• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thời gian có thể dừng lại sao?

Đáp án dĩ nhiên là không !

Vạn cổ thiên địa, năm tháng vô tận, không có bắt đầu, không có kết thúc, thời gian trôi đi vĩnh viễn không ngừng lại.

...

Vân Mộ cố nén sự rung động trong lòng, cẩn thận quan sát mọi thứ chung quanh, hắn thậm chí còn đứng lên, rời khỏi chỗ này, lấy tay nhẹ nhàng chạm vào tinh quang, trong đáy lòng dâng lên sự mát mẻ.

Không! Không phải dừng lại! Tất cả vẫn đang vận chuyển, chẳng qua trở thành chậm chạp mà thôi.

Biết được sự thật này, một cái ý niệm điên cuồng xuất hiện trong đầu Vân Mộ... Thời gian chậm lại, cũng đồng nghĩa với việc hắn có thêm nhiều thời gian để ngưng tụ tinh quang lực, cơ hội như thế làm sao có thể bỏ qua được? !

Vừa nảy sinh ra ý định này, Vân Mộ không chậm trễ, vội vàng ngồi xuống tiếp tục trùng kích 【 Thiên Linh Cực Khiếu 】.

Hắn hiện tại không có nhiều thời gian cũng không có tâm tình đi suy nghĩ nhiều, nếu có thể biết được thì hắn sau này nhất định sẽ biết, nếu không biết được, dù suy nghĩ thế nào cũng sẽ không có đáp án.

...

Tinh quang ngưng tụ, huyền mang như trụ, thẳng tới hư không.

Thời gian dần dần trôi đi, Vân Mộ dần dần rơi vào trạng thái huyền diệu.

Không biết qua bao lâu, khi lực lượng tinh quang bên trong linh khiếu đã bão hòa, thân thể Vân Mộ đột nhiên run rẩy, hai mắt mở ra, bắn ra một đạo quang mang rực rỡ, tựa như tinh thần lóng lánh.

"Oanh!"

Đầu óc phảng phất nổ tung, ý niệm nhất thời lâm vào hỗn độn.

Trải qua trăm năm, sinh tử cùng tang thương.

Vô số hình ảnh trong trí nhớ, nhất nhất hiện lên ở trong đầu Vân Mộ, thậm chí có chút ít cảnh tượng, hắn cũng đã quên đi.

Ở trong trí nhớ, xuất hiện nhiều nhất không phải mẫu thân của mình, không phải kẻ thù của mình, càng không phải cuộc sống tu hành của mình, mà là những ký ức giữa mình và Tố Vấn...

Bao nhiêu lần sinh tử hoạn nạn, bao nhiêu ngày đêm tư niệm.

Từ khi quen biết đến lúc hiểu nhau, từ lúc hiểu nhau đến khi ái mộ... cho dù bọn hắn chưa từng có một câu ước hẹn, cũng không có nhiều biểu lộ, nhưng nữ nhân này chính là toàn bộ sinh mệnh của hắn, chỉ vì đối phương là dị tộc, cho nên hắn nhiều lần phạm lỗi bỏ qua.

Tại sao dị tộc không thể yêu nhau?

Tại sao dị tộc lại phải thù hận lẫn nhau?

Tại sao chính mình lại do dự?

Tại sao chính mình không có dũng khí đối diện với mọi chuyện?

Nếu ban đầu chính mình dũng cảm một chút, kiên trì một chút, đừng nên cố chấp... Có lẽ bọn họ vẫn sẽ không có tương lai như trước, nhưng bọn họ tuyệt đối không mang theo tiếc nuối rời đi.

Hối hận! Hối hận!

Thống khổ... Vô tận thống khổ...

Vân Mộ hoàn toàn không nghĩ tới, mở ra linh khiếu, lại dẫn dắt ma niệm trong lòng mình, để hắn suýt nữa tâm thần thất thủ, biến thành một cái xác không hồn không còn ý thức. May mắn là ý chí của hắn bền bỉ, thời khắc mấu chốt bảo vệ một chút thanh minh cuối cùng của linh đài.

...

"Xuy xuy!"

Một đạo khí toàn từ đỉnh đầu của Vân Mộ dâng lên, sau khi ngưng tụ trở thành không gian hỗn độn, sau đó tiến vào thiên linh của hắn.

Tinh thần hồn lực, lớn!

Thiên linh cực khiếu, mở!

Từng có kinh nghiệm thức tỉnh linh khiếu, Vân Mộ tự nhiên hiểu được đã mở linh khiếu thành công, cảm giác tuyệt vời quen thuộc lần nữa dâng lên, thần hồn lực cũng lớn mạnh dần.

Thời khắc thiên linh cực khiếu mở ra, Vân Mộ tâm linh phúc chí, trong đầu bỗng nhiên hiện lên một tia hiểu ra. Hắn cuối cùng đã biết thiên linh cực khiếu vì sao lại khó thức tỉnh như thế... Bởi vì linh khiếu này chính là đứng đầu chu thiên trăm khiếu.

Điển tích ghi lại, thể phách của con người có ba trăm sáu mươi khiếu, không bàn mà hợp với số lượng chu thiên tinh thần, cho nên mới có thuyết pháp chu thiên trăm khiếu.

Mở ra thiên linh cực khiếu, không những có thể xúc tiến chu thiên trăm khiếu trưởng thành , còn có thể giúp cho tinh thần hồn lực của một người phát sinh biến hóa.

Nếu như tinh thần hồn lực ngang nhau, Huyền giả thiên phú tinh thần mở ra thiên linh cực khiếu, tuyệt đối mạnh hơn so với Huyền giả thiên phú tinh thần bình thường, đây là bản chất linh hồn khác biệt, không liên quan tới số lượng linh khiếu và tư chất.

Mặc dù trước mắt mà nói, thực lực của Vân Mộ không tăng trưởng, chỉ khi nào hắn luyện hóa Huyền Linh hình thái tinh thần, học tập Huyền Linh thuật, thực lực của hắn sẽ tăng lên gấp mấy lần, hơn nữa càng trưởng thành càng cường đại, có thể nói tiềm lực vô hạn.

...

Tinh quang sôi trào dần dần bình tức, tất cả đều khôi phục bình thường.

Tinh thần vận chuyển, tinh quang lóe lên.

Vân Mộ không nén được cảm xúc vui sướng, thân thể sinh ra biến hóa kỳ diệu, đặc biệt là đầu của mình, thời thời khắc khắc sinh ra một tia mát mẻ nhập vào cơ thể, đầu tựa như thanh tỉnh cực nhiều, vô luận suy nghĩ hay là phản ứng cũng trở nên cực kỳ nhanh nhẹn.

Xem ra, mở ra【 Thiên Linh Cực Khiếu 】 , không chỉ có bản chất tinh thần hồn lực tăng lên, còn có thật nhiều lợi ích không tưởng được.

"Nghi thức khải linh hình như còn chưa kết thúc, đồng nghĩa với việc vẫn còn thời gian, có thể tiếp tục thức tỉnh linh khiếu..."

Trong một sát na, Vân Mộ tâm niệm vừa chuyển, dẫn dắt tinh quang lực còn sót lại trong cơ thể hội tụ ở trái tim.

Nơi đó, chính là thiên phú sinh mệnh!

Đúng vậy! Ý niệm điên cuồng của Vân Mộ chính là mở ra thiên phú thứ hai! Hắn chuẩn bị lấy sinh mệnh ra đánh cuộc, đánh đổi lấy một cái tương lai vô hạn.

Từ xưa đến nay, có rất ít người có thể thức tỉnh thiên phú thứ hai, chủ yếu bởi vì điều kiện tư chất bao gồm nhiều hạn chế, hơn nữa quá trình thức tỉnh thiên phú thứ hai vô cùng hung hiểm, không phải người nào cũng dám dễ dàng đi thử.

Mặt khác nữa chính là bác học khó tinh, người người đều hiểu được đạo lý này, đặc biệt là 【 Huyền Giả 】. Dù sao tinh lực cùng thời gian của mỗi người có hạn , so với việc tốn rất nhiều thời gian đồng thời tu luyện hai thiên phú, chẳng bằng chuyên chú tu luyện một cái thiên phú, sẽ đạt đến thành tựu cao hơn.

Dĩ nhiên, Vân Mộ cũng không phải người lỗ mãng, hắn có hành vi điên cuồng như thế, thật ra là có một chút tự tin.

Từng làm một đời Huyền Tông, kinh nghiệm phương diện tu hành của Vân Mộ tất nhiên không thiếu, hơn nữa thức tỉnh linh khiếu thứ hai chính là 【 Tả Tâm Khiếu 】, là bộ vị mà hắn quen thuộc nhất, trình độ nguy hiểm đã hạ xuống thấp nhất.

Như vậy kế tiếp chính là khiêu chiến dũng khí cùng ý chí.

...

————————————

Ngoài tầng hai Huyền Linh các, không gian yên lặng.

Đã mười hai canh giờ trôi qua, thời gian của nghi thức khải linh cũng sắp kết thúc.

Hạ Sùng cùng Vân Minh Hiên lẳng lặng đứng bên ngoài tinh trận đồ, đang đợi kết quả cuối cùng.

Lúc này, Vân Chính Mặc cũng đứng dậy, yên lặng chú ý biến hóa của khải linh đài.

"Ong ong ông ~~~ "

Lầu các khẽ lay động, không gian vặn vẹo !

Huyền văn trên bát phương trụ lớn lần lượt dập tắt, tinh thần quang mang biến mất, tinh không cũng tản đi, toàn bộ lầu các khôi phục trạng thái bình thường.

Nghi thức khải linh đã kết thúc, ý niệm trở về, chúng thiếu niên trước sau từ trong nhập định tỉnh lại.

...

"Được rồi, đều tỉnh dậy rồi sao? Vậy lão phu sẽ kiểm tra tình huống của các ngươi một chút!"

Được rồi, đều tỉnh dậy rồi sao? Vậy lão phu sẽ kiểm tra tình huống của các ngươi một chút!

Vân Chính Mặc không chút biểu cảm nhìn đám thiếu niên trước mặt, sau đó phóng ra ý niệm, quét qua từng người một.

Vân Minh Hiên vẫn đứng y nguyên ở bên cạnh, ghi chép cẩn thận kết quả khải linh của mỗi người.

Không ngoài dự đoán, mấy đứa trẻ của Vân gia đều thức tỉnh được thiên phú linh khiếu. Người có tư chất cao nhất là tam khiếu, thì tất nhiên dương dương tự đắc, người thấp nhất là nhất khiếu thì lộ vẻ rầu rĩ không vui.

Vân Thiểu Hoa chính là người duy nhất trong Vân gia thức tỉnh được tam khiếu, hơn nữa còn là loại thiên phú Lực lượng có sức chiến đấu cực mạnh. Còn đệ đệ Vân Thiểu Kiệt của hắn thì cũng không quá kém, thức tỉnh được nhị khiếu, là thiên phú Tốc độ.

Kết quả này làm Vân Minh Hiên cực kỳ hài lòng, tự thấy chuyện lôi kéo lúc trước không có uổng công. Sau này, mình ở Vân gia cũng có thêm trợ thủ rồi.

Nhưng điều khiến người ta bất ngờ là Chu Nhạc của ngoại viện cũng có thể thức tỉnh tam khiếu, thiên phú Tốc độ. Khiến cho các đệ tử của Vân gia đều ghen ghét đố kị.

Ngoài ra, ba người từ ngoài tới thì có hai người thức tỉnh thất bại. Duy chỉ có Uyển Nhi là thành công, lại còn là nhị khiếu, thiên phú Tốc độ. So ra còn mạnh hơn một vài người của Vân gia, làm cho Chu Nhạc cười đến ngoác miệng.

Còn Vân Mộ, kết quả ghi chép cuối cùng là nhất khiếu, thiên phú Sinh mệnh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK