Cả kiếp trước lẫn kiếp này, Vân Mộ chưa từng đặt chân vào tầng thứ hai của Huyền Linh các.
Đây là một lầu các rộng rãi, không có quá nhiều bài biện dư thừa, càng không có nhiều đồ vật trang trí, sạch sẽ đơn giản, phong cách cổ xưa trang nghiêm. Từ đó có thể phán đoán được vị trưởng lão ở nơi này là một tu sĩ thích thanh tĩnh.
"Nơi này chính là địa phương mà trưởng lão của Huyền Linh các tu hành sao? Thật đơn sơ a!"
"Mau câm miệng, đừng nói linh tinh, cẩn thận để cho trưởng lão nghe thấy đấy, nghe nói trưởng lão của Huyền Linh các tính cách rất cổ quái, mọi người chú ý một chút thì tốt hơn."
"Vâng."
Thiếu niên luôn luôn sôi nổi, chỉ chốc lát đã bàn tán xôn xao.
Không ít người đang đánh giá hoàn cảnh chung quanh, tám góc có tám cây trụ lớn, nâng đỡ toàn bộ lầu các.
Ở sâu trong lầu các, một vị lão giả mặc áo đen khoanh chân mà ngồi, hai mắt khẽ nhắm, tựa như không phát hiện có người bước lên lầu.
Lão giả đầu tóc thưa thớt, trên mặt có vết sẹo, bộ dáng nhìn qua xấu xí vô cùng, nhưng thần sắc của hắn lộ ra một khí tức anh vĩ, làm cho người ta cảm giác không được tự nhiên.
Người trong Vân gia đều nhận ra người này, hắn tên là Vân Chính Mặc, chính là một trong các vị trưởng lão của bốn các trong Vân gia, bình thời chịu trách nhiệm chủ trì công việc sự vụ trong Huyền Linh các.
Vân Mộ từng nhìn thấy đối phương một lần từ xa xa ở trong tộc tế của Vân gia tộc, cũng không có ấn tượng gì quá mức khắc sâu, chỉ cảm thấy đối phương tương đối trầm mặc ít nói, cùng đám người luôn tỏ vẻ xa hoa trong Vân gia không giống lắm.
Sau đó quan sát khắp mọi nơi một lượt, ánh mắt của Vân Mộ cuối cùng tập trung vào vách đá phía sau lão giả kia.
Đây là một khối thạch bích cao bằng ba người, khắp nơi loang lổ, không biết trải qua bao nhiêu năm tháng, trên đó khắc bốn câu nói, từng chữ từng lời đều lộ ra phong cách cổ xưa.
Phiêu miểu đại đạo tìm nơi nào, ở trên tận chín tầng mây xanh.
Một khi ngộ được huyền linh biến, tiêu dao tự tại mặc ta đi.
...
Phiêu miểu trí viễn, lấy minh ý chí.
Thấy những lời lẽ minh chí như thế, tâm tính trăm năm như Vân Mộ cũng không khỏi có chút động dung. Có thể người đã lập ra chí nguyện này, nhất định là một nhân vật tài giỏi, đáng tiếc hiện tại Vân gia đã sớm không bằng trước đây.
"Hạ Sùng bái kiến Tứ trưởng lão."
Thanh âm của Hạ sư phụ bỗng nhiên vang lên, cắt đứt suy nghĩ của Vân Mộ .
Một đám thiếu niên ở dưới sự dẫn dắt của Hạ sư phụ, đi tới trước mặt của lão giả hắc bào, sau đó đồng loạt thi lễ.
Vân Chính Mặc dù người xếp hạng cuối trong bốn vị trưởng lão, nhưng thực lực của hắn sâu không lường được, ngay cả các trưởng lão khác cũng phải cố kỵ ba phần.
Ngay trước mặt của Vân Chính Mặc, các thiếu niên của Vân gia biểu hiện rất đàng hoàng, không dám làm điều gì quá đáng. Mà các thiếu niên họ khác thì càng thêm thấp thỏm bất an, khúm núm cúi đầu.
"Đã tới rồi?"
Vân Chính Mặc không quá để tâm mở hai mắt ra, ánh mắt khẽ lướt qua gương mặt của các thiếu niên: "Nếu đã tới rồi, thế thì bắt đầu đi thôi... Tất cả mọi người ngồi xuống."
Bắt đầu? ! Bắt đầu đơn giản như thế? !
Không có làm cho không khí sôi nổi? Không có một lời giải thích? Không có một câu khích lệ? Không có một lời nhắc nhở nào sao?
Chúng thiếu niên vẻ mặt kinh ngạc, cảm xúc khác biệt quá sức so với sự mong đợi trong lòng, để cho bọn họ thấy như mình đang bị ảo giác vậy.
Nghi thức khải linh đối với mỗi người mà nói chính là chuyện vô cùng quan trọng, quan hệ tới tốt xấu, quyết định vận mệnh sau này. Nhưng Vân Chính Mặc tỏ thái độ đạm mạc lại làm cho bọn họ cảm giác, tất cả mọi chuyện giống như một trò đùa vậy.
"Khụ khụ..."
Hạ Sùng lúng túng ho khan mấy tiếng, vội vàng giải thích: "Được rồi được rồi, tất cả giữ yên lặng. Nghi thức khải linh cũng không có phức tạp thần bí như các ngươi tưởng tượng đâu, Tứ trưởng lão đã chủ trì rất nhiều lần nghi thức khải linh , cho nên chuyện như vậy đối với Tứ trưởng lão mà nói, đơn giản tựa như ăn cơm uống nước vậy."
Dừng một lát, Hạ Sùng nói tiếp: "Nghi thức khải linh mặc dù đơn giản, nhưng lại ảnh hưởng đến thành tựu sau này của mỗi người các ngươi ... Mọi người từ chỗ học đường hoặc trưởng bối hẳn là đã nghe nói qua, Nhân tộc chúng ta thân thể yếu đuối, cuối cùng không thể sánh bằng hoang thú, vì vậy các vị tiền bối đời trước của Nhân tộc đã tìm phương thức, dùng vô thượng trí tuệ, sáng chế ra Huyền Linh luyện khiếu thuật, do đó đột phá giới hạn của thân thể, tìm được chỗ đứng trên đại lục này... Bởi vậy mới có câu nói chư thiên thập phương, tinh hà làm giới, vạn cổ đi lên, độc tôn Huyền Linh..."
"Hạ sư phụ, những điều này chúng ta đã nghe phát chán rồi, có thể nói điều gì thực tế hơn không?"
"Đúng vậy Hạ sư phụ, cho nói cho chúng ta chuyện gì liên quan tới khải linh đi! Có phải linh khiếu thiên phú thức tỉnh càng nhiều, tu hành tiềm lực càng lớn, thành tựu sau này càng cao hay không?"
"Không phải nói mở linh khiếu là được rồi sao? Thiên phú là cái gì?"
"Điều này cũng không biết? Đi học đường khẳng định là ngủ rất ngon a?"
"Ha ha a!"
Vân gia thiếu niên mở miệng hỏi thăm trước, không ít người cũng ồn ào dò hỏi, trong khoảng thời gian ngắn, lầu các vốn là trầm tĩnh nhất thời trở nên huyên náo.
Hạ Sùng bất đắc dĩ nhìn sang Vân Chính Mặc, cũng muốn hỏi ý tứ của đối phương , nào ngờ đối phương lại thờ ơ, bộ dáng như chuyện không liên quan đến mình.
...
"An tĩnh! Tất cả an tĩnh!"
Hạ Sùng vẻ mặt nghiêm nghị, trung khí mười phần hô lên, cả lâu các dần dần an tĩnh lại.
Lập tức, Hạ Sùng giới thiệu sơ qua quá trình khải linh, vừa giảng giải cho chúng thiếu niên sự liên quan giữa thiên phú và linh khiếu.
【 Linh Khiếu 】chính là giao điểm của tinh khí huyết mạch trong cơ thể , là nơi quan trọng quán thông linh hồn cùng thân thể.
Linh khiếu mở ra, có thể dung luyện hồn phách hoang thú , dựng dưỡng Huyền Linh, thổ nạp huyền khí, cường hóa bản thân. Vì vậy, thức tỉnh càng nhiều linh khiếu , có thẻ dựng dưỡng càng nhiều Huyền Linh , tiềm lực trưởng thành càng cao... đây cũng là tiêu chuẩn quan trọng nhất để đánh giá tư chất.
Bởi vì linh khiếu thức tỉnh ở vị trí bất đồng, trọng điểm phát triển của Huyền giả cũng bất đồng, thế nhân gọi đó là "Thiên Phú" .
Căn cứ vào vị trí mở ra linh khiếu của một người, thiên phú đại khái chia làm 【 Lực 】, 【 Thần 】, 【 Tốc 】, 【 Mệnh 】 bốn loại.
Huyền giả có linh khiếu ẩn trong hai tay, sau khi luyện hóa Huyền Linh thiên về lực lượng, thường thường cực kỳ mạnh mẽ.
Huyền giả có linh khiếu ẩn trong hai chân, được Huyền Linh thiên về tốc độ gia trì, có thể nói đi nhanh như gió.
Nếu linh khiếu ẩn trong đầu, lại phải có Huyền Linh loại hình tinh thần tương trợ , có thể gia tăng tinh thần hồn lực của Huyền giả , có thể thi triển một số Huyền Linh thuật đặc thù, vô cùng quỷ dị.
Dĩ nhiên, còn có linh khiếu ẩn trong trái tim, khắp mọi mặt cũng tương đối ngang bằng, cũng tương đối bình thường. Loại Huyền giả này thường thường không bằng các loại Huyền giả khác, chẳng qua năng lực sinh tồn cùng khôi phục đặc biệt mạnh mẽ.
Hay là linh khiếu ẩn trong tai mắt mũi miệng, đều có công hiệu phụ trợ không tưởng được ... Có thể thấy mọi vật trong đêm, có thể thể thuận gió nghe được nhiều điều, có thể truyền âm ngàn dặm, có thể nhận ra vạn vật. Chỉ là những Huyền giả như thế đã ít lại càng ít, nếu không phải có chút thế lực cố ý bồi dưỡng hoặc có tình huống đặc biệt, không có ai chọn linh khiếu mở ra ở đó.
...
Kiếp trước, Vân Mộ vì sinh tồn phải lựa chọn thiên phú sinh mệnh, hơn nữa tư chất chỉ là nhất khiếu. Vì thế, hắn phải nếm trải không ít khó khăn, con đường tu hành có thể nói đầy chông gai.
Tới kiếp này, tâm cảnh của hắn cùng quá khứ đã có bất đồng rất lớn .
Trong kiếp này, hắn không chỉ muốn sinh tồn, phải sống, còn muốn làm cho mình trở nên cường đại, đối mặt với tai kiếp cùng khốn cảnh tương lai .
Đang trong lúc Vân Mộ xuất thần, lầu các lay động, không gian chung quanh truyền đến trận trận ba động.
"Ong ong ông ~~~ "
Ở dưới sự khống chế của Vân Chính Mặc, bát phương trụ lớn đột nhiên tỏa sáng quang minh , từng đạo huyền văn trên đó phát sáng, mặt đất cũng hóa thành ngang ngang dọc dọc các đường ánh sáng đan xen lẫn nhau.
Huyền văn cùng ánh sáng tương hợp, tạo thành một tòa tinh thần trận đồ khổng lồ, mà Vân Mộ cùng các thiếu niên ở trung tâm nhất trong trận đồ này