả thật là chuyển biến lớn đến một trăm tám mươi độ, thật sự là thử thách năng lực chịu đựng của hắn rồi.

Vân Diệp Khai sững sờ, lập tức khẽ cười thành tiếng. Tiểu yêu tinh này đánh một cái lại hôn hắn một cái sao? Bất quá, hắn yêu thích, ha ha ha!

Thật vất vả Hoàng hậu mới bình tĩnh trở được, nhưng một lần nữa hoàng hậu lại ngây người bởi hành động của Long Duy Tâm. Hoàng hậu nhìn thấy gì? Nàng ta bỗng nhiên hoài nghi rằng mình có làm điều gì sai trái hay không?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK