Nhìn tinh thần trận đồ bao quanh mình, cả đám thiếu niên như si như say, tựa như mình đang trong mộng ảo.
Tòa tinh thần trận đồ này tên là 【 Khải Linh Tinh Trận Đồ 】, do ba ngàn tám trăm 【 Huyền Văn 】 tổ hợp mà thành, thuộc về một loại ứng dụng tương đối phức tạp của huyền văn, cần có 【 Huyền Trận Đại Sư 】 ra tay mới có thể bố trí thành công, có thể tiếp dẫn thiên địa tinh quang lực, rót vào trong linh khiếu của con người.
Huyền văn trận đồ phức tạp như thế, cũng không phải bố trí dễ dàng là được, vì thiết lập trận đồ này, Vân gia lúc thành lập đã trả một cái giá không nhỏ mới mời được một vị huyền trận đại sư. Đây cũng là một trong những thủ đoạn mà bọn họ vẫn lấy làm kiêu ngạo giúp cho Vân gia truyền thừa đến nay.
Vân Mộ thu liễm tâm thần, cẩn thận quan sát sự huyền diệu trong trận đồ, trong lòng vạn phần cảm khái.
Mặc dù Vân Mộ không phải là huyền trận đại sư, nhưng hắn lại biết huyền trận đại sư hiếm thấy đến mức nào. Nếu như nói, Huyền giả ở trong mắt người bình thường có thân phận tôn quý vô cùng, như vậy huyền trận sư ở trong mắt Huyền giả cũng cực kỳ cao quý.
Tiếc nuối chính là, Vân Mộ kiếp trước tuy là nhất đại Huyền Tông, đáng tiếc thành tựu thật sự có hạn, cũng không có tư cách quen biết với huyền trận đại sư, càng không có tư cách học tập huyền văn ảo diệu.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu Vân Mộ không một lòng chuyên chú khổ hạnh tu hành, há lại có thể trở thành nhất đại Huyền Tông.
. . .
"Khải linh đài, mở!"
Một thanh âm già nua đột nhiên vang lên, thức tỉnh các thiếu niên còn đắm chìm trong tinh thần trận đồ.
Mọi người vội ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy phía trên đỉnh của Huyền Linh các dần dần biến mất, lộ ra một mảnh tinh không vô cùng vô tận , mà bên ngoài hiện tại rõ ràng là giữa ban ngày.
Tiếp theo, một tòa thạch đài cổ xưa chậm rãi dâng lên giữa tinh không, đứng vững vàng ở trong không trung, tiếp dẫn tinh quang đang buông xuống.
Tòa thạch đài này chia làm ba tầng, chỉ cao khoảng mười trượng, phía trên khắc sâu dấu vết của năm tháng, thậm chí có chút ít không trọn vẹn, vô số huyền văn thần bí huyền bao trùm cả thạch đài, lúc sáng lúc tối, làm cho người ta hoa mắt.
"Đây chính là khải linh đài hay sao? Bộ dáng cũng không đặc biệt gì a?"
"Đúng vậy, còn rách nát nữa, cũng không biết bền chắc hay không nữa."
"Không phải muốn chúng ta leo lên đó chứ? !"
"Ngươi nghĩ sao?"
Chúng thiếu niên ngươi một lời ta một câu, không khí lại xôn xao.
"Đủ rồi! Tất cả đều câm mồm ! Người nào không muốn tham gia nghi thức khải linh , lập tức cút ra ngoài cho ta!"
Hạ Sùng quát ầm lên, tiếng huyên náo trong nháy mắt biến mất. Chúng thiếu niên lúc này mới giật mình nhớ tới hiện tại mình đang ở đầu, mọi người ngậm miệng câm như hến .
"Các ngươi đám tiểu quỷ này. . ."
Hạ Sùng tức giận mặt xám vào, muốn dạy dỗ cho đám thiếu niên một phen, không ngờ Vân Chính Mặc khoát tay áo ngắt lời nói: "Được rồi, nói ít một chút, khải linh đài đã hiện, để cho bọn họ nhanh chóng bắt đầu đi!"
"Dạ, trưởng lão."
Hạ Sùng biết tính tình của Vân Chính Mặc , trịnh trọng gật đầu, sau đó quay sang dặn dò Vân Mộ đám thiếu niên mấy câu, để cho bọn họ ngồi xuống, thu liễm tâm thần, cũng đem ý niệm của mình dung nhập vào khải linh đài.
. . .
Đối với quá trình khải linh, Vân Mộ tự nhiên không còn xa lạ, vì vậy còn chưa chờ đến lúc Hạ Sùng nói cho hết lời, hắn cũng đã tiến vào trạng thái dung hồn, ý niệm rời đi thân thể.
Từ phía ngoài nhìn vào, 【 Khải Linh Đài 】 ở trong tinh thần trận đồ không cao bao nhiêu, khi ý niệm dung nhập vào trong đó, mọi người mới phát giác mình nhỏ bé.
Hiện ra trước mặt của bọn hắn bây giờ, là một chiếc thang trời nối tới tận mây xanh, không có điểm tựa, không có chống đỡ, đứng giữa hư vô.
Không do dự, thừa dịp thiếu niên chung quanh còn đang kinh ngạc, Vân Mộ là người đầu tiên bước lên thang trời, nhiều tia tinh quang nhẹ nhàng dung nhập vào trong cơ thể của hắn.
. . .
————————————
Vân phủ nội viện, bên trong lầu các.
Nơi đây là địa phương cao nhất của Vân gia, có thể nhìn thấy toàn bộ Vân phủ.
Lúc này, Vân Thừa Đức đầu tóc hoa râm lẳng lặng đứng bên lan can, đón gió mà đứng, ngắm nhìn phương hướng Huyền Linh các.
Là người đứng đầu của Vân gia, Vân Thừa Đức cực kỳ để tâm tới mỗi lần nghi thức khải linh diễn ra, dù sao đây không chỉ là thời khắc quyết định vận mệnh của một người , nó còn đại biểu tương lai hưng suy của cả Vân gia .
Không lâu sau, một lão giả tóc trắng xoá xuất hiện sau lưng của Vân Thừa Đức, người này chính là Đại tổng quản của Vân phủ Đặng Thạch Công.
Đặng Thạch Công tuy là hạ nhân của Vân gia , nhưng thân phận của hắn không hề thấp kém, mà hoàn toàn ngược lại, địa vị của hắn ở Vân gia chỉ dưới tứ đại trưởng lão cùng Gia chủ, hơn nữa tứ đại trưởng lão cùng với hắn đối xử cũng là ngang hàng, mà Gia chủ đối với hắn cũng là dùng lễ ngộ để tương giao, đứng đầu các phòng ở trước mặt hắn đều phải hành lễ của vãn bối. . . Chỉ vì hắn là một gã Huyền giả, hơn nữa còn đạt tới cảnh giới Huyền Sư, còn bởi vì hắn là lão nhân đã phụ trợ hai đời Gia chủ của Vân gia.
"Đặng lão, Huyền Linh các đã bắt đầu nghi thức rồi chứ?"
Nghe Gia chủ hỏi thăm, lão giả gật đầu: "Vâng, đã bắt đầu rồi, tất cả cũng tương đối thuận lợi, Vân gia đệ tử khảo nghiệm tất cả đều hợp lệ, thức tỉnh linh khiếu chắc chắn không thành vấn đề, chẳng qua không biết lần này Vân gia chúng ta có thể có bao nhiêu nhân tài. . ."
"Đỗ gia bên kia tình hình như thế nào?"
Vân Thừa Đức bỗng nhiên chuyển chủ đề, nếp nhăn trên gương mặt của Đặng Thạch Công co lại thành một đoàn, trầm giọng hồi đáp: "Đỗ gia đệ tử năm nay biểu hiện không tệ, xuất hiện một cái thiên tài tư chất ngũ khiếu và một thiên tài tư chất tứ khiến, còn có bốn đệ tử tam khiếu, mà dưới tam khiếu cũng có mười lăm người."
"Ngũ khiếu ư! ? Là ai?"
"Chính là cháu gái của Đỗ Hào, Đỗ Tiểu Oánh."
"Lại là tiểu nha đầu kia sao?"
Vân Thừa Đức nhướng mày, sắc mặt không khỏi tăng thêm mấy phần ngưng trọng , trong mắt lộ ra một tia phức tạp, tựa như có chút bất ngờ, nhưng sau đó lại cảm thấy hợp lý.
Gần trăm năm nay, bọn họ Vân gia mới ra một cái ngũ khiếu chi tư đích thiên tài đệ tử, vốn tưởng rằng hơn mười năm sau, Vân gia định có thể lực áp Đỗ gia một đầu, trở thành Lưu Vân trấn duy nhất thế lực, không nghĩ tới Đỗ gia lại cũng ra khỏi một cái ngũ khiếu chi tư đích thiên tài đệ tử.
Đây chính là ý trời hay sao? Ngay cả ông trời cũng không muốn bọn họ độc bá Lưu Vân trấn sao!
"Gia chủ không cần để tâm quá mức. . ."
Đặng Thạch Công thấy Vân Thừa Đức lo lắng, cho nên lên tiếng an ủi: "Vân gia chúng ta không phải cũng có một Vân Minh Khê hay sao? Hơn nữa Minh Khê thiếu gia đã vào Thiên Cương Huyền Đạo thượng viện, thành tựu sau này chắc chắn sẽ rực rỡ vô cùng, Đỗ gia muốn đuổi theo chỉ sợ cũng không dễ dàng như thế. Huống chi, tư chất ngũ khiếu chẳng qua chỉ đại biểu cho tiềm lực của một người, thiên tài chưa trưởng thành vĩnh viễn không phải là thiên tài."
Lão quản gia nói lời này tuy rất mơ hồ, nhưng ý trong lời nói lộ ra sát cơ, cho dù là ai cũng hiểu rất rõ ràng.
"Đúng! Thiên tài chưa trưởng thành vĩnh viễn không phải là thiên tài chân chính!"
Vân Thừa Đức ánh mắt khẽ chớp động, nhìn lão giả bên cạnh một cái đầy thâm ý, trên mặt mang theo nụ cười thản nhiên.
Đặng Thạch Công hiểu ý gật đầu, ngược lại nói: "Gia chủ, gần nhất Vân Minh Hiên thiếu gia đang gây phiền toái cho Vân Thường tiểu thư, có cần phải đánh tiếng cho tam phòng một chút hay không?"
"Vân Minh Hiên? Chính là đệ tử thiên tài vô cùng chăm chỉ của tam phòng hay sao?"
"Chính là người này."
"Nha. . ."
Vân Thừa Đức tương đối hiểu rõ tình hình của các phòng, đặc biệt là đệ tử thiên tài của các phòng, cho nên ấn tượng của hắn đối với Vân Minh Hiên không tồi.
Nghĩ tới Vân Thường, trên mặt Vân Thừa Đức thỉnh thoảng do dự, thỉnh thoảng âm trầm, cuối cùng lạnh lùng nói: "Vân Thường nha đầu kia ngươi cũng đừng nhắc tới nữa làm gì, cho hắn một nơi an thân đã là sự quan tâm giúp đỡ hết lòng của người làm cha như ta rồi, để cho nàng tự sanh tự diệt đi. . ."
Nói tới điểm này, Vân Thừa Đức trong lòng sinh ra một tia lửa giận.
Ban đầu hắn đem Vân Thường gả vào Đại Minh phủ Mai gia, vốn muốn mượn quan hệ thông gia leo lên cành cao, để cho Vân gia thế lực vươn xa, không ngờ cuối cùng lại lộng xảo thành chuyên, làm cho Mai gia khó chịu, thiếu chút nữa để Vân gia rước lấy phiền toái, nếu không phải nể tình huyết mạch, hắn sớm đã đem Vân Thường đuổi khỏi Vân gia.
Đặng Thạch Công hiểu tính tình của Vân Thừa Đức, vì vậy không có nhiều lời nữa.
Hai người sau đó lâm vào trầm mặc, nhìn về nơi xa.