• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trên chín tầng trời, tại thế giới Long tộc, sương mù lượn lờ, như mộng như ảo. Bên hồ Thâm Lam vắng vẻ, một ngọn lửa màu đỏ chợt lóe lên, dừng lại phía trên đầm. Lúc này mới rõ, giai đoạn trưởng thành của Xích Long đã bắt đầu.

Xích Long xoay quanh phía trên hồ, lúc xa lúc gần, lúc cao lúc thấp, tựa hồ như đang tìm kiếm gì đó, nhưng lại không có.

Trong ánh mắt Hắc Long chợt hiện lên vẻ thất vọng, lập tức độ lửa xoay đuôi rồng một cái, Xích Long liền biến thành một thiếu nữ.

Thiếu nữ này tầm mười bảy, mười tám tuổi, mái tóc dài đỏ như lửa, khuôn mặt nhỏ hoàn mỹ, ở giữa trán và đôi lông mày là viên Linh thạch đỏ, thân mặc một áo ngực lụa mỏng, không gió mà bay, phác họa ra đường cong của nữ tử.

Nàng là nữ Long Vương duy nhất, công chúa của Long giới, Long Duy Tâm.

“Công chúa, ở chỗ này không có đồ ăn.”

Thị vệ thân mang áo giáp màu xanh, đứng ở bên kia hồ, hướng về Long Duy Tâm hô to.

Long Duy Tâm nghe vậy, trong nháy mắt liền đến bên chỗ thị vệ đang đứng, đưa đôi hài đồng như trong suốt nhìn tên thị vệ tội nghiệp kia nói:

“Nhưng Bổn công chúa đã mười năm nay không ăn cái gì, cái bụng ta đang đói!”

“Công chúa ngoan, người quên lời của vương thương nói rồi sao? Ba mươi năm nay vì long thể của người, người không thể ăn một cái gì hết!” – Tên thị vệ khuyên, vừa nhớ về mười năm trước. Vì quá sơ sẩy, bọn hắn bị vị công chúa này qua mặt, miệng rồng mở lớn, một hơi ăn hết toàn bộ thức ăn dự trữ mười năm của Long giới, dẫn đến thiếu một chút bạo thể mà chết. Vì công chúa long thể khỏe mạnh, Long vương liền hạ lệnh: Ba mươi năm không cho nàng ăn gì ở Hà Đông Tây.

“Ô…ô…” – Vừa nghe đến không được ăn gì, Long Duy Tâm liền “Oa” một tiếng, gào lên khóc, nước mắt nước mũi hết thảy chảy thành dòng xuống không ngừng. Điệu bộ giống như một đứa trẻ ba tuổi không được ăn kẹo.

Không sai, Long Duy Tâm này mang dáng dấp của thiếu nữa mười bảy, mười tám tuổi nhưng ý nghĩ lại không khác gì đứa trẻ ba tuổi. Căn bản, nàng là tiểu Long thông minh lanh lợi, có Linh lực tu hành thiên phú cực cao ở Long tộc, nàng vẻn vẹn ba trăm tuổi, ca ca tỷ tỷ tu hành bảy tám trăm năm cũng không bằng. Chỉ tiếc, tình giấc lại sau một trăm năm, không giải phóng được thần hồn liền ném đi, nên hôm nay biến thành dáng dấp như vậy.

Sau khi tự ném thần hồn đi, Long Duy Tâm liền trở thành kẻ tham ăn ở Long giới, gặp phải đồ ăn liền bước không ra chân, không nhúc nhích được.

“Công chúa!”

Thị vệ của Long Duy Tâm lúc thấy nàng khóc lóc, tay chân luống cuống, một tiếng chất phát truyền đến. Cách đó không xa, một người đàn ông trung niên mặc áo bào màu tím bước tới.

Người đó chính là Tả Hữu trưởng lão ở Long giới, cũng là một phụ tá đắc lực của Long Vương.

“Tả trưởng lão!” – Thị vệ cúi đầu cung kính hành lễ.

“ Tả thúc thúc!” – Long Duy Tâm thấy có người đến, lập tức nín khóc, chạy đến bên Tả thúc thúc của mình.

“Công chúa ngoan, thúc thúc dẫn con đi chơi.” – Tả Hữu nhẹ nhàng nói, cười hiền xoa đầu Long Duy Tâm.

Long Duy Tâm liền gật đầu, đối với nàng Tả thúc thúc là người tốt nhất. So với phụ vương nàng, so với tất cả mọi người Tả thúc thúc là người giỏi nhất. Bởi vì chỉ có Tả thúc thúc mới cho nàng ăn ngon. Long Duy Tâm như một đứa trẻ, kéo tay áo thúc thúc dẫn đi.

Chỉ còn lại thị vệ kia ở lại, hắn âm thầm thở dài: “Long Vương ứng thiên mệnh đi đầu thai ở nhân gian, tuy Long giới do hai vị trưởng lão cùng canh giữ, nhưng vị công chúa này, mặc dù tâm trí không đồng đều, nhưng thân tu vi cực cao. Sợ ngoài Tả trưởng lão ra thì không có người nào làm được gì vị công chúa trẻ con này!”

Hồ Long Thần Cổ, mặt hồ trong suốt thấy tận đáy, đáy hồ bám đầy rong như tấm nệm. Hồ Long Thần Cổ này so với hồ Thâm Lam kia có vẻ nhỏ hơn nhưng linh khí nồng nặc hơn.

Hồ Long thần Cổ luôn có màu sắc rực rỡ, cỏ xanh mọc xung quanh, giữa hồ có đóa sen màu xanh biển, Lam Linh khí lưu chuyển sinh huy, Lam Liên bên trên, có vật hình cầu nào đó màu nhũ trắng, như trân châu, xung quanh phát ra ánh sáng, lơ lửng trên không trung.

Linh khí từ hồ Long hần toát ra, do vật hình cầu màu nhũ này tản ra.

Long Duy Tâm cùng Tả minh nghỉ chân đứng cách hồ Long thần cổ ở khoảng cách nhất định.

“Tả thúc thúc, đây là cái gì?” – Long Duy Tâm chỉ vật hình cầu đang phát sáng trước mặt, nháy mắt nghi hoặc hỏi.

“Đó là Long Châu.” – Tả minh ánh mắt phức tạp nhìn Linh khí bên trong Long Châu, nhẹ nhàng nói.

Long Duy Tâm nghiêng đầu, đưa ngón cái đến đôi môi đỏ ửng nhẹ nhàng mút vào một cái, rồi hỏi: “Phụ Vương nói, Long Châu là bảo bối, nhưng tại sao bảo bối lại ở đây?”

Tả minh khóe miệng nở nụ cười quái dị khi nghe câu hỏi, rốt cuộc ngày đó cũng đến. Ông cúi đầu, nhìn về phía Long Duy Tâm trả lời: “Long Châu đương nhiên là bảo bối, bởi vì nó là đồ ăn ngon nhất dưới Hạ giới.”

Long Duy Tâm vừa nghe, hai mắt sáng rực lên, nuốt từng ngụm nước bọt thèm thuồng nhìn về phía Long Châu.

“Công chúa muốn ăn không cần nói, đi lấy là được rồi, Tà thúc thúc còn có việc phải đi trước.” – Tả Minh yêu thương xoa đầu Long Duy Tâm, xoay người rời đi. Khuôn măt tràn ngập yêu thương kia trong nháy mắt chuyển sang nụ cười tàn nhẫn nguy hiểm.

Long Duy Tâm nhìn chằm chằm không chớp mắt viên Long Châu, từng bước từng bước tiến về phía trước, trong đầu cứ vẩn vơ câu nói của Tả thúc thúc: “Dưới hạ giới là món ăn ngon lành nhất.”

Nàng nhảy lên một cái, hóa thành Xích Long, phát ra tiếng “rống” hưng phấn, rồi chộp lấy Long Châu bay đi mất.

Tả Minh thật ra không rời đi, hắn núp sau cây cổ thụ gần đó, nhìn Long Duy Tân như thiêu thân đâm đầu vào lửa hệt Long thần cồ. Một bên khóe miệng cong lên, câu dẫn ra một nụ cười âm hiểm.

Vì vừa từ hồ Long Thần Cổ bay tới biên giới, một cổ không khí vô hình doạ người từ sơn đảo mà đến, suýt chút nữa Long Duy Tâm bị hất bay ra ngoài. Đột nhiên, nàng lùi về phía sau, thân rồng đột nhiên run lên.

“Ai ôi!”

Long Duy Tâm cố ổn định thân hình, nghiến răng khiêng xuống, lẽ nào muốn ăn ngon đều khó bắt đến như vậy sao?

Lại liếc nhìn cái linh khí bên trong Long Châu, Long Duy Tâm nuốt ngụm nước bọt thứ hai.

Không được!

Nàng nhất định phải ăn được món ngon lành nhất Hạ giới.

“Rống——”

Ngẩng đầu rồng lên, tức giận ngâm vang một tiếng, sau liền thả ra rất nhiều Linh vực tu vi, tốc độ tăng lên đến cực hạn, hung hăng hướng về viên Long Châu.

Một tiếng “Phốc” vang lên, giống như là chọc thủng một tầng giấy ở cửa sổ, Long Duy Tâm xuyên qua tầng ngoài của vùng cấm chế. Nàng còn chưa kịp cười, tiếng sấm rền rĩ, chớp giật đan xen nhau.

“Ầm ầm ầm —— "

“Tạch…!”

Đầu tiên là tiếng sấm nổ vang trời, hồ cổ Thần Long lúc đầu nước trong suốt thấy cả đáy, cấp tốc tại xung quanh Lam Liên màu sắc liền thay đổi thành đen.

Tiếp theo là tiếng sấm đánh giữa trời, Long Duy Tâm xông thẳng tới.

Tia sáng từ mắt lóe lên, trong nháy mắt, thân rồng phía bên trái chuyển sang màu đỏ thẫm phiến diện, mặc dù đã thoát dược, nhưng tâm trí của Long Duy Tâm hệt một đứa trẻ ba tuổi. Nàng từ khi ra đời bốn trăm năm nay, chưa từng gặp phải việc mạo hiểm.

Nhưng, lúc này chỉ là mới bắt đầu.

“Tạch…!”

“Tạch…!”

Tiếp theo một tiếng âm thanh vang dội cùng ánh chớp từ trên trời giáng xuống, để Long Duy Tâm không có chỗ để trốn, cuối cùng né không kịp, chiếc đuôi rồng màu đỏ bị đánh đến đen khịt. Nàng nghiến răng đau điếng, kêu rên không thôi.

Bị đánh trúng ngày càng nhiều, một khối lớn vảy màu đỏ kia từ từ rơi xuống trong cổ đàm, nhưng kích không nổi một chút bọt nước liền trở nên yên lặng. Chính lúc này, nàng đang đối mặt với thủ hộ Lông Châu cổ lão trân pháp. Cho dù tu vi cao cỡ nào thì vẫn không đủ sức đánh, chỉ có thể né trái né phải.

Long Duy Tâm nàng có thể kiên trì được bao lâu?

“Công chúa!”

Một tiếng bao hàm sự lo lắng, khiếp sợ chất phác bên trong âm vang lên, người đến toàn mặc áo đen, lưng hùm vai gấu, trên má trái vết tích từ tai kéo dài đến khóe miệng, xem ra rất đáng sợ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang