Vân Diệp Khai mang Long Duy Tâm trở lại bên trong phòng, cẩn thận giúp nàng lau sạch, sau đó xử lí một chút vết thương.
"Ngươi có tên tuổi sao?" Thời điểm Vân Diệp Khai cúi đầu, một sợi tóc màu vàng óng xẹt qua gò má, cao quý mà tùy tiện. Trên mặt hắn xuất hiện một nụ cười tuy ôn nhu lạnh nhạt nhưng cũng rất tự nhiên, không giống như người đang không khỏe.
"Ta tên Long Duy Tâm, Vân Diệp Khai, xin chào." Long Duy Tâm nói xong, liền đưa tay phải ra, tỏ rõ lễ phép.
Vân Diệp Khai nhìn thấy Long Duy Tâm duỗi bàn tay trắng nõn ra, đột nhiên lấy ra một bình đan dược, mỉm cười đưa cho nàng. Long Duy Tâm hơi sững sờ, nàng quên mất, nơi này không có lễ tiết nắm tay, sau đó liền thoải mái tiếp nhận, cho vào miệng.
Nhìn vết thương to to nhỏ nhỏ trên người chỉ trong nháy mắt mà hoàn toàn biến mất không dấu vết, Long Duy Tâm không khỏi trợn to hai mắt, đây đúng là thần đan, cho dù có là công nghệ mới của thế kỷ hai mươi mốt cũng không làm được. Không đầy một lúc, Long Duy Tâm liền cảm thấy bản thân mình tràn trề sinh khí. Nàng nhớ trước đó hắn cho mình ăn một viên đan dược lại ngủ hai ngày, sau khi tỉnh lại có thể hoá thành hình người lâu như vậy mà Linh lực dồi dào như trước, trong mắt loé ra ánh sáng, mở miệng hỏi: "Những đan dược này, mua ở nơi nào?"
Mua? Đừng nói giỡn, Vân Diệp Khai lấy ra những bình đan dược này, nó không phải vật phẩm bình thường, nếu tùy tiện lấy một viên ra bên ngoài, đều sẽ sáng mù mắt mọi người. Toàn bộ Đông Ly quốc, ngoại trừ Vân Diệp Khai, sợ là không có người nào có thể tùy tiện lấy ra thứ đan dược trân quý như thế.
Vân Diệp Khai cười nhạt, không hề trả lời nghi vấn của Long Duy Tâm, mà mở miệng nói: "Những đan dược này, nếu như ngươi muốn, tới chỗ của ta lấy là được."
"Ta với cái thế giới này vẫn còn lạ lẫm, ngươi có thể nói cho ta nghe một chút không? Tỷ như trong miệng Tiểu Bạch, trung cấp Kiếm Si là gì?." Long Duy Tâm nháy đôi mắt đen linh động tràn ngập ý tứ, nhìn về phía Vân Diệp Khai.
"Được." Vân Diệp Khai mỉm cười gật đầu, sau đó liền bắt đầu nói cho Long Duy Tâm nghe. Trong vòng một canh giờ, Long Duy Tâm không ngừng đặt câu hỏi, Vân Diệp Khai kiên nhẫn giảng giải cho nàng. Rốt cuộc đối với thế giới này, Long Duy Tâm cũng hiểu được một ít.
Quốc gia này gọi là Đông Ly quốc, là quốc gia lớn nhất trên thế giới hiện nay, chung quanh có một ít quốc gia nhỏ, đều là dựa vào Đông Ly quốc mà sinh tồn, có thể coi là thiên hạ nhất thống. Mà những người của thế giới này, thượng võ rất phổ biến, làm một cường giả đứng đầu thế giới. Những người Đông Ly quốc đều tu luyện kiếm thuật, được gọi là người cầm kiếm, căn cứ vào đẳng cấp kiếm khí chia làm kiếm Sĩ, Kiếm Si, Kiếm Tôn, Kiếm Thánh, kiếm Tiên. Mỗi cấp bậc đều sẽ chia làm cấp thấp, trung cấp, cùng cao cấp.
Mà Đông Ly quốc có mấy vạn nhân khẩu, nhưng không có một vị kiếm Tiên nào, Kiếm Thánh vẻn vẹn có hai vị mà thôi. Kiếm Tôn có trăm người, mà phần lớn còn lại là Kiếm Si cùng kiếm Sĩ.
Ngoại trừ người cầm kiếm ra cũng sẽ có một số người lựa chọn Luyện Đan Sư hoặc là Tuần Thú sư.
Tên như ý nghĩa, Luyện Đan Sư chính là luyện chế các loại đan dược, cung cấp cho người cầm kiếm hoặc là khế ước sủng sư thú; mà Tuần Thú sư, là những người thuần hóa các loại linh thú, để bản thân sử dụng, nhưng đại đa số trong mắt mọi người, súc sinh chính là súc sinh, cho dù được người sử dụng, cũng sẽ không được nhân loại coi trọng, chúng chỉ được xem là công cụ chiến đấu.
Long Duy Tâm nghe được nơi này, trong lòng cả kinh, nàng bây giờ là một con rắn, còn bị người nhận thức thành xà yêu, nếu lại có người cầm kiếm đi trừ yêu, nàng không phải sẽ trở thành chuột chạy qua đường sao? Hoặc bị một Tuần Thú sư đem thành khế ước thú sủng, nàng làm sao trở về Long Giới, làm sao báo thù đây!
"Ngươi sắp biến trở về nguyên hình rồi." Long Duy Tâm cảm giác linh khí ở trên người càng lúc càng ít ỏi, Vân Diệp Khai mở miệng nói.
"Không thể nào."
Long Duy Tâm vừa mới nói xong câu đó, liền cảm giác được thân thể của chính mình phát sinh biến hóa, trong khoảnh khắc, nàng lại biến trở về thành con rắn nhỏ màu đỏ.
Trời ạ, một hồi thay đổi thành rắn, một hồi thay đổi thành người, không thể như Bạch Triển Cực, tùy thời mà khống chế sao?
Vân Diệp Khai đột nhiên nở nụ cười tà mị, đem Long Duy Tâm đặt ở trên bàn, mở miệng nói: "Làm sủng vật của ta được chứ?"
Âm thanh của nam tử như mặt nước làm toàn thân rắn nhỏ chấn động dữ dội. Long Duy Tâm thầm nghĩ không ổn, về sau nàng hóa thành thân rắn, vốn là tay trói gà không chặt, nếu ở trước mặt người đàn ông mạnh mẽ này đồng ý khế ước, nàng căn bản không có đường thể trốn, làm sao bây giờ!
Nhưng Vân Diệp Khai cho nàng cảm giác sâu xa không lường được, tuy rằng hắn cứu nàng, chứa chấp nàng, nhưng nàng vẫn biết hắn là một nam nhân nguy hiểm, ai biết bề ngoài ôn nhuận như ngọc còn bên trong sẽ như thế nào?
Vân Diệp Khai nhìn thấy ánh mắt cảnh giác của Long Duy Tâm, trên môi liền nở một nụ cười thật sâu, càng ngày càng cảm thấy Tiểu Xà Yêu này đáng yêu đến cực điểm.
Vân Diệp Khai cắn phá ngón trỏ, chậm rãi áp sát, Long Duy Tâm hướng về sau đem thân thể co rút kịch liệt, nhìn ngón tay đang nhỏ máu ở trước mắt, Long Duy Tâm từng bước lùi về sau.
"Không muốn?" Vân Diệp Khai ôn nhu nở nụ cười, dừng lại một chút, sau đó khẽ thở dài, "Cái kia ta quyết định là được rồi." Dứt lời, liền đem ngón tay rút về.
Long Duy Tâm còn không kịp thở ra một hơi, bỗng nhiên ngẩn ra, á...nàng lại bị gài bẫy!