Huyền Linh đại lục, Chư Thiên chi mộ.
Không một ai biết được khởi nguyên của đại lục này, cũng như không một ai biết được những gì nó đã trải qua. Nơi đây dường như là một mảnh đất bị thời gian lãng quên, Đại đạo không thấy, Thần Ma tuyệt tích.
Đại lục bị đại dương chia tách thành bốn châu, ba đảo, khoảng cách giữa các khu vực vô cùng xa xôi. Mà nơi Vân Mộ sinh sống, là vùng đất nằm ở cực Nam của đại lục Huyền Linh - Nam Ly Châu.
Thế lực trên Nam Ly Châu vô cùng phức tạp, giữa ba đại vương triều luôn xảy ra chiến tranh, lại có thêm chính tà cửu tông, ngũ phương hào phú, mỗi thế lực làm chủ một phương, có thể nói là một vùng đất hỗn loạn.
Vân Mộ là người Đại Lương cổ quốc thuộc quyền khống chế của Cổ Càn vương triều.
...
Lần nữa trở lại gian phòng, Vân Mộ yên lặng ngồi xếp bằng trên giường gỗ, sắp xếp lại những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu.
Ba ngày sau là ngày mười lăm tháng tám, cũng chính là Trung Thu, không những thế đó cũng là ngày Vân gia mở Khải Linh đài.
Khải Linh đài là phương pháp duy nhất có thể thức tỉnh linh khiếu, mà linh khiếu chính là chìa khóa để luyện hóa Huyền Linh.
Kiếp trước, bởi vì bản thân Vân Mộ bị trọng thương, lại thêm thiên phú chưa đủ, kết quả là đã bỏ lỡ nghi thức Khải Linh. Mà ở kiếp này, hắn đương nhiên không muốn tiếp tục bỏ lỡ cơ hội có thể thay đổi vận mệnh của bản thân này.
Huyền linh giả, đem hồn phách hoang thú luyện hóa vào trong linh khiếu, lấy khí huyết nuôi dưỡng, bên ngoài có thể chống lại kẻ thù, bên trong có thể tập hợp lực lượng, thiên biến vạn hóa, thông thiên triệt địa. Mà tu sĩ có được Huyền Linh, địa vị vô cùng cao quý, được người đời tôn xưng là “Huyền Giả”
Kiếp trước, Vân Mộ chính là một vị Huyền Giả, không những thế còn là một vị Huyền Tông mạnh mẽ.
Chẳng qua, quá trình thức tỉnh linh khiếu kiếp trước của Vân Mộ có chút li kì. Nguyên nhân là sau khi bị đuổi khỏi Vân gia, mẫu thân qua đời vì bệnh tật khiến bản thân hắn bị kích thích, do đó đã đáp ứng được điều kiện để thức tỉnh linh khiếu.
Nói một cách nghiêm túc thì lúc đó Vân Mộ khá là may mắn, lần này hắn đương nhiên sẽ không đi lại con đường cũ, càng không thể để cho bi kịch lặp lại.
Vấn đề là hiện tại bản thân hắn không chỉ đã mất hết tu vi, mà trong người còn bị thương rất nặng, cho dù chỉ đi lại thôi cũng vô cùng khó nhọc, làm sao có thể đủ sức leo lên Khải Linh đài, thức tỉnh linh khiếu?
"Chỉ còn ba ngày nữa, không biết liệu có đủ không!"
Trong lòng Vân Mộ hơi lo lắng, lông mài khẽ nhíu lại, trên mặt lộ ra vẻ ổn trọng không hợp với lứa tuổi.
Có được cả trăm năm trí nhớ khiến Vân Mộ cảm thấy vô cùng lo lắng về tương lai. Tuy nhiên, hắn sẽ không vì thế mà do dự hoặc mê mang, càng sẽ không sợ hãi hay tuyệt vọng, hắn biết rõ bản thân muốn làm gì, đang là gì và nên làm gì.
. . .
Nội viện Vân Phủ, Thính Phong tiểu trúc đình.
Lúc này, vợ chồng Vân Vượng đang quỳ gối ngoài trúc đình, không ngừng dập đầu xuống đất, thân hình run rẩy, vẻ mặt tràn đầy vẻ sợ hãi.
Trong trúc đình, một thiếu niên khoảng mười lăm, mười sáu tuổi đang tựa lưng trên ghế dài một cách lười biếng, tay hắn đang vuốt ve một chén trà nhỏ, vẻ mặt thờ ơ.
Vân Minh Hiên, đại thiếu gia phòng thứ ba của Vân gia, tư chất tiên thiên tứ khiếu, ngộ tính, thiên phú đều khá cao, tuổi chưa qua mười lắm đã là một Huyền Đồ Khai Khiếu trung kì, không những thế còn thuần thục một môn Huyền Linh thuật, tuyệt đối là một trong những thiên tài kiệt suất nhất trong số các đệ tử Vân gia cùng thế hệ.
Sau một lúc lâu, thiếu niên đặt chén trà trong tay xuống, thiếu kiên nhẫn nói: "Được rồi, được rồi, đừng dập đầu nữa! Không lại làm bẩn hết gạch xanh, phải thay mới. Quả thật là hai tên vô dụng, chút việc nhỏ như vậy cũng không làm được, nếu không phải vì nể mặt muội muội các ngươi, ta đã sớm sai người đem các ngươi vứt vào hồ nước làm thức ăn cho cá rồi.”
Thân hình vợ chồng Vân Vượng lập tức cứng đờ: “Minh Hiên thiếu gia, không … không phải như vậy …”
"Đủ rồi!"
Thiếu niên lạnh lùng ngắt lời đối phương: "Bổn thiếu gia chỉ quan tâm kết quả, không muốn nghe quá trình. Từ giờ trở đi, không cần biết các ngươi dùng biện pháp gì, trong vòng 3 ngày, phải khiến cho mụ đàn bà bị chồng ruồng bỏ cùng tên con hoang kia bị đuổi khỏi Vân gia, bằng không các ngươi cũng không cần tiếp tục ở lại Vân gia nữa, tự biết điều mà cút khỏi Lưu Vân trấn!"
Dứt lời, thiếu niên liền vung tay ly khai.
Vợ chồng Vân Vượng liếc mắt nhìn nhau, từ sợ hãi chuyển sang do dự, rồi trong ánh mắt dần dần xuất hiện vẻ tàn nhẫn.
. . .
"Hô …vù vù …"
Thanh âm hô hấp nhẹ nhàng mà đặc biệt.
Dưới ánh sáng lờ mờ của căn phòng, Vân Mộ cắn răng chịu đựng đau đớn từ các đốt ngón tay truyền đến, cả người ở trên mặt đất không ngừng tạo ra các tư thế kỳ quái. Lúc đứng, lúc ngồi, lúc ngửa người ra sau, lúc lại nằm xấp xuống, tay chân kết hợp linh hoạt, thần thái cực kì chuyên chú.
Cùng lúc đó, phần bụng của Vân Mộ cũng nhấp nhô một cách có quy luật, phối hợp với phương pháp hít thở khiến cho máu bầm ứ đọng trong cơ thể dần dần tan ra.
Pháp quyết rèn luyện này tên là “Vân Thể Thuật”, được dùng làm bài học vỡ lòng cho đệ tử Vân gia, tổng cộng có ba mươi sáu động tác, có tác dụng không nhỏ trong việc cải thiện thể chất, tăng cường sức mạnh, cũng có hiệu quả nhất định trong việc giúp cho máu bầm được lưu thông.
Từ năm ba tuổi, Vân Mộ đã bắt đầu tu luyện thuật này, dù cho trời đông rét buốc hay ngày nắng chói chang, dù cho đau đớn hay mệt mỏi đến đâu chăng nữa hắn cũng chưa bao giờ thả lỏng, kiên trì cho đến hiện tại cũng đã được chín năm. Có thể nói rằng hắn chính là người tu luyện “Vân Thể thuật” chăm chỉ nhất, cũng là người thuần thục pháp môn này nhất trong toàn bộ Vân gia.
Vốn dĩ với thiên phú cùng sự nỗ lực không ngừng của Vân Mộ, hắn nên sớm thức tỉnh linh khiếu mới đúng. Chỉ là, trời không thỏa lòng người, tuy thể chất và sức mạnh của hắn vượt qua những người bạn cùng tuổi không ít, nhưng tinh thần hồn lực lại phát triển vô cùng chậm chạp, mãi vẫn không thể nào bước vào cảnh giới thứ nhất. Mà những thiếu niên nhỏ tuổi hơn hắn, sức yếu hơn hắn lại sớm thức tỉnh linh khiếu, trở thành một Huyền Đồ chân chính.
Tinh thần hồn lực là gì?
Con người là sinh vật đứng đầu vạn linh, từ lúc sinh ra đã sở hữu “tam bảo”, huyết mạch là “Tinh”, nội tức là “Khí”, ý niệm là “Thần”, những thứ này cũng chính là những thứ mà người đời thường nói “Tinh Khí Thần”.
Mà tinh thần hồn lực chính là do “Thần” sinh ra, Huyền giả gọi nó là Niệm lực, không có hình dạng cố định, biến hóa khôn lường.
Tinh thần hồn lực mạnh hay yếu không do lực lượng quyết định, thêm vào đó nó giữ một vai trò vô cùng quan trọng trong việc thức tỉnh linh khiếu, tinh thần hồn lực bị thiếu hụt, đồng nghĩa với việc không có cách nào dẫn Tinh Thần chi lực vào trong cơ thể, còn nói gì đến việc thức tỉnh linh khiếu?
Người bình thường rất khó ngưng tụ tinh thần hồn lực, nhiều người nỗ lực cả đời cũng không thể đạt tới đệ nhất trọng, cảnh giới “Ý Niệm Như Một”. Lại có người từ lúc sinh ra đã có tinh thần hồn lực vô cùng dồi dào, tuổi chưa lớn đã có thể thức tỉnh linh khiếu, thành tựu kinh người.
Đây cũng là sự khác biệt giữa người thường và Huyền giả, một sự khác biệt không thể dung hòa.
Hiển nhiên, Vân Mộ thuộc về lớp người đầu tiên.
. . .
. . .
"Vù vù … hô …. "
Hít vào, thở ra, lại hít vào.
Thời điểm tu luyện, Vân Mộ cực kì tập trung, trong lòng không chút tạp niệm, đây là thói quen được hình thành sau nhiều năm khổ tu của hắn.
Không có thiên phú thì sao? Tư chất bình thường thì như thế nào?
Vân Mộ luôn tin rằng, chỉ cần luôn chú tâm làm thật tốt mọi chuyện, chắc chắn sẽ đạt được thành công, nếu như không thành công, đó là do bản thân còn chưa đủ cố gắng. Đây là đạo lý đầu tiên hắn học được từ lúc bắt đầu hiểu chuyện.
Gần nữa canh giờ sau, Vân Mộ đã hoàn thành ba mươi sáu động tác của “Vân Thể thuật” một cách khó nhọc, không hề sai lệch chút nào, thương tật bên trong cơ thể hắn cũng dần trở nên tốt hơn, những nơi bị tụ máu bầm cũng dần dần tan ra, tuy nhiên gân cốt và các đốt ngón tay vẫn vô cùng đau nhức.
Khi đã hoàn thành cả bộ động tác, Vân Mộ không hề dừng lại nghỉ ngơi mà tiếp tục diễn luyện lại từ đầu.
Sau khi lặp đi lặp lại “Vân Thể thuật” ba lần, ánh mắt Vân Mộ bỗng nhiên lóe sáng, khí thế toàn thân xuất hiện sự thay đổi.
Chỉ thấy mũi chân trái của hắn trụ vững trên mặt đất, chân phải nâng lên đặt trên đùi trái, tựa như dây leo quấn quanh cổ thụ, thắt lưng khẽ uốn, hai tay mở rộng, cả người hắn thoạt trông như một con gấu đang nhào về trước.
Đây là một tổ hợp động tác trọn vẹn tên là “Phi Hùng thức”, rõ ràng có sự khác biệt với ba mươi sáu động tác trước đó.
Trên thực tế, “Vân Thể thuật” tên đầy đủ là “Vân Thể Thiên Phong thuật”, tổng cộng có một trăm lẻ tám động tác, do tổ tiên Vân gia trong lúc quan sát sự biến hóa của mây trời sang tạo ra. Đây là một bộ pháp quyết luyện thể, có tác dụng rất tốt đối với việc cải thiện thể chất.
Đáng tiếc, Vân gia sau mấy lần gia biến dần trở nên suy bại, hiện tại cũng chỉ là một gia tộc bất nhập lưu, rất nhiều điển tịch đã bị thất lạc. Bộ “Vân Thể Thiên Phong thuật” này chính là trong một lần gia biến đã bị mất đi một nửa, chỉ còn lại nửa phần trước bao gồm các động tác trụ cột, còn những tổ hợp động tác tinh túy đã thất tung cùng với nửa phần sau của cuốn sách.
Theo thời gian trôi qua, bộ “Vân Thể Thiên Phong thuật” bị đơn giản hóa thành bộ “Vân Thể thuật”, dành cho đệ tử Vân gia luyện tập như một môn pháp quyết cơ sở, đến khi họ thức tỉnh linh khiếu thì bị vứt sang một bên, như một cuốn sách vô dụng.
Kiếp trước, trong lúc ra ngoài rèn luyện, Vân Mộ đã tình cờ đổi được bảy mươi hai thức phía sau của bộ “Vân Thể Thiên Phong Thuật” từ tay một vị Huyền giả trong một chợ nhỏ.
Nhờ vào bộ “Vân Thể Thiên Phong thuật” trọn vẹn, thể chất của Vân Mộ được cải thiện rất nhiều, nếu không, với thiên phú một khiếu ở kiếp trước của hắn, muốn đột phá đến cảnh giới Huyền Tông chỉ sợ còn khó hơn hái sao trên trời.
Đáng tiếc là lúc đó Vân Mộ đã trưởng thành, xương cốt đã cố định, phần sau của “Vân Thể Thiên Phong thuật” cũng chỉ luyện được ba mươi ba thức, những động tác còn lại khó có thể thực hiện được. Kiếp này, hắn chỉ mới mười hai tuổi, đây chính là kỳ ngộ lớn nhất của hắn. Hắn rất kỳ vọng vào tương lai, không biết liệu thân thể sẽ thay đổi như thế nào nếu tu luyện trọn bộ “Vân Thể Thiên Phong thuật” này.
. . .
"Vù vù vù!"
Vân Mộ hô hấp ngày càng dồn dập, chưa đến mười hơi thở sau đó, cả người hắn đã đầm đìa mồ hôi, thân thể run lên nhè nhẹ, máu huyết trong người di chuyển cực nhanh, đã sắp không thể kiên trì được nữa.
Khác với những chiêu thức trụ cột trước đó chỉ do một động tác cấu thành, Phi Hùng thức là một tổ hợp nhiều động tác, từ đỉnh đầu đến ngón tay, từ lưng đến ngón chân, mang lại cảm giác lực lượng tràn đầy. Hơn nữa còn cần phải xem cảnh tượng lúc gấu súc thế nhào về trước để làm cho hình và ý dung hợp một cách hoàn mỹ.
Do đó, thể lực của Vân Mộ tiêu hao cực kỳ nhanh chóng.
"Bành!"
Vân Mộ ngã nhào trên đất, hô hấp dồn dập, cả người như vừa bước ra từ trong nước.
“Thể lực còn chưa đủ, các đốt ngón tay vẫn còn quá đau nhức, động tác vẫn quá miễn cưỡng!”
Vân Mộ ngẩn người nhìn nóc nhà, trên mặt không hề lộ vẻ nản lòng thoái chí, trái lại hắn cực kì mừng rỡ. Hắn rất thích cảm giác này, khiêu chiến cực hạn của bản thân hết lần này đến lần khác, sau đó hưởng thụ thành quả từ chính nỗ lực của mình!
Sau khi nghỉ ngơi một lát, Vân Mộ lại đứng dậy tiếp tục luyện tập “Vân Thể Thiên Phong thuật”, vẫn là bắt đầu từ động tác đầu tiên, làm theo tuần tự, từ dễ tới khó