Chăm chỉ là con đường tắt duy nhất dẫn đến sự thành công.
Những ngày tiếp theo, hầu như Vân Mộ không bước chân ra khỏi cửa. Ngoại trừ ăn cơm, ngủ và ân cần thăm hỏi mẫu thân thì toàn bộ thời gian đều dùng để tu luyện Vân Thể Thiên Phong Thuật, không có chút nào lười biếng.
Một ngày sau, Vân Mộ đã có thể vận động thoải mái, trạng thái thân thể khôi phục gần như hoàn toàn.
Hai ngày sau, hắn hoàn toàn nắm vững ba bộ động tác Phi Hùng Thức, Thiên Cung Thức và Đảo Đỉnh Thức. Sự bền bỉ của các khớp xương được tăng cường một cách rõ rệt, cảm giác đau đớn từ gân cốt rõ ràng đã yếu đi rất nhiều.
Sự thật đã chứng minh, khi chuyên tâm làm một việc nào đó thì nhất định có thể làm nhanh hơn tốt hơn.
Ở kiếp trước, vì tu luyện phần sau của Vân Thể Thiên Phong Thuật gồm bảy mươi hai bộ động tác đã khiến Vân Mộ chịu nhiều đau khổ, chỉ riêng ba bộ động tác vừa rồi cũng khiến hắn tốn khoảng thời gian gần nửa tháng mới miễn cưỡng nắm vững, thế nhưng ở kiếp này hắn đã làm được trong vẻn vẹn có hai ngày.
Đương nhiên, trong việc này tuy có sự khác biệt về thể chất nhưng cũng là do sự chăm chỉ chuyên cần của bản thân Vân Mộ.
. . .
"Vù vù hô!"
Sau khi Vân Mộ làm xong ba bộ động tác một lần nữa thì mồ hôi đã ướt đẫm toàn thân, thế nhưng tinh thần hắn cực kì sung mãn, trên gương mặt không có chút uể oải nào. Dù sao Vân Thể Thiên Phong Thuật cũng là phương pháp rèn luyện cải thiện thể chất, có thể làm cho khí huyết sôi trào, nội tức thông suốt, tự nhiên là càng luyện càng khỏe mạnh.
Vân Mộ ngồi tĩnh tâm trên giường suy tính, sắp xếp việc cần làm sau này. Hiện tại, thân thể hắn miễn cưỡng coi như đã khôi phục, như vậy kế tiếp chính là giải quyết vấn đề Tinh Thần Hồn Lực không đủ.
Lúc sinh ra đã yếu kém, chỉ có thể sau này bù đắp.
Muốn tăng cường Tinh Thần Hồn Lực bản thân chỉ có hai biện pháp, thứ nhất là đan dược, thứ hai là bí thuật.
Về đan dược thì luôn có giá trên trời, đừng nói là Vân Mộ bây giờ, cho dù là toàn bộ Vân gia cũng chưa chắc đã mua được.
Về phần bí thuật thì càng phi thường trân quý, hầu như là bí mật trọng yếu nhất của mỗi một thế lực. Ở kiếp trước, bởi vì Vân Mộ tư chất có hạn nên về cơ bản là không có cơ hội tiếp xúc qua Huyền Pháp bí thuật trân quý của tông môn.
"Thời gian chỉ còn một ngày, mình đi đâu nghĩ biện pháp đây?"
Vân Mộ cau mày, dường như chính mình sa vào cục diện khó khăn. Lẽ nào lại giống như kiếp trước, sau khi nhận vô số kích thích mãnh liệt thì mới đi Khải Linh Đài thức tỉnh linh khiếu?
Kích thích... Kích thích!?
Vân Mộ dường như nghĩ đến điều gì, ánh mắt bỗng nhiên sáng ngời, lông mày liền nhíu lại.
Nói một cách nghiêm túc thì Vân Mộ thực sự có bí thuật tu luyện tinh hồn lực.
Ở kiếp trước, hắn đã từng đoạt được một quyển sách da cổ rách nát trong một di cảnh thượng cổ, bên trên có ghi chép lại một loại bí thuật luyện hồn cực kì hung tàn tên là Thiên Hồn Bách Luyện .
Bí thuật yêu cầu phải dùng ngoại vật và ngoại lực kích thích thần kinh, rút ra linh hồn của người sống, sau đó rèn luyện nhiều lần là có thể khiến ý niệm lớn mạnh.
Đây là phương pháp hết sức cực đoan, hơn nữa còn không được đầy đủ trọn vẹn nên sẽ có thật nhiều tai họa ngầm.
Lúc đó Vân Mộ đã là một Đại Huyền Tông nên hoàn toàn không cần phải mạo hiểm thử bí thuật này, do đó sau khi hắn đạt được Thiên Hồn Bách Luyện thì chỉ tham khảo nghiên cứu một thời gian mà chưa từng có ý nghĩ tu luyện.
Thế nhưng tình huống hiện tại có sự khác biệt, Vân Mộ muốn thức tỉnh linh khiếu thì nhất định phải nâng tăng tinh thần hồn lực lên, mà tu luyện bí thuật Thiên Hồn Bách Luyện là biện pháp duy nhất.
Tu Luyện bí thuật này tuy rằng nguy hiểm, nhưng một khi tu luyện thành công thì tuyệt đối sẽ có thật nhiều chỗ tốt.
Việc cần làm trước mắt là Vân Mộ phải tìm kiếm một loại ngoại vật có thể kích thích thần kinh để phụ trợ cho việc tu luyện bí thuật.
Về phần tai họa ngầm sinh tử, chỉ còn cách liều mạng thôi. Nếu Vân Mộ không có chút nghị lực và dũng khí thì còn nói gì đến tương lai, còn nói gì đến hi vọng. Huống chi hắn đã nghiên cứu về bí thuật này rất sâu nên cũng có chút chắc chắn.
Trong lòng đã đưa ra quyết định, Vân Mộ không muốn trì hoãn thêm nên thừa lúc mẫu thân đang bắt đầu làm việc thì hắn thuận tay khóa cửa phòng rồi đi ra ngoài.
...
Mặt trời mùa thu có màu đỏ thẫm, trong viện cực kì oi bức, không khí tràn ngập mùi ẩm ướt, xem ra có vẻ trời sắp mưa rồi.
Vân Mộ rời tạp viện Vân gia, bước đi trên đường cái ở trấn nhỏ, nhìn từng khung cảnh quen thuộc khiến hắn cảm khái như đã trải qua mấy đời.
"Ồ! Đây không phải là con của Vân nương tử sao!"
Một giọng nói đĩnh đạc kèm theo chút kinh ngạc vang lên sau lưng Vân Mộ.
Vân Mộ quay đầu nhìn lại thì thấy một người phụ nữ trung niên mập mạp to lớn bước nhanh về phía mình.
"Ách! Vương đại nương, người vẫn khỏe chứ !"
Hiển nhiên là Vân Mộ biết người này, người phụ nữ mập mạp này chính là Vương đại nương mà mẫu thân hắn thường hay nhắc tới, là hàng xóm ở sát vách tạp viện Vân Mộ.
Vương đại nương tên thật là Vương Tú Tú, tính tình ngay thẳng, đối xử với mọi người rất nhiệt tình. Tuy rằng thích giành món lợi nhỏ, ham ganh đua so bì thế nhưng nhân phẩm lòng dạ không xấu. Vì biết nhà Vân Mộ tương đối khó khăn nên bà vẫn thỉnh thoảng sang nhà tán chuyện và giúp đỡ Vân mẫu, bà cũng là người duy nhất trong tạp viện Vân gia có thể cùng Vân mẫu nói chuyện.
"Thằng nhóc lỗ mãng này, ngươi khách khí với đại nương làm gì."
Vương đại nương bước đến, trừng mắt nhìn Vân Mộ, quan sát khắp người đối phương rồi quan tâm hỏi :" Thằng nhãi con nhà ta nói đã nhiều ngày rồi ngươi không có đến học đường Vân gia, vừa hỏi mẫu thân ngươi mới biết ngươi bị bệnh? Thế nào rồi, hiện tại đỡ hơn chưa?"
"Vâng, đã đỡ hơn nhiều rồi."
Vân Mộ cười cười gật đầu, trong lòng có cảm giác thân thiết khó nói nên lời. Có vài người, có một số việc cho dù cách trăm năm cũng sẽ không cảm thấy xa lạ, cũng đáng được hắn tưởng nhớ.
Học đường Vân gia được mở ra là để dạy dỗ kiến thức cho trẻ con Vân gia, chủ yếu là dạy cho trẻ con biết chữ, các loại trụ cột tu hành. Những thứ này vô dụng với Vân Mộ, hiển nhiên hắn không định đi học ở đó, dù sao thì học phí mỗi tháng không phải là con số nhỏ.
"Đúng rồi tiểu Mộ..."
Đang nói chuyện, bỗng nhiên Vương đại nương hưng phấn kể: " Vài ngày trước, Hoa tiên sinh ở học đường Vân gia có nói là thằng nhóc con nhà ta đã đủ yêu cầu để thức tỉnh Linh Khiếu rồi, lần này rất có hy vọng thức tỉnh được Linh Khiếu, hắc hắc hắc!"
"Dạ, Chu Nhạc thông minh từ nhỏ, nếu như chịu nỗ lực thì đã sớm thành công thức tỉnh Linh Khiếu. Lần này Hoa tiên sinh đã nói như thế thì hắn liền nhất định có thể."
Vân Mộ nghiêm túc nói phụ họa một câu khiến Vương đại nương nghe được mà mặt mày rạng rỡ.
. . .
Hai người nói chuyên được một lúc, khi này Vân Mộ mới mượn cớ rời đi :"Vương đại nương, thời gian không còn sớm nữa, con muốn đi mua một ít đồ nên xin phép đi trước, người cứ làm việc của mình đi!"
Vương đại nương chợt hiểu ra :" Tiểu Mộ đi mua đồ giúp Vân nương tử à ? Ngươi đúng là một đứa trẻ hiếu thuận hiểu chuyện,không giống như thằng nhãi con nhà ta suốt ngày ra ngoài gây rắc rối khắp nơi. Đều là do cha hắn chết sớm, ta dạy dỗ hắn không tốt, theo ta thấy thì lúc nào đó dẫn hắn đến viện các ngươi đi, cho hắn và ngươi học tập cùng nhau, nói không chừng..."
"Chúc Vương đại nương một ngày tốt lành, hẹn gặp lại sau."
"Ồ?! Đã đi rồi à? Đừng đi nhanh như vậy, cẩn thận bị té ngã! Xem ra công việc cũng có vẻ cấp bách."
Vương đại nương là một người nhiều chuyện, một khi đã nói là nói liên miên không dứt, tuy Vân Mộ có hơn trăm năm đối nhân xử thế nhưng lúc này đầu cũng phải choáng váng, não như muốn phình lên nên hắn đi như bay rời khỏi nơi này. Hắn càng ngày càng bội phục mẫu thân mình, ở chung nhiều năm như vậy không biết rốt cuộc là mẫu thân làm sao chịu được