• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Vân Mộ, đệ tử ngoại viện, mười hai tuổi, thức tỉnh Tả tâm khiếu, thiên phú Sinh mệnh.

Nghe Vân Chính Mặc tuyên bố, Vân Minh Hiên vội vàng ghi vào danh sách, khóe miệng cong lên cười cợt:

- Đồ con hoang, vận khí cũng không tệ nha, tinh thần lực thấp như vậy mà cũng có thể thức tỉnh được linh khiếu.

Khi nói chuyện, trong mắt Vân Minh Hiên ánh lên vẻ lạnh lùng, mơ hồ lộ ra sát ý.

Theo lý thuyết, tuy rằng Vân Mộ thức tỉnh thành công, nhưng thiên phú cực kém, vốn không thể uy hiếp gì được, Vân Minh Hiên không cần phải động sát niệm. Khả năng duy nhất là thân phận Huyền giả của Vân Mộ sẽ tạo nên rắc rối nhất định, bởi vậy Vân Minh Hiên mới muốn nhanh chóng trừ khử hắn.

Thấy Vân Minh Hiên giở giọng châm biếm như vậy, mấy đứa trẻ Vân gia cũng không chịu thua kém, từng người một lạnh lùng nhìn Vân Mộ đầy vẻ khinh bỉ.

Dù là thức tỉnh nhất khiếu, thì thiên phú của bọn nó đều là thiên phú Lực lượng hoặc Tốc độ, sau này ở Vân gia làm thanh y hộ vệ gì đó chắc chắn không có vấn đề gì. Còn Vân Mộ, loại thiên phú Sinh mệnh này ở Vân gia, đến tư cách làm hộ vệ cũng không có.

- ...

Vân Mộ thản nhiên nhìn Vân Minh Hiên và đám trẻ Vân gia, không hề buồn bã hay tức giận. Bởi ngoài hắn, không ai có thể hiểu rõ tình huống lúc này của hắn cả, hoàn toàn không hề kém cỏi như mọi người nghĩ.

Vừa nãy lúc nghi thức khải linh đóng lại, Vân Mộ cũng đã thành công thức tỉnh linh khiếu thứ hai, chính là Tả tâm khiếu. Đồng thời Thiên linh cực khiếu ẩn vào Mệnh môn, ngay cả một Huyền sư như Vân Chính Mặc cũng không nhận ra được chút dị tượng nào.

Đúng vậy!

Vân Mộc đã trở thành một Huyền giả song thiên phú.

Xưa nay, từ thời đại huyền giả cường thịnh thì một huyền giả song thiên phú cũng vô cùng hiếm có. Huống nữa là ở thời cuộc mục nát của bây giờ.

Tất nhiên, đừng vội nhìn biểu tình nhẹ nhõm của Vân Mộ mà lầm, thực ra giờ hắn nghĩ lại vẫn còn cảm thấy kinh sợ. Quá trình thức tỉnh thiên phú thứ hai hung hiểm hơn hắn nghĩ rất nhiều, nếu cho hắn thử lại lần nữa, e là không có chút tự tin nào.

Theo thói quen, hắn đưa tay sờ sờ ngọc như ý trên cổ, lập tức Vân Mộ đơ cả người. Như ý điếu trụy trên cổ quả thật không cánh mà bay.

"Lẽ nào mọi chuyện vừa xảy ra có liên quan tới ngọc như ý?"

Vân Mộc tâm niệm vừa động, đang tính tìm hiểu một chút thì bỗng có người bước tới.

- Mộc đầu, chúc mừng! Cuối cùng ngươi cũng trở thành huyền giả rồi.

Chu Nhạc hưng phấn bước tới bên cạnh Vân Mộ, an ủi:

- Tuy rằng tư chất hơi kém một chút, nhưng dù sao huyền giả vẫn là huyền giả! Sau này ngươi không cần phải nhìn sắc mặt của bọn chó săn Vân Vượng nữa. Với lại, nếu sau này có ai ức hiếp, Chu Nhạc ta nhất định sẽ ra mặt giùm ngươi.

Kẻ nói vô tâm, người nghe hữu ý.

Một đám thiếu niên trẻ tuổi cung quanh nghe thấy mấy lời đó liền cười ầm lên, âm thanh chói tai tràn đầy địch ý.

Rốt cuộc là an ủi hay đả kích người ta vậy?

- Cảm ơn Chu Nhạc. Chỉ là ta cảm thấy không cần thiết đâu.

Vân Mộ cười bất đắc dĩ, nếu không phải hắn biết rõ tính cách của Chu Nhạc rất ngay thẳng thì không khéo cũng nghĩ là hắn tới gây hấn.

Điền Uyển Nhi yên lặng đứng sau lưng Chu Nhạc, không có chào hỏi gì Vân Mộ. Nhưng ánh mắt nàng lúc nhìn hắn cũng lộ vẻ khinh thường.

- Chu Nhạc, đừng nói nữa, còn chưa kết thúc mà.

Điền Uyển Nhi cố tình giục Chu Nhạc, thậm chí nàng còn không thèm liếc Vân Mộ thêm một cái. Nàng tự cho rằng một người thức tỉnh được lưỡng khiếu như nàng hoàn toàn đủ tư cách khinh thường Vân Mộ. Nàng cũng cảm thấy Chu Nhạc không nên làm bạn với một kẻ không có tiền đồ như thế này.

- Ặc! Được, được.

Chu Nhạc lúng túng gãi đầu, cười với Vân Mộ đầy áy náy.

Đối với chuyện này, trong lòng Vân Mộ vô cùng thấu suốt, không muốn nói thêm điều gì. Trải qua trăm năm, nếm trải không ít nhân tình thế thái, lòng hắn đã sớm thờ ơ với một số sự việc, với một số kiểu người.

...

- Cuối cùng cũng đại công cáo thành, sau này không cần tới học đường nữa rồi, quá sướng!

- Há há, rốt cuộc cũng có thể ăn nói với nhà ta được rồi.

- Đường huynh là lưỡng khiếu, đương nhiên có thể ăn nói rồi. Tiểu đệ đây chỉ thức tỉnh được nhất khiếu, không biết về có bị đánh một trận không nữa.

- Nhất khiếu thì nhất khiếu, cũng có gì không tốt? Sau này cũng không cần phải làm ông này bà nọ, gánh vác trách nhiệm lớn lao, mặc sức an nhàn làm một hộ vệ cho Vân gia, là cũng đủ đi ngang ở trấn Lưu Vân này rồi. Cuối cùng là lấy vợ đẹp, đẻ con ngoan, sống một cuộc sống thanh nhàn yên ổn.

- Ngươi nói gì thế, mới tí tuổi đầu đã nói chuyện cưới vợ sinh con, thật không biết xấu hổ!

- Ta chỉ là nói chuyện sau này thôi, ha ha.

- Ha ha ha.

Một cửa ải gian nan nhất trong ngày hôm nay đã qua rồi, nên tâm tình của đám trẻ trở nên thoải mái hơn nhiều. Thức tỉnh được linh khiếu, cũng đại biểu cho việc đã bước nửa bước vào cánh cửa huyền giả. Sau này, dù không được vinh hoa phú quý thì vẫn có thể cơm áo không lo.

- Được rồi, im lặng hết đi!

Một tiếng nói vang lên, Hạ Sùng đầy nghiêm nghị bước tới:

- Vui mừng xong rồi thì nghe cho kỹ lời Hạ mỗ đây, tuy rằng bây giờ các ngươi đã thức tỉnh linh khiếu, đủ tư cách để trở thành huyền giả. Thế nhưng, cũng không có nghĩa rằng các người sẽ nhất định có thể trở thành huyền giả. Việc tu hành cũng giống như chèo ngược dòng nước, không tiến ắt sẽ lùi.

Thức tỉnh linh khiếu chẳng qua chỉ là một bước đầu tiên, con đường kế tiếp sẽ gặp phải vô vàn gian khổ! nếu như bây giờ các ngươi đã vội lười biếng thì sau này, ngay cả việc làm hộ vệ cho Vân gia cũng không tới lượt các ngươi!

Nghe xong lời răn của Hạ Sùng, đám trẻ tựa như vừa bị dội nguyên một thùng nước lạnh, cả người đều cảm thấy lạnh lẽo.

Ngừng lại một chút, Hạ Sùng thấy lời nói của mình đã có hiệu quả, lúc này hắn mới gật đầu nói tiếp:

- Giờ các ngươi đi theo ta đến Huyền Đạo Các, nhận huyền linh của mình rồi lựa chọn công pháp tu hành thích hợp.

Huyền linh! ? Công pháp! ?

Nghe tới đây, mắt của mấy đứa trẻ đều vụt trở nên sáng rực, mặt đầy kích động. Duy chỉ có Vân Mộ là không chút phản ứng. Hắn không cần nghĩ cũng biết nếu không phải là dòng chính của ba phòng hoặc là đệ tử thiên tài thì làm gì lấy được huyền linh với công pháp tốt!

----------

Huyền Đạo Các nằm ở phía đông của Vân phủ, đối xứng với Huyền Linh Các.

Dưới sự hướng dẫn của Hạ Sùng và Vân Minh Hiên, bọn Vân Mộ nhanh chóng đi tới biệt viện của Huyền Đạo Các.

So với một Huyền Linh Các đơn sơ, thì Huyền Đạo Các cảnh vật dày đặc, mang phong vị cổ xưa, trúc xanh râm mát, thanh nhã yên tĩnh. Đứng trong biệt viện vẫn còn thể ngửi tấy hương thơm nhàn nhạt bao phủ.

Nằm sâu trong biệt viện là một tòa lầu cổ kính tao nhã, bên trái cửa chính dựng một khối đá xanh cao chín thước, trên có khắc ba chữ rất lớn "Huyền Đạo Các" rồng bay phượng múa. Nhìn kỹ sẽ thấy chữ "Đạo" ở giữa có hình dáng rất kỳ lạ, lộ ra vẻ huyền bí dị thường.

Vạn sự, vạn vật đều có đạo ở trong đó, và mọi đại đạo đều có con đường của mình.

Đây cũng chính là nguồn gốc của Huyền Đạo Các, đây cũng là nơi được Vân gia canh phòng nghiêm mật nhất. Mấy trăm năm qua, các thế hệ của Vân gia lấy được công pháp, bí thuật gì, dù là tàn quyển hay đoạn thiên gì cũng đều cất giữ ở nơi đây. Đồng thời, còn có Đại trưởng lão Vân Chính Không tọa trấn. Ngày thường, ngoại nhân không được phép tới gần.

...

Sau khi nói chuyện với hộ vệ, Hạ Sùng dẫn theo một đám đệ tử đi thẳng tới sảnh lớn của Huyền Đạo Các, còn Vân Minh Hiên thì đi lên tầng hai.

Đại trưởng lão đúng như dự liệu không hề xuất hiện. Người tiếp đãi lần này là một lão nhân râu tóc đã bạc, lưng còng đầu hói, tay chân vô lực, ánh mắt đã mờ đục. Vừa nhìn đã biết người này không phải là một huyền giả. Chỉ là một người trông coi lầu các bình thường.

Vân gia quả thật rất cẩn trọng, vì lo lắng công pháp bị truyền ra ngoài hoặc là người trông coi trộm cắp nên những tạp vụ làm việc ở Huyền Đạo Các tất cả đều có bối cảnh trong sạch. Lại còn là những hạ nhân, gia đinh hết mực trung thành.

- Tiểu nhân là Vân Đại Trung, xin chào các vị thiếu gia, tiểu thư!

Lão nhân râu bạc nhún vai, cười nịnh bợ:

- Tiểu nhân xin được chúc mừng các vị thiếu gia, tiểu thư đã thông qua nghi thức khải linh, sau này một bước lên trời, thành tựu bất phàm... haha!

- Ha ha, lão đầu này cũng rất là có ý tứ nha.

- Nghe nói, lão đầu này trước kia là đệ tử ngoại viện, bởi vì ba đời đều là hạ nhân của Vân gia nên đã được gia chủ ban cho họ Vân.

- Ba đời? Thật đúng là trung thành tận tụy nha! Haha...

Đám trẻ Vân gia thảo luận ầm ĩ, có mỉa mai châm chọc, có khinh khi coi thường, có cười nhạo chế giễu.

Vân Đại Trung không hề để tâm đến những lời bàn luận đó, càng cười tươi hơn:

- Các vị thiếu gia, tiểu thư! Tuy rằng Đại trưởng lão không có mặt nhưng đã lệnh cho tiểu nhân chuẩn bị Tàng giới luân và Thú hồn cho mọi người! Xin các vị chờ một chút...

Nói rồi Vân Đại Trung chạy lên lầu hai... Một lát sau tì ôm một đống các hộp ngọc lớn chừng bàn tay xuống. Sau đó, dựa theo tên ghi trên hộp, phân phát cho từng người.

Sau khi nhận được hộp ngọc, đám trẻ của Vân gia lập tức mở ra không một chút do dự.

Bên trong hộp ngọc không có vàng bạc hay châu báu, cũng không có thiên tài địa bảo, chỉ có hai thứ. Một là vòng tay màu đồng, rộng khoảng ba ngón tay, mặt ngoài có huyền văn ẩn hiện. Một còn lại là hạt châu xanh biếc to bằng quả nhãn, bên trong có huyền văn nhấp nháy

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK